Chương 35: Bị chặn cướp
Sau nửa ngày đi đường, Nguyệt Sinh vẫn chưa đi ra được mảnh rừng này. Một phần chính là khu rừng này quá lớn, một phần chính là hắn đang tận hưởng không khí ở đây nên đi không quá nhanh.
Không khí mát mẻ trong lành của tự nhiên, không có một dấu hiệu của biến dị. Thỉnh thoảng đằng xa còn truyền đến tiếng gầm mạnh mẽ, xung quanh còn có tiếng chim hót, côn trùng kêu, tiếng xào xạc của cây cối. Những thứ này như thể đang gột rửa tâm hồn đang nhuốm đầy máu của hắn.
chỉ là những thứ này nhanh chóng kết thúc khi hắn nghe thấy đằng xa bắt đầu có tiếng cười nói của đám người.
Tiến lên một đoạn, hắn thấy được phía trước chính là một con đường lát đá rộng lớn, còn có một đám người đang dừng lại nghỉ ngơi.
Thu vào tầm mắt của hắn là một đám người xuyên lên trang phục cổ trang đang ăn uống nghỉ ngơi. Bên cạnh đám người có mấy chiếc xe ngựa, nhưng chỉ có một chiếc hắn cho là dùng để chở người. Những chiếc còn lại dùng để chở hàng hóa, vì hắn thấy chúng bị vải trắng che lại.
Thấy những hình ảnh này, Nguyệt Sinh biết bối cảnh có thể là thời kì cổ đại.
Nhưng có một thứ làm hắn hơi nhăn mày. Chính là hắn không hiểu đám người kia đang nói gì.
Ban đầu hắn có ý định hỏi một chút đám người để tìm kiếm thêm thông tin. Nhưng có vẻ cách này không được. Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể bỏ qua đám người, sau đó tiếp tục tiến lên.
Hắn muốn đi đến nơi có đông người như thành trấn, sau đó học một ít ngôn ngữ ở đây.
Đột ngột xuất hiện một người xa lạ, làm đám người cảnh giác.
Trong đám tráng hán, một tên to con trang phục gọn gàng, bên hông đang đeo một thanh đao vừa ăn vừa quan sát lấy Nguyệt Sinh. Nếu hắn thấy Nguyệt Sinh có dấu hiệu gì bất thường, sẽ ngay lập tức lao lên bổ một đao.
Nhìn thấy Nguyệt Sinh dần dần đi xa. Một tên trong đó lên tiếng: “Đầu mục, người kia sát khí thật nặng, hơn nữa trên áo choàng còn dính rất nhiều máu. Có vẻ không tốt lành gì”
Người đàn ông to con lên tiếng: “Đừng để ý, các ngươi nhanh ăn đi sau đó thay thế cho Lý Tam canh gác. Cho bọn hắn vào ăn”
“Tốt a” thấy đầu mục nói vậy, hắn không còn gì tốt nói.
Chỉ là lúc này phía sau người đàn ông to lớn có âm thanh truyền đến: “Chu đầu mục, tiểu thư cho mời.”
Chu Cảnh quay lại thấy là thị nữ A Hoa liền đáp: “Tốt”
Chu Cảnh đi theo A Hoa leo lên xe ngựa.
Phía trong xe ngựa rất rộng rãi, chứa 4,5 người ngồi thoải mái không vấn đề.
Chu Cảnh sảng khoái ngồi đối diện, còn A Hoa ngồi bên cạnh tiểu thư của mình.
Chu Cảnh giọng nói hơi ôm ồm lên tiếng: “Lạc Hà tiểu thư, ngươi gọi ta?”
“Ta cảm thấy người vừa rồi có chút tà dị. Cho nên có chút lo lắng gọi hỏi ý kiến của ngươi” Tô Lạc Hà âm thanh dễ nghe vang lên.
“Lạc Hà tiểu thư, ngươi yên tâm. Đoạn đường tiếp theo ta sẽ chú ý hơn. Dù sao ta thấy người kia cũng không đơn giản, sẽ không để ý đến chúng ta món hàng nhỏ này” Chu Cảnh liên tiếng trấn an.
“Ý ta không phải vậy” Tô Lạc Hà không biết giải thích làm sao nói.
Chu Cảnh hơi mơ hồ: “Ý của tiểu thư là?”
Điều chỉnh lại ngôn ngữ một chút, nàng không chắc lên tiếng: “Ta cảm giác tên kia sẽ g·iết người”
Chu Cảnh không quá tin tưởng lời của Lạc Hà, nhưng ngoài miệng cũng không phản bác, mà nghiêm túc nói:
“Tốt, ta sẽ cho người chú ý hơn.” dừng lại một chút, như thể nhớ ra gì đó Chu Cảnh tiếp tục lên tiếng: “Một chút nữa chúng ta sẽ đi qua Đoạn Nhai trại. Lúc đó có thể cần tiểu thư ra mặt thương lượng phí bảo hộ”
Lạc Hà biết được chuyện này cũng quan trọng nên gật đầu đáp: “Tốt, ta sẽ ra mặt. Nhưng còn nhờ Chu đầu mục chú ý hơn một chút xung quanh”
“Tốt. Ta lui trước” Chu Cảnh lê tiếng sau đó lui ra ngoài.
Sau khi Chu Cảnh lui ra, phía trước xe ngựa đột ngột truyền đến âm thanh khàn khàn:
“Tiểu thư, ngươi đã thấy gì?”
“Ta thấy rất nhiều sát khí dày đặc bao quanh người kia. Hắn đã g·iết rất nhiều người. Lý thúc, có khi nào hắn là người trong ma giáo?” âm thanh của Lạc Hà có chút lo lắng.
“Tiểu thư, ngươi yên tâm. Nếu tên kia là tới tìm ngươi, ta sẽ liều cái mạng già này bảo vệ ngươi” Bá thúc âm thanh cương quyết.
“Vất vả ngươi Bá thúc” Lạc Hà lên tiếng.
“Bảo vệ ngươi là trách nhiệm của ta. Không cần khách khí” Bá thúc đáp.
…
Một đám thổ phỉ đang nấp sau đám cây lớn. Bởi vì chỗ này địa thế cao, nhưng không quá dốc, cây lại nhiều, thích hợp để ẩn náu. Nên bọn chúng thường chọn chỗ này để phục kích. Quan trọng hơn là sơn trại chúng gần đây.
“Đại ca, nhìn người kia có vẻ khá giống một tên ăn mày. Có nên c·ướp?” một tên lâu la nhìn về phía bóng người đang tiến lên trên quan đạo, sau đó quay người lại hỏi.
Phía sau hắn một tên tráng hán đầu trọc được gọi là đại ca cũng đang dùng ánh mắt sắc bén đánh giá người tới. Tóc dài đến cổ có chút lộn xộn, toàn bộ bên dưới bị che lại bởi khăn choàng lớn, chỉ là khăn choàng này cũng đã rách nát không chịu nổi.
Tên đại ca có chút không xác định. Hắn nhìn thấy bộ giáng kia thật giống ăn mày. Nhưng thân hình cao lớn cùng bước đi hữu lực, rất giống là người tập võ.
Hắn cũng là người mang võ công nhưng cũng không cao, chỉ có thể ức h·iếp mấy kẻ dân lành kiếm chút tiền mãi lộ. Bình thường hắn dùng danh tiếng của đại đương gia đứng ở đây thu phí thôi.
Nhìn đến người đến rất có thể không đơn giản, nên nào dám ra kiếm tiền mãi lộ.
Nhưng hắn cũng không thể lộ ra quá yếu kém trước mặt đàn em được, hắn ra vẻ khinh thường nói:
“Tên kia nhìn thế nào cũng giống ăn mày, chắc chắn sẽ không có bao nhiêu tiền. Để hắn đi đi thôi. Chúng ta ở đây chính là chờ vận hàng trở về Tô gia, đây mới là mục tiêu của chúng ta”
Tên đàn em kia hơi thất vọng, dù sao bọn hắn muốn kiếm chút chất béo cũng chỉ có thể đánh chủ ý lên những kẻ bình thường này, còn phí của mấy gia tộc kia phải nộp toàn bộ lên trên. Nhưng hắn cũng chỉ có thể gật đầu nói phải.
Tên đại ca không quan tâm tên đàn em nghĩ gì, hắn chỉ đang nhìn về phía xa.
Đột nhiên hắn phát hiện, đằng xa đang tiến đến một đoàn người. Hắn biết đây là mục tiêu của bọn hắn hôm nay, đội vận hàng của Tô gia.
Chỉ là khi hắn nhìn lại đang tiến lên người kia, lại nhìn về phía đoàn người Tô gia. Hắn cảm giác có chút không ổn. Bởi vì lấy tốc độ này, 2 bên rất có thể sẽ gặp nhau khi đi qua đây.
Khi hắn chặn đoàn người Tô gia, tên kia cũng sẽ nằm trong đó.
“Chỉ hy vọng danh tiếng của trại chủ sẽ trấn áp được người kia” tên đại ca trong lòng cầu nguyện.
Ở giữa đoàn người, người mang dáng vẻ già nua đang đánh xe Bá thúc đột nhiên lên tiếng: “Tiểu thư, là người kia”
Một âm thanh nhẹ nhàng truyền ra: “Bá thúc, ta đã biết”
Đang dắt ngựa đi đầu Chu Cảnh cũng bắt đầu chậm lại, hắn áp sát xe ngựa sau đó nói: “Lạc Hà tiểu thư, Đoạn Nhai trại tới. Nên chuẩn bị một chút”
Bên trong Lạc Hà âm thanh truyền ra: “Chu đầu mục, ta đã biết”
…
Tên đại ca nhìn thấy hai đám người đã đến. Nếu hắn không ra mặt, chắc chắn đám người Tô gia sẽ rời đi. Hắn hít sâu một hơi sau đó thét lên: “Huynh đệ, lên”
Mười mấy tên thổ phỉ trốn 2 bên bắt đầu tràn xuống đường lớn.
Tên đại ca nhìn thấy người kia chỉ hơi khựng lại một nhịp, nhưng rất nhanh nhìn cũng không nhìn, lại lấy tốc độ bình thường tiến lên. Hắn biết gặp phải kẻ khó chơi thật rồi.
Lúc lao xuống, hắn cố tình không đứng ở giữa đường như mọi khi, mà đứng chắn ngay đường đi của tên kia.
Nhìn thấy tên kia còn tiến lên, hắn hơi dịch qua một bên cố tình tạo khoảng trống.
Chỉ là một bên, có một tên đàn em hiểu chuyện đã đứng ra giải quyết kẻ không đi vào khuôn khổ này, hắn thét lên: “Tên kia, ngươi mù à. Chúng ta chính là c·ướp, muốn đi qua đây phải đóng phí mãi lộ”.
Vừa mới bước ra khỏi xe ngựa Lạc Hà nhìn thấy cảnh này không khỏi nhăn mày. Nàng biết nếu tiếp tục để chuyện này phát triển thêm, tên kia rất có thể sẽ g·iết người.
Nàng nhìn về phía Bá thúc: “Bá thúc, ngươi lên giúp tên kia đóng lộ phí”
Bá thúc liền đáp: “Tốt, ngươi vào trong đi. Ngoài này không an toàn”
ẦM
Chỉ là hắn vừa mới nói xong, bên kia liền truyền đến tiếng vang lớn.
Nguyệt Sinh không hiểu được người phía trước nói gì. Nhưng chỉ dựa vào việc hắn đang dùng đao, cùng không thân thiện khuôn mặt hướng về hắn bên này. Kẻ này đã có thể c·hết. Chưa kể hắn còn cảm nhận được địch ý từ kẻ này, thì càng đáng c·hết.
Hắn không có đáp lại, chỉ đơn giản là giơ lên nắm tay phải sau đó cách không một đấm.
Đám người chỉ nghe được một t·iếng n·ổ lớn, sau đó tên kia nửa người trên đã không còn. Chỉ còn nửa người dưới không được điều khiển nhẹ nhàng ngã ra sau. Để lộ ra phía sau mặt đất đã bị nhuốm đầy màu đỏ sương máu.
Toàn trường trở nên yên tĩnh.
Nguyệt Sinh nhìn lại nắm đấm của mình. Đây chính là lần đầu tiên hắn sử dụng lực lượng sau khi tăng lên 50 điểm.
Lực lượng của hắn đã lớn đến nỗi mỗi lần hắn ra đòn, dư thế đều có thể ảnh hưởng đến hơn mười mét. Hắn chính dựa vào đòn vừa rồi, sau đó đưa ra kết luận.
Tên đại ca đầu trọc nuốt nuốt nước bọt, đây có lẽ chính là chân ký ly thể mà mọi người thường nói về tiên thiên cao thủ. Ở vùng đất nghèo nàn mà nhất lưu cao thủ đã rất hiếm này, hắn lại có thể đụng vào được tiên thiên. Hơn nữa còn ở phía đối địch. Hắn thật sự là đen tám đời.
Nếu hắn còn sống qua được khó khăn này, chắc chắn sẽ lập cho tên đ·ã c·hết kia một đàn cầu siêu. Cầu cho hắn vạn kiếp không được siêu sinh.
Chỉ là hiện tại hắn cần làm thứ gì đó để có thể thoát khỏi khốn cảnh này trước đã.
Nhìn về phía con dao giắt bên hông của mình, hắn hít sâu một hơi sau đó không do dự rút con dao ra đâm vào bắp chân của mình.
Cơn đau khủng kh·iếp làm hắn muốn hét lên, nhưng cuối cùng là cắn răng nhịn được. Cộng thêm ngừng mở to mắt, những giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra, sau đó không ngừng lại được.
Thấy việc có thể thành, hắn nhanh chân quỳ xuống sau đó thét lên với giọng thảm thương nhất mà hắn có thể làm được: “Đại hiệp, tha mạng. Nhà ta trên còn có mẹ già 80, dưới còn có con nhỏ, vợ thì bệnh tật liên miên. Ta cũng không còn cách khác khác ngoài lên rừng làm c·ướp, ta cũng chưa từng hại ai. Hãy tha cho ta, xin hãy tha cho ta,...”
ẦM
Hiện trường lại lần nữa im lặng. Bởi vì kẻ vừa lên tiếng đã bị mất đầu, nên lần này không còn ai dám nói gì nữa.
Nhìn thấy t·hi t·hể không đầu, Nguyệt Sinh không cảm thấy gì. Lúc đầu sau khi g·iết tên tiểu lâu la, hắn đã muốn rời đi. Nhưng tên này lại đứng ra la lối một đống thứ hắn không thể hiểu, trong cơn buồn bực hắn cũng chỉ có thể g·iết người.