Tận Thế Xuyên

Chương 36: Khô khốc Lạc Hà




Chương 36: Khô khốc Lạc Hà
Hắn tiến lên mò mẫm trong ngực đối phương ra một chút bạc vụn. Sau đó dùng một tay giơ lên trước mặt đám thổ phỉ, rồi dùng ngón trỏ bàn tay còn lại chỉ vào số bạc đó.
Đám thổ phỉ hiểu ra. Liều mạng vơ vét bạc trên người, sau đó dùng hai tay cung kính đặt bạc vào trong tay của Nguyệt Sinh.
Nguyệt Sinh dùng một tay quơ quơ ra hiệu đám thổ phỉ rời đi.
Nhìn thấy Nguyệt Sinh chỉ thu bạc, đám người thở ra, sau đó vắt chân lên cổ rời đi.
Sau khi thấy đám thổ phỉ rời đi, hắn thu bạc để vào túi áo trong. Sau đó quay người lại về phía đám người Tô gia.
Hắn ban đầu chỉ là muốn rời đi mà thôi. Nhưng sau khi g·iết tên thổ phỉ thứ 2, hắn cảm nhận được trước ngực tên này có từng viên kim loại lớn nhỏ ở trước ngực. Hắn biết rất có khả năng là bạc, vừa hay hắn chính đang thiếu tiền, nên đã thu một chút lợi tức từ đám người.
Lạc Hà thấy Nguyệt Sinh đột nhiên nhìn về phía này, nàng theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt. Trên khuôn mặt thanh tú của nàng cũng trở nên tái nhợt.
Nàng có chút hối hận khi bước ra khỏi xe. Nếu người trước mặt này là cao thủ ma giáo, hắn rất có thể phát hiện ra dị dạng từ trên người nàng.
Lạc Hà biết nếu người trước mắt này muốn bắt nàng, nàng chắc chắn sẽ không có lực hoàn thủ.
Như cảm nhận được sự lo lắng của Lạc Hà, Bá thúc đang chắn trước người của nàng từ từ lùi lại. Sau khi hắn cảm nhận được đủ gần liền thì thầm để trấn an: “Tiểu thư, ngươi chỉ cần cư xử bình thường là được. Rất có thể tên kia chưa nhận ra được gì”
Lạc Hà biên độ nhỏ gật đầu như đáp lại, sau đó nàng hít sâu một hơi để bình phục lại tâm tình.
Nguyệt Sinh nhìn thấy được những cử động nhỏ của hai người kia, nhưng hắn không quan tâm. Ở trước thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu đến cuối cùng cũng chỉ là âm mưu.
Đám người này vận nhiều hàng như vậy, chắc chắn sẽ đi qua thành lớn. Hắn chính là muốn đi theo đám người này.
Hắn bắt đầu tiến lại gần thiếu nữ đang được bảo vệ bởi lão giả. Đầu tiên hắn chỉ vào nàng, sau đó chỉ chỉ vào xe ngựa. Ra hiệu nàng lên xe.
Nhìn thấy càng ngày càng áp sát Nguyệt Sinh, Bá thúc đang muốn ra tay thì nhìn thấy đối phương đang dùng ngón tay chỉ chỉ.

Bá thúc một mặt mờ mịt, mà phía sau hắn Lạc Hà cũng như vậy.
Lạc Hà nhìn thấy đối phương chỉ mình sau đó chỉ về phía xe ngựa. Nàng nghĩ là đối phương muốn hỏi ‘chiếc xe ngựa có phải của nàng không?’ nên nàng gật gật đầu như thể nói ‘đúng chiếc xe ngựa này là của ta’.
Nhìn thấy gật gật đầu Lạc Hà, Nguyệt Sinh nhăn mày. Đang lúc hắn nghĩ có nên dùng b·ạo l·ực vứt nàng vào trong không, thì đã thấy nàng di chuyển.
Như thể cái nhíu mày của Nguyệt Sinh làm nàng tỉnh ngộ, Lạc Hà hiểu được là hắn đang muốn nàng lên xe ngựa.
Nàng trước khi lên nhắc nhở Bá thúc: “Bá thúc, ngài đánh xe giúp ta”
Bá thúc biết được nàng chính nhắc nhở hắn không được manh động.
Nhìn thấy Nguyệt Sinh bước vào trong toa xe, Bá thúc có chút lo lắng, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm theo.
Bá thúc nhảy lên phía trước xe ngựa, sau đó nói đối với đang ngơ ngác Chu Cảnh lên tiếng: “Chu đầu mục, phiền phức ngài dẫn đường”
Lấy lại tinh thần Chu Cảnh giá ngựa lên trước tiếp tục dẫn đường.
Cứ như vậy đoàn người tiếp tục tiến lên.
Trong toa xe, Lạc Hà cùng thị nữ A Hoa ngồi một bên, đối diện là Nguyệt Sinh.
Lạc Hà lúc đầu có chút lo lắng. Nhưng từ khi lên xe, nàng chỉ thấy người kia liên tục nghiên cứu cuốn bộ pháp mà nàng mới mua được, nên nàng có chút thả lỏng. Nàng chính muốn nghiên cứu cuốn bộ pháp này trên đường về, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Đối diện Nguyệt Sinh cầm trong tay cuốn sách mỏng không ngừng lật lấy. Chỉ là bởi vì hắn không biết chữ nên lực chú ý của hắn đều để ở trên hình vẽ.
Trên hình vẽ miêu tả cơ thể người cùng biểu thị rất nhiều điểm đen, còn được nối với nhau theo quy tắc nào đó, có thể chính là kinh mạch.
Nhìn vào cuốn sách, cùng với liên tưởng đến trong người lão giả kia chảy xuôi một dòng năng lượng. Hắn đoán đây có thể chính là công pháp mà trong tiểu thuyết hay nhắc tới.

Sau khi nhìn một lượt môn công pháp này, hắn cũng biết được môn công pháp này chủ tu về chân, bởi hắn thấy phần lớn hình vẽ chính là miêu tả phần thân dưới.
Nguyệt Sinh lật trở lại trang đầu tiên, sau đó đẩy cuốn công pháp về phía trước để Lạc Hà có thể thấy. Hắn dùng ngón tay chỉ chữ viết trên trang sách, rồi lại chỉ về miệng của mình.
Lạc Hà ngồi đối diện Nguyệt Sinh, tuy nàng thấy hắn chỉ chuyên tâm nghiên cứu bộ pháp. Nhưng nàng cũng không mất đề phòng, luôn giữ tinh thần tỉnh táo để có thể ứng biến bất cứ tình huống nào.
Bởi vì là ngồi gần, nên nàng càng chắc chắn là người ngồi đối diện là người trong ma giáo. Làn da nghiêng đen, móng tay cùng răng mọc ra dày nhọn, tuy cơ thể bị bao bọc trong khăn choàng, nhưng phần cổ lộ ra như được rễ cây tạo thành.
Không thể nào tu luyện công pháp chính đạo có thể hình thành cơ thể như vậy được. Chỉ là nàng không hiểu, tại sao ở cấp bậc của hắn rồi còn nghiên cứu mộn bộ pháp cấp thấp này.
Trong lúc nàng đang phân tích người trước mặt, thì thấy được đối phương đẩy cuốn bộ pháp về phía nàng. Ngón tay liên tục chỉ vào chữ viết trong sách, sau đó lại chỉ về miệng.
Nàng lúc đầu còn phân vân không biết làm gì. Nhưng khi nhìn thấy đối phương nhăn mày, nàng lại ngay lập tức hiểu được ý của hắn. Chỉ là nàng muốn chắc chắn nên hỏi lại, chỉ là âm thanh của nàng rất nhỏ:
“Ngươi muốn ta đọc những chữ này?” nói nàng còn nhìn về Nguyệt Sinh với vẻ mặt rụt rè.
Chỉ là không thấy đối phương đáp lại, nàng chỉ có thể cắn răng đọc chữ phía trên lên: “Môn công pháp này chú trọng…”
Cứ như vậy, khi thấy Lạc Hà đọc xong một trang, Nguyệt Sinh lại lật qua trang khác ra hiệu nàng tiếp tục.
Một lượt lật đến trang cuối cùng, Nguyệt Sinh mới thu hồi tay lại. Hắn đã nhớ được mặt chữ trên này đọc như thế nào, chỉ là không hiểu nghĩa của chúng.
Lạc Hà sau khi đọc xong một lượt cảm giác có chút khô họng, nhưng cũng không dám lên tiếng. Mà bắt đầu suy tư lên, bỗng một ý nghĩ nảy ra trong đầu của nàng:
“Chẳng lẽ hắn bị câm, đến mặt chữ cũng không biết?”
Chỉ là nàng nghĩ không ra. Bị câm là có thể, nhưng tu luyện đến cảnh giới này mà nói hắn không biết chữ thì ai sẽ tin. Dù sao muốn tu luyện cũng phải biết nó nghĩa là gì mới có thể tu luyện.
Nhưng nàng lại nghĩ đến một khả năng khác, có thể người này đã tu luyện ra đường rẽ nên trí nhớ đã bị ảnh hưởng. Đây chính là đặc trưng của công pháp ma đạo, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, có thể còn sống chính là vạn hạnh.

Không để nàng tiếp tục suy nghĩ. Người đối diện lại tiếp tục đưa tay phải ra trước, để nó ngửa lên trời. Dùng tay còn lại chỉ vào đôi hài của nàng, sau đó dùng ngón trỏ vẽ vẽ lên trên tay phải của hắn.
Có thể do nàng đoán ra tình trạng của hắn, cũng có thể do nàng cùng hắn được một thời gian. Nên nàng lập tức hiểu được hắn muốn nàng làm gì.
Nàng dùng ngón tay trỏ bàn tay trái viết lên trên lòng bàn tay phải chữ ‘đôi hài’. Nàng còn không đợi hắn yêu cầu còn mở miệng nói: “Đôi hài”
Nguyệt Sinh nhẹ gật đầu như để tỏ vẻ tán thưởng. Sau đó chỉ vào tóc của nàng.
Lạc Hà cũng chiếu như trước đó làm.
Cứ như thế, mặt trời cũng bắt đầu xuống núi. Quang cảnh xung quanh bởi vì thiếu ánh sáng cũng trở nên ảm đạm hơn.
Lạc hà nhìn lại đống sách được đặt tùy ý một bên, sau đó nhìn về phía còn đang say sưa nghiên cứu sách Nguyệt Sinh. Nàng cảm thấy hôm nay chính là ngày tồi tệ nhất trong quãng đường nhân sinh của nàng.
Đống sách đó nếu nàng đọc bình thường cũng phải mất mấy ngày, nhưng tên kia liên tục để cho nàng đọc trong một buổi chiều không một ngụm nước. Tuy nàng là võ giả, nhưng cũng chưa đến cảnh giới nhịn ăn nhịn uống.
Hơn nữa việc nàng đọc ra thành tiếng làm nàng bây giờ có chút nói không ra hơi.
Nhìn thấy nàng nói không ra hơi, nên tên kia mới buông tha cho nàng, nghiên cứu sách một mình. Nếu không có thể bây giờ nàng vẫn còn phải tiếp tục đọc trong vô vọng.
Có thể biết được nàng hiện tại cần gì, Bá thúc đẩy ra cửa sổ phía trước đưa vào cho nàng một bình da dự trữ nước.
Nhìn thấy cái này, Lạc Hà bờ môi khô khốc nở nụ cười. Nàng nói không được, nên cũng chỉ có thể liên tục gật đầu biểu tạ.
Bá thúc nhìn thấy khuôn mặt thanh tú động lòng người giờ đây trở nên tiều tụy rất thương tâm. Nhưng hắn trước đó không dám chen vào. Bây giờ tên kia nghiên cứu sách một mình, nên hắn mới mạo hiểm đưa nước vào cho nàng.
Nguyệt Sinh nhìn thấy đang uống nước Lạc Hà, hắn cũng không để ý. Hắn cũng không cấm nàng uống nước, chỉ là trở ngại ngôn ngữ nên trước đó cũng không nói gì.
Bây giờ hắn đã có thể nghe hiểu được một chút đám người đang nói gì, nhưng cũng không nhiều. Còn đống sách kế bên, chính là do hắn yêu cầu Lạc Hà đưa ra.
Trời tuy đã tối nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nghiên cứu ngôn ngữ của hắn, với hắn thị lực bây giờ, nhìn trong đêm là không thành vấn đề. Tiếp tục như vậy, chỉ cần vài ngày hắn nghĩ mình có thể hiểu được phần lớn chữ của thế giới ảo này.
Chỉ là đến bây giờ hắn vẫn không biết nhiệm vụ của mình ở đây là làm gì, và thời gian ở đây sẽ so với thực tế như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.