Tận Thế Xuyên

Chương 41: Đắc đạo cao tăng lão nhị




Chương 41: Đắc đạo cao tăng lão nhị
Trên một tầng thượng của một tòa trường học nhỏ bỏ hoang, có 5 người đang đứng trên đó.
Bọn hắn đang nhìn xuống đông nghìn nghịt đám zombie ở phía dưới.
Một tên tráng hán có vết thẹo trên mặt, trên người đầy v·ết t·hương, cùng một vài mảnh còn sót lại của chiếc áo ba lỗ lên tiếng:
“Lão đại, nếu không chúng ta liều c·hết như thế nào? Nếu không thoát ra được, 4 huynh đệ chúng ta không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng có thể c·hết cùng ngày cùng tháng cùng năm cũng không tệ a”
Được gọi là lão đại trừng hắn giận dữ thét lên:
“M* nó. Ngươi đi mà c·hết một mình, ta còn sống chưa đủ đâu. Cũng chính là ngươi, khi không lại dùng dị năng làm gì. Ngươi biết chúng ta bị nhốt ở đây mấy ngày rồi không. 2 ngày, 2 ngày rồi ngươi có biết không?”
Hắn càng nói càng dận dữ, giọng nói cũng được đề cao hơn. Chỉ là lúc hắn đang muốn ăn tươi nuốt sống tên đứng trước mặt này. Trong cổ hắn như có một thứ thứ gì đó chặn họng của hắn lại, hắn nhịn không được phun ra, là một bụm máu.
Tên lão đại cúi người xuống thở hổn hển. Chỉ thấy được trần trụi phần trên cơ thể của hắn bao phủ đầy vết bầm tím, cùng rất nhiều vết cào sâu, nếu người thường bị như vậy có thể đ·ã c·hết. Nhưng hắn vẫn có thể chịu được.
Một bên lão nhị như là một vị đắc đạo cao tăng, nhìn thấy cảnh này chỉ là mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Đại sư huynh, ngươi b·ị t·hương. Không nên nói quá nhiều, dễ ảnh hưởng đến sức khỏe”
“Lão nhị, ngực ngươi lại chảy máu” lão tứ nhìn trước ngực đang không ngừng chảy máu lão nhị nhắc nhở.
Lão nhị có một v·ết t·hương lớn chạy dài từ vai đến bụng, tuy được băng tạm bởi áo của hắn và lão tứ. Nhưng cũng ngăn không được máu đang tiếp tục tràn ra ngoài.
Lão nhị chỉ mỉm cười nhìn xuống v·ết t·hương của mình, sau đó lại nhìn lên trời, vẫn như là một vị đắc đạo cao tăng nhỏ giọng nói: “Sinh lão bệnh tử là số mệnh của vạn vật, ta cũng chỉ là vạn vật 1 thành viên. Chỉ khi b·ị t·hương như vậy, ta mới hiểu được quý trọng…”
Nhìn lẩm bẩm không ngừng lão nhị, lão tứ quay về phía lão đại: “Lão đại, lão nhị hắn…”
Chỉ là hắn chưa nói xong lão đại đã lên tiếng: “hắn chuẩn bị c·hết thôi, còn chưa c·hết được”
Vừa nói xong hắn lại phun ra một búng máu.

Nhìn lão đại sau đó nhìn lại lão nhị, lão tứ nhìn về bản thân. Trong 4 người, hắn chính là người b·ị t·hương ít nhất.
Hắn nhớ lại 2 ngày trước.
Hai ngày trước, lúc đi qua đây trời đã tối. Bọn hắn chọn vào nghỉ ngơi ở đây. Đêm đó không hiểu nghe được tiếng gào zombie từ đâu vọng lại, lão tam như bị mê sảng cũng bắt đầu dùng dị năng của mình gào lên. Tất nhiên sau đó hắn bị 3 người còn lại đ·ánh đ·ập một trận là không thể tránh.
Bọn hắn nghĩ như vậy là xong. Nhưng sáng hôm sau, bên ngoài tòa nhà đã bị bao vây bởi hàng ngàn con zombie.
Nhưng với dị năng trọng lực của lão nhị cùng khả năng da dày thịt béo của bọn hắn. Cả đám miễn cưỡng cũng có thể lao ra ngoài, chỉ là bọn hắn vẫn nghĩ quá đơn giản.
Trong hàng ngàn zombie đó có trộn lẫn 3 con zombie cấp 2. thậm chí còn có 1 con đỉnh cấp cấp 2.
Ba con zombie kia tuy là cấp 2 nhưng cũng không chính diện ra mặt, mà chỉ trốn trong đám zombie rồi ra tay đánh lén.
Lão đại bởi vì đòn t·ấn c·ông đặc trưng của hắn, mỗi lần đòn t·ấn c·ông của hắn kết thúc sẽ có một khoảng chững lại. Lúc này chính là cơ hội của đám zombie lao lên để t·ấn c·ông. Trên người hắn thương thế nhiều là vậy.
Lão nhị có dị năng trọng lực nên trong vòng 3 mét, mỗi khi có zombie vào đó sẽ rất khó để di chuyển, nên hắn dễ dàng đánh chúng ra. Nhưng zombie thật sự quá nhiều, chỉ cần bọn chúng liên tục lao vào, tất có cơ hội đánh trúng được lão nhị.
Nhưng có vẻ như 3 con zombie cấp 2 không chờ lâu được. Một con trong số đó đã t·ấn c·ông lão nhị. Vết thương lớn trước ngực hắn chính là do con zombie đó để lại.
Nhưng rất may cho lão nhị là đòn t·ấn c·ông thứ 2 của con zombie đã được chặn lại bởi A Cửu.
Chỉ thấy nàng dùng thanh kiếm dài chặn lấy móng vuốt của con zombie kia, chỉ là lực lượng của con zombie làm nàng bị đẩy lùi về sau mấy bước mới có thể dừng lại.
Nàng ổn định lại thân hình, sau đó trong miệng lẩm nhẩm cái gì đó, khiến thanh kiếm trong tay nàng tỏa ra ánh sáng, chỉ là rất nhanh nó lại trở lại bình thường.
A Cửu 2 tay cầm thanh kiếm trước người rồi lao người về phía con zombie kia.

Con zombie kia cũng không chịu thua kém, nó dấn người lên, dùng một tay đưa ra trước người nhằm đỡ nhát chém kia. Một tay còn lại vươn ra hòng bóp nát cổ của nàng.
Chỉ là lúc hai bên sắp đụng vào nhau, con zombie kia bộc phát ra một tốc độ kinh người lướt đến trước mặt A Cửu. Nó áp sát nàng trước khi cây kiếm có thể rơi xuống. Móng vuốt của nó cũng đã chạm vào làn da trên cổ của nàng.
Nhưng lúc con zombie coi là có thể g·iết được A Cửu, nàng cũng bộc phát ra tốc độ không kém gì nó lách qua một bên. Kiếm của nàng cùng lúc được thu về, sau đó được nàng dùng để thực hiện một đòn chém ngang.
Con zombie thấy cây kiếm lần nữa chém về phía mình, nó lui về phía sau né tránh đòn t·ấn c·ông này.
Nó thấy người trước mắt tốc độ không thua gì bản thân, thêm v·ũ k·hí kia thật sắc bén. Nó biết mình không phải là đối thủ, nên chuẩn bị rút lui vào trong đám zombie.
Nhìn thấy con zombie cấp 2 muốn trốn vào trong đám zombie, A Cửu muốn lao lên truy đuổi. Chỉ là vừa lao lên, đám zombie đã bao phủ lấy nàng. Không có cách nàng cũng chỉ có thể đổi mục tiêu sang những zombie khác.
GRÀOO
Đột nhiên lúc này một tiếng gào lớn vang lên, làm hầu như toàn bộ đám zombie bất động một lúc.
Đằng xa lão tam thét lên: “Rút lui”.
Nói xong hắn dẫn đầu rút lui vào trong trường học.
Đứng bên cạnh hắn lão tứ bịt tai lại, nhưng cũng có chút choáng váng. Lấy lại tinh thần hắn cũng chạy theo.
Trở lại hiện thực.
Lão tứ nhìn xuống đám zombie kia, trên khuôn mặt xảo trá của hắn có một tia lo âu.
Hiện tại đồ ăn dự trữ của bọn hắn đã hết, phía dưới hàng ngàn con zombie luẩn quẩn không đi. 3 con zombie cấp 2 kia không biết trốn ở đâu.
Tối đó, bởi vì biểu hiện xuất sắc. A Cửu thành công thu hút 2 con zombie cấp 2 khác. Nhưng nàng cũng dùng cách của con zombie kia, đó chính là lẩn trốn vào đám zombie, cuối cùng nàng cũng có thể rút lui an toàn với cơ thể bị trọng thương, cùng một cánh tay trái bị mất.
Trước khi lên đây bọn hắn cũng đã dùng bàn ghế chặn đường đi lên.

Tuy làm như vậy không thể cản được 3 con zombie kia, nhưng chỉ có như vậy mới đem đến cho hắn cảm giác an toàn.
Chỉ là bọn hắn không biết tại sao đám zombie dưới kia lại chỉ lượn lờ ở ngoài, lại không hề có ý đuổi theo bọn hắn.
Lão tứ nhìn nhìn đám người, nhưng cũng không biết làm gì chỉ có thể thở dài.
Hắn lướt qua đám người nhìn về phía xa. Hắn nhớ lại lúc nhỏ, lúc đó hắn cũng là một đưa con ngoan, một học sinh giỏi.
Nhưng càng lớn, vóc người của hắn càng ngày càng lớn, kèm theo một xấu xí khuôn mặt. Hắn dần dần bị xa lánh bởi mọi người, hắn cũng bắt đầu trở nên hay cọc cằn cáu gắt. Hắn cứ sống như vậy, cho đến khi thế giới thay đổi biến dị.
Lúc này hắn gặp được vóc dáng cao lớn tương tự như mình lão đại, lão nhị, lão tam. Hắn như tìm được người thân đã mất bao lâu của mình vậy. Hắn cùng ba người trốn ở một nơi, cùng trở thành dị năng giả, cùng nhau đi lừa người, cùng nhau thành lập căn cứ.
Cuối cùng bị những kẻ bị lừa tìm đến trả thù, 4 người bọn hắn lại cùng nhau bỏ trốn.
Nhớ lại đoạn thời gian đó, lão tứ có chút thổn thức.
Nhìn về phía đám người, hắn thì thầm: “Được đồng hành cùng các ngươi, chính là điều may mắn nhất cuộc đời của ta”.
Sau khi nói ra lời này, hắn như thể trút bỏ được mọi gánh nặng, cảm giác trên thế giới này chỉ còn có bản thân. Hắn nhìn về phương xa, vô ý thức mở miệng: “Thật yên bình”
Bên cạnh hắn một âm thanh vang lên: “Đúng vậy”
Lão tứ cũng vô ý thức đáp lại: “Ngươi cũng thấy vậy phải không?”
Chỉ là hắn đột nhiên cảm thấy không đúng, âm thanh này không phải đồng bạn của hắn. Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, hắn không cần nhìn về phía bên cạnh của mình, mà chỉ một cái dậm chân lui xa về phía sau.
Lão tứ nhìn thấy được, không biết lúc nào một người đàn ông đã đứng ngay bên cạnh chỗ trước đó hắn đứng.
Người này tóc dài tới vai hơi có chút bù xù. Khoác trên mình một mảnh dẻ rách nát. Nhưng bởi vì tên kia nhìn về phía xa, nên hắn chỉ nhìn thấy một bên cơ thể.
Nhưng nó cũng không ngăn chặn được sự sợ hãi dâng lên trong lòng của hắn, người này thật sự xuất hiện quá đột ngột đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.