Tận Thế Xuyên

Chương 40: Tự suy diễn Nghiên Thải Vi




Chương 40: Tự suy diễn Nghiên Thải Vi
Sau khi 2 người rời đi, Nguyệt Sinh nhìn lại đống tinh hạch ở trên bàn. Trước khi vào thế giới kia hắn còn lại 20 viên.
Hôm nay săn thêm 12 viên cấp 1 cùng 1 viên cấp 2. Đây là do hắn xuất phát đã gần trưa, cũng như dừng lại một chút nên mất chút thời gian.
Vừa đưa ra 16 viên, hiện tại hắn vẫn còn 16 viên cùng 2 viên cấp 2.
Hắn nhặt lên 2 viên tinh hạch cấp 2 bỏ vào miệng.
Hiện tại với cơ thể 50 điểm sức mạnh của hắn, chỉ sau chưa tới nửa khắc hắn đã luyện hóa xong 2 viên tinh hạch.
Trong lòng hắn hơi động, bảng hiện lên.
Tính danh: Cổ Nguyệt Sinh
Tổng hợp thể lực: 50
Tuổi thọ: 32/52
Dị năng:
Cường hóa tốc độ cấp 2 (92%)
Khống hỏa cấp 2 (9%)
Thạch giáp cấp 2 (9%)
Số lần có thể mở cửa thế giới: 2
Thanh kinh nghiệm hiện lên 17,5%
Nhìn thanh kinh nghiệm, hắn quyết định tạm giữ lại.
Bây giờ hắn g·iết zombie cấp 1 chỉ thu tầm khoảng 0,2% thanh kinh nghiệm, như vậy tầm 5 con zombie cấp 1 sẽ được tầm 1%.
Riêng con zombie cấp 2 kia đóng góp cho hắn 2 điểm kinh nghiệm.
Hệ thống vẫn dựa theo thực lực để quy đổi ra kinh nghiệm. Tuy là 2 con zombie cùng cấp nhưng cũng có thể đổi ra được lượng kinh nghiệm khác nhau.

“Hai viên tinh hạch cấp 2 chưa thể cho cường hóa tốc độ lên cấp 3” Nguyệt Sinh thì thầm.
Tuy hắn hấp thu 1 viên tinh hạch đỉnh cấp cấp 2 cùng 1 viên tinh hạch bình thường cấp 2, chỉ đẩy được cường hóa tốc độ từ 14% lên 92%. Nhưng hiệu suất hấp thu năng lượng dị năng của hắn như vậy cũng đã rất cao.
Chưa nói đến tinh hạch cấp 2 còn tồn lại một chút ý chí của chủ nhân nó còn sót lại, kháng cự lại việc hấp thu.
Sau khi xem xét bảng xong xuôi, hắn lôi bên dưới rèm cửa ra một cuốn công pháp. Đây là hắn mượn được từ trong tay của Lạc Hà.
Phía trên đề là ‘kim cương khổ luyện công’ nhìn vào tên của nó liền biết được là 1 môn khổ luyện công pháp, môn này có thể tu đến nhất lưu.
Phần giới thiệu có miêu tả sau khi luyện thành sẽ có được cơ thể cứng như kim cương, bất hủ bất diệt. Nhưng hắn cũng chỉ nhìn một chút rồi thôi, mấy môn công pháp cấp thấp thường miêu tả phóng đại lên rất nhiều. Đây là Lạc Hà nói cho hắn biết.
Thứ hắn cần chính là môn công pháp này có mang theo một môn quyền pháp đó là ‘kim cương quyền’. Môn quyền pháp này không cần chân khí cũng có thể sử dụng, bởi vì nó dùng là khí huyết.
Hắn cơ thể 50 điểm này tu thêm kim cương khổ luyện công cho dù có tu đến cực hạn, rất có thể không mang tới bao nhiêu biến hóa.
Thứ hắn cần chính là thứ làm cho hắn có thể bộc phát ra được nhiều sức mạnh từ cơ thể này hơn. Mà kim cương quyền chính là thứ đó.
Hắn nhìn một lượt các tư thế miêu tả trong sách. Sau đó đứng lên đi ra một chỗ trống trải, bắt đầu diễn luyện lên.
Hắn bắt đầu để hai chận rộng bằng vai, hơi hạ thân thể, tay phải nắm lại ép sát trước bụng, tay trái nắm lại ép vào trán. Hai tay như tạo thành 1 hình tròn trước người.
Sau đó hắn chân phải bước về trước, tay phải cũng đi theo đánh ra, tay trái dần dần hạ xuống trước bụng.
Cứ như vậy hắn đánh xong 38 tư thế của môn quyền pháp này.
Nhưng đây hắn chỉ đang diễn luyện trước một chút thôi. Còn phần quan trọng chính là vận chuyển khí huyết, đi theo từng đường kinh mạch đã được miêu tả. Cuối cùng kết hợp với việc đánh ra 38 tư thế, mới có thể hoàn thành.
Đối với hắn việc điều khiển khí huyết rất xe nhẹ đường quen. Từ khi cơ thể hắn lên có được trên 20 điểm thể lực, hắn đã có thể cảm ứng được khí huyết của mình rồi. Bây giờ đã là 50 nên không quá lo lắng bước này.
Sau khi đã nắm chắc, hắn bắt đầu diễn luyện lên lần nữa kim cương quyền. Chỉ là lần này hắn vận chuyển khí huyết theo mỗi lần hắn đánh ra một chiêu thức.
Cứ như vậy, rất nhanh trời đã sáng.
Ở trong căn phòng của mình, Nguyệt Sinh vẫn đang miệt mài đánh quyền. Động tác của hắn khi nhanh, khi chậm, khi thì dũng mãnh, khi thì nhẹ nhàng. Hắn tuy đã đánh quyền một đêm, nhưng tinh thần vẫn rất đỉnh phong. Không có dấu hiệu suy yếu nào cả.
Chỉ là lúc hắn đang đánh dở nửa chu kỳ kim cương quyền, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Nguyệt Sinh không dừng lại mà chỉ lên tiếng: “Vào đi”
Nghiên Thải Vi bình tĩnh đứng trước cửa. Hôm qua nàng từ miệng đám người đã biết Nguyệt Sinh đã về, lúc đó trong nội tâm của nàng như có cái gì đó được thả lỏng vậy, trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nghe được âm thanh khàn khàn quen thuộc kia truyền ra, nàng rất nhanh đẩy cửa đi vào.
Nhưng khi thấy đang đánh quyền Nguyệt Sinh, nàng nội tâm có chút rung lên.
Không phải bởi vì hắn đang đánh quyền. Mà nàng nhìn thấy trước mắt Nguyệt Sinh đang cởi trần nửa người trên, để lộ ra cơ thể đáng sợ của hắn.
Cơ thể của hắn như những sợi rễ tạo thành. Không, phải nói là những sợi rễ cuốn quanh tạo nên cơ thể của hắn. Thêm nữa làn da ngăm đen làm cho nó giống như những sợi rễ hơn là giống một cơ thể người.
Một suy nghĩ trong đầu của nàng hiện lên: “Hắn chính là do cây zombie biến thành người”
Ý tưởng đó vừa dâng lên, làm nàng không sao đè ép nó được. Nó cứ lơ lửng trong đầu của nàng. Nàng nhớ ra được hắn cũng đang dùng zombie nuôi đám dây leo ngoài kia.
Đúng vậy, nếu hắn là người tại sao lại phải quan tâm đến một đám dây leo. Nhưng nếu hắn là một cái cây biến thành người, thì nó sẽ trở nên hợp lý. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy rất đúng.
Bỗng nhiên, nàng nghĩ đến một viễn cảnh đáng sợ. Đám dây leo kia sẽ càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn. Rồi nó sẽ bao phủ toàn bộ tòa nhà, nhưng đám người vẫn sống ở trong nó như không có chuyện gì xảy ra.
Và rồi một đêm mưa gió sấm chớp đùng đùng nổi lên. Đám dây leo đó bắt đầu không một tiếng động, men theo thành tường đi vào trong phòng ngủ của đám người. Nó bắt đầu trườn bò, trườn bò trên sàn nhà lạnh lẽo, để đi đến bên cạnh những kẻ đang say giấc nồng bên trong chăn. Và rồi ẦM, một tiếng sấm vang lên, kèm theo đó là một tia chớp bổ xuống chiếu sáng cả căn phòng. Kẻ nằm trong chăn cũng bị tiếng sấm làm bừng tỉnh, hắn thông qua ánh sáng từ tia chớp đánh giá xung quanh. Nhưng hắn không phát hiện bên cạnh giường đang nằm đó một đoạn dây màu xanh, mắt của hắn dần dần khép lại. Và rồi khi một tia chớp lần nữa chiếu xuống, kẻ trong chăn cũng đã không còn. Chỉ để lại trong căn phòng trống đầy khí tức t·ử v·ong.
Nghĩ đến đây, Thải Vi bừng tỉnh. Sau lưng của nàng không biết khi nào đã bị ướt nhẹp bởi mồ lạnh.
Sau khi hoàn thành xong bài quyền, Nguyệt Sinh dừng lại mang lên áo trong, sau đó khoác lên mình cái rèm cửa. Hắn hôm qua cảm thấy hơi vướng nên đã cởi nó ra.
Hắn nhìn về phía đang run rẩy sợ hãi Thải Vi, rồi nhớ lại lúc nãy hắn đã để lộ cơ thể cho nàng.
Bởi lần cơ thể lên 50 điểm lực lượng biến hóa, làm cơ bắp hắn càng giống rễ cây, tóc cũng dài hơn một chút, móng tay, chân cùng răng cũng dày, nhọn hơn một chút.
Có thể nói hắn đang tiến hóa thành bề ngoài như một quái vật, nhưng hắn không quá quan tâm. Thứ hắn quan tâm chính là lực lượng, nên những biến hóa nhỏ đó không đáng nhắc đến.
Chỉ là nhìn thấy bộ dáng run rẩy của Thải Vi, hắn biết có thể nàng đã liên tưởng đến cái gì đó rất đáng sợ.
Lần trước, lúc nàng mất đi lần đầu cho hắn. Lúc đó cơ thể hắn tuy có chút giống rễ cây, nhưng cũng không đáng sợ như lúc này. Thêm nữa lúc đó nàng chỉ biết nhắm mắt nên cũng chưa thấy cơ thể của hắn.
Có thể nói đây là lần đầu nàng chính thức nhìn thấy cơ thể của hắn.

Hắn phủ lên mình rèm che chính là để những người như nàng không phải sợ hắn, cũng không để đám người nhìn soi mói. Hắn không phải sợ bị soi mói, mà hắn lo lắng dưới địa phủ người hận hắn quá nhiều.
“Ngươi định đứng đó đến khi nào?” âm thanh khàn khàn Nguyệt Sinh vang lên.
Thải Vi hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, nàng không dám nói ra những suy nghĩ trong đầu. Cũng không thể biểu hiện ra cái gì đáng nghi. Chỉ biểu hiện bình thường nói: “trưởng căn cứ, ta giao đồ ăn cho ngài”
Sau đó nàng đặt khay đồ ăn lên bàn.
Nhìn thấy hàm răng sắc bén, cùng cách ăn đáng sợ kia. Thải Vi càng dám chắc ý nghĩ của mình.
Chỉ là đột nhiên nàng nhớ lại lần đầu gặp Nguyệt Sinh, lúc đó hắn không cao lớn như vậy, khuôn mặt cũng không già như bây giờ, làn da cũng rất sáng. Chẳng lẽ Nguyệt Sinh thật đã bị yêu quái cây này g·iết, sau đó bị chiếm cứ cơ thể?
Nàng nhớ lại trong tiểu thuyết mà mình đọc. Yêu quái cây có thể gieo hạt giống của mình trên con mồi, như để định vị cũng như dễ g·iết hơn cho sau này.
Nghĩ đến đây, nàng vô ý thức sờ vào dưới bụng nghĩ thầm: “Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta cũng đã bị?”
Nàng nhớ được lúc đó nàng b·ị đ·au đớn ngất đi rất nhanh, mồ hôi lạnh lần nữa chảy ròng, trong lòng thầm nghĩ: “Ta đã xong”
Đến đây, nàng không thể giữ được bình tĩnh. Trên khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt.
Nhìn thấy sau khi ăn xong, lại đẩy qua cho mình 5 viên tinh hạch Nguyệt Sinh. Nàng cảm thấy hắn chính đang muốn vỗ béo nàng, sau đó xem nàng như những đống đồ ăn kia. Một ngụm nuốt vào bụng.
Nhưng trước mặt Nguyệt Sinh nàng cũng không thể làm gì hơn ngoài nhận lấy, đa tạ, rồi rời đi.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, nàng như thể bị đ·iện g·iật đứng yên tại chỗ.
Nàng nhớ được trong cuốn tiểu thuyết kia, nhân vật chính bị gieo vào hạt giống. Nhưng sau đó hắn một bên lừa dối thu lấy tài nguyên của yêu thụ, một bên âm thầm mạnh lên. Khi yêu thụ kia nhận ra thì đã muộn, nhân vật chính đã mạnh hơn và phản sát nó.
Như thể nhìn thấy lại được ánh sáng, Thải Vi thầm nghĩ: “Ta cũng có thể dùng cách này để đối phó với con quái vật kia. Lợi dụng tài nguyên của nó, rồi phản sát nó”
Lấy lại được hy vọng, nàng bước chân thoải mái trở về.
Nhìn thấy Thải Vi rời đi, Nguyệt Sinh nhìn về phía bảng.
Phía trên không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một dòng mới.
Võ kỹ: Kim cương quyền nhập môn (62%)
Theo hắn cảm nhận, võ kỹ này không tệ, sau này luyện tập đến cảnh giới cao hơn chắc chắn có không nhỏ trợ giúp cho hắn.
Hắn lại nhìn sắc trời, trong lòng suy nghĩ: “Cũng nên đi săn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.