Chương 37: Mắt âm dương
Ngay lúc này, âm thanh ồm ồm của Chu Cảnh vang lên: “Lạc Hà tiểu thư, phía trước sẽ có dịch trạm. Chúng ta qua đêm ở đó như thế nào?”
Sau một hồi nghỉ ngơi, Lạc Hà đã có thể lên tiếng, nàng suy nghĩ một chút, sau đó yếu ớt lên tiếng: “chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đó một chút, nhưng không qua đêm. Chúng ta sẽ cắm trại bên ngoài”
“Tốt” tuy là chưa hiểu lắm tại sao Lạc Hà lại chọn cắm trại bên ngoài, dù sao bên ngoài ban đêm ẩn hiện dã thú cũng rất nguy hiểm. Nhưng trở ngại Nguyệt Sinh nên Chu Cảnh không dám hỏi nhiều, nhưng hắn đoán việc này có thể liên quan đến Nguyệt Sinh. Hắn chỉ để lại một tiếng tốt, sau đó giá ngựa tiếp tục dẫn đường.
Nhìn lại người trước mặt, Lạc Hà suy nghĩ. Nếu lúc này không có kẻ trước mặt, nàng có thể lựa chọn ở lại trong dịch trạm. Nhưng nếu có người trước mặt, nàng cần phải suy nghĩ lại.
Dù sao người này đã mất trí nhớ, nhưng cũng là người trong ma đạo. Nàng sợ ở lại dịch trạm, tên này nhìn ai không ưa lại đưa ra một đấm lại không tốt.
Trước đó người này g·iết 2 tên thổ phỉ kia một cách vô tình có thể nhận ra, người này cũng không tốt ở chung.
Còn bên ngoài ẩn hiện dã thú sẽ nguy hiểm? Nàng không nghĩ là dã thú sẽ nguy hiểm hơn người trước mặt. Có người này ở đây, dã thú có dám tiếp cận hay không mới là vấn đề. Dù sao bọn chúng cũng rất n·hạy c·ảm, chắc chắn sẽ biết được người trước mặt rất mạnh, sẽ không tùy tiện t·ấn c·ông.
…
Liếc nhìn một chút dịch trạm nhỏ bên cạnh, Chu Cảnh ở trên ngựa quay đầu về phía sau hét lên: “Dừng lại”
Đoàn người dừng lại, sau đó nhộn nhạo cả lên. Có người xuống ngựa kiểm tra lại hàng hóa, có người vào trong gọi thức ăn trước, có người thì kiểm tra ngựa.
Chỉ là bọn hắn cũng không cho ngựa ăn hay cởi dây cho chúng, bởi vì đây vẫn chưa phải là điểm nghỉ ngơi của bọn hắn. Chờ đến điểm cắm trại, bọn hắn mới bắt đầu cho ngựa ăn uống nghỉ ngơi.
Chu Cảnh xuống ngựa, đưa dây ngựa cho đám người. Sau đó mới đi tới bên cạnh xe ngựa của Lạc Hà, hắn lên tiếng: “Lạc Hà tiểu thư, đã đến dịch trạm”
Phía trong truyền ra thanh âm dễ nghe của Lạc Hà: “Tốt, ta đã biết”
Nghe thấy vậy, Chu Cảnh lui ra.
Bên trong xe ngựa, Lạc Hà có chút không biết làm sao. Nàng hít vào một hơi rồi nói: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm được không?”
Nàng nói rất chậm để người đối diện có thể nghe được.
Nguyệt Sinh âm thanh khàn khàn vang lên: “đi đi”
Nghe được đáp lại, Lạc Hà ngạc nhiên, thì ra hắn không phải câm. Nhưng nàng cũng vui mừng, không nghĩ rằng hắn lại đáp ứng dễ dàng như thế.
Nàng chỉ để lại một câu nói tốt, sau đó nhẹ nhàng cùng A Hoa đi xuống xe ngựa.
Xuống xe, Lạc Hà cảm nhận một chút không khí bên ngoài. Sau đó nhìn về Bá thúc nói: “Bá thúc, vào thôi”
Bá thúc nhìn về xe ngựa một chút sau đó nói tốt.
Bước tới trước cửa, Lạc Hà đánh giá một chút bên trong.
Bên trong phần lớn bàn đã có người ngồi, còn có rất ít bàn trống. Đám người ở đây có một ít nhân sĩ giang hồ, hông giắt kiếm, vai khoác đại đao. Nhưng phần lớn thì là thương gia vận hàng đi qua đây.
Dịch trạm này cũng đã rất gần Hà Thanh thành, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm ở đây. Ngày mai xuất phát thì tầm giữa trưa là có thể đến trong thành rồi. Nên số lượng người đông cũng là bình thường.
Lạc Hà nhìn thấy Chu đầu mục giữa đám người, nên nàng dẫn đầu 3 người đi qua đó.
Bên trong xe ngựa, Nguyệt Sinh vẫn đang chăm chú nhìn lên sách. Hắn muốn bằng vào nhanh nhất tốc độ hiểu được ngôn ngữ của thế giới này.
Tuy là nói hắn đang đọc sách, nhưng thật ra cũng không hiểu gì. Hắn chỉ bắt chước cách phát âm của Lạc Hà mà thôi.
Thông qua Lạc Hà, hắn đã có thể hiểu được một chút lời nói bình thường, cũng như giao tiếp vài câu đơn giản. Như vậy vấn đề ngôn ngữ rất nhanh sẽ được hắn giải quyết thôi.
…
Thời gian trôi qua, rất nhanh Nguyệt Sinh đã ở trong thế giới này được 3 ngày.
Hắn trong khoảng thời gian này đều ở trong phủ đệ của Tô gia, tìm hiểu ngôn ngữ của thế giới này. Có thể nói khoảng thời gian này đã rất vất vả cho Lạc Hà, bởi vì luôn luôn phải ở bên để hỗ trợ hắn.
Hôm nay, Lạc Hà ngồi dưới đình nghỉ mát kể một số thường thức võ đạo cho Nguyệt Sinh.
“Như vậy võ đạo chia làm bất nhập lưu, tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, tiếp theo là tiên thiên. Còn phía sau đâu?” nhìn về phía xa hồ nước, Nguyệt Sinh hỏi lại.
Lạc Hà ngồi đối diện đáp: “ở nơi này cao nhất chính là nhất lưu cao thủ. Tiên thiên là 50 năm trước có xuất hiện qua, nhưng cũng đã rời đi. Nên cũng không biết quá nhiều về cảnh giới phía trên. Nhưng theo ghi chép thì phía trên chính là tông sư, cùng đại tông sư…”
Dừng lại một chút nàng lại nói tiếp: “Đạt đến cảnh giới này, bản thân có thể hòa hợp với tự nhiên, mượn sức mạnh của tự nhiên để cho bản thân dùng. Mỗi đòn uy năng cũng có thể phá núi đoạn sông”
Nàng nói với vẻ mặt mang theo ao ước.
Nguyệt Sinh hơi có điều suy nghĩ, hắn bây giờ lực lượng đã 50. Cho hắn chút thời gian hắn cũng có thể phá một ngọn núi. Nhưng muốn một quyền nát núi thì xa xa không thể.
“Tốt, hôm nay tới đây thôi. Ngươi có thể lui” Nguyệt Sinh đuổi khách.
“Tốt” Lạc Hà đáp, nàng đã quen với việc này nên cũng không nói gì thêm.
Nhìn Lạc Hà bóng lưng rời đi, trong lòng Nguyệt Sinh hơi động.
Tính danh: Cổ Nguyệt Sinh
Tổng hợp thể lực: 50
Tuổi thọ: 32/52
Dị năng:
Cường hóa tốc độ cấp 2 (14%)
Khống hỏa cấp 2 (8%)
Thạch giáp cấp 2 (8%)
Số lần có thể mở cửa thế giới: 2
Thanh kinh nghiệm thể hiện là 0.13%
Thanh kinh nghiệm bởi vì trước khi mở cổng thế giới đã là 99,9%. Sau khi g·iết 2 người kia đã đủ 100% nên đổi thêm được 1 lượt nữa mở cửa thế giới, sau đó còn dư 0,13%.
Còn dị năng thì 3 ngày qua hắn không có thời gian sử dụng nên không có tiến bộ. Chỉ là đây cũng không phải thứ hắn quan tâm bây giờ.
Thứ hắn quan tâm chính là làm sao để có thể hoàn thành lần khảo nghiệm này. 2 ngày qua buổi tối hắn cũng đã đi dạo cả tòa thành, nhưng cũng không có tin tức gì hữu dụng cả. Thực ra cũng thu được một vài tin tức thú vị, nhưng đối với hắn hầu như không có ảnh hưởng.
Nhìn về số lần có thể mở cửa thế giới, Nguyệt Sinh như có điều suy nghĩ: “Có thể gợi ý nằm ở đây?”
…
Trong thư phòng, Tô Lâm thả trong tay cuốn sách xuống bàn, sau đó nhìn về phía nữ nhi của mình hỏi:
“Hắn không có biểu hiện gì bất thường?”
“Phụ thân, ta không nhận ra được gì bất thường. Hắn suốt ngày bắt ta giải chữ, rồi lại đọc sách cho hắn. Ngoài ra không có gì khác”
Tô Lâm như có điều suy nghĩ, sau đó lên tiếng: “Bá Thiên có nói với ta, lúc tên kia g·iết 2 tên thổ phỉ không hề có chân khí, chỉ đơn thuần dựa vào nhục thân để ra đòn. Chỉ dựa vào nhục thân liền có thể mạnh như vậy, ta và Bá Thiên có suy đoán, cảnh giới thật sự của hắn có thể là phía trên tiên thiên.”
Dừng một chút Tô Lâm lại tiếp tục: “Cảnh giới của hắn cao như vậy, nên có mất trí thì cũng không thể xem thường. Ngươi sau này nên lấy cớ gì đó, để hạn chế gặp lại hắn. Tránh gặp quá nhiều để hắn nhận ra được sự dị dạng trên người ngươi”
Lạc Hà có chút phiền muộn đưa ra ý kiến của mình: “Cha, nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải cách. hay là ta đầu nhập cho triều đình, nói với họ là ta có mang cặp mắt âm dương. Ta chắc chắn họ sẽ…”
Chỉ là nàng chưa nói xong thì Tô Lâm đã thét lên:
“HỒ ĐỒ”
Có vẻ như là nhận ra mình phản ứng quá mãnh liệt, Tô Lâm điều chỉnh lại ngữ khí của mình giải thích:
“Lạc Hà, ngươi còn quá xem thường đôi mắt của ngươi. Tuy ta không rõ ràng nó được dùng để làm gì. Nhưng để cho ma giáo điều động rất nhiều cao thủ để truy tìm nó, cho thấy nó giá trị không nhỏ. Ngươi nghĩ rằng những tên quan kia sau khi nghe nói ngươi đang nắm giữ nó, thì phản ứng của bọn hắn sẽ là gì?”
Lạc Hà cũng biết mình hơi vội vàng, nhưng hiện tại thật sự không còn cách nào: “Vậy chúng ta bây giờ phải làm gì?”
Tô Lâm thở dài: “Nghe đồn người nắm giữ đôi mắt này nếu không tu luyện đến tiên thiên, thì sẽ rất khó để bị phát hiện. Ngươi cũng không cần quá vội vàng, việc gì cũng sẽ có cơ hội”
Hai người trầm mặc.
Cuối cùng Lạc Hà lên tiếng: “cha, không có việc gì nữa thì ta lui trước”
“Tốt” Tô Lâm nói tốt.