Chương 42: Còn sống đám người
Lão tứ có chút lo lắng nhìn chằm chằm người tới. Người này đột nhiên xuất hiện không một tiếng động làm hắn giật bắn mình. Nhưng thấy tên kia cũng không có ý định làm gì, làm nội tâm hắn bình phục một chút.
Hắn dần dần lùi lại về phía đám người cũng đang ngạc nhiên vì đột ngột xuất hiện một người.
Hắn thì thầm: “Lão đại, người tới có vẻ không đơn giản”
“Nói thừa, mắt ta cũng không mù, khụ khụ” lão đại trừng hắn, sau đó lại ho liên tục hai lần.
Lão đại suy yếu nhìn một bên cũng rất cảnh giác A Cửu lên tiếng: “A Cửu cô nương, ngươi nhìn xem có cách giải quyết?”
Nhưng để hắn thất vọng là A Cửu chỉ khẽ lắc đầu. Hắn cũng biết với tình trạng hiện tại, rất khó để đám người có thể tiếp tục chiến đấu.
Cuối cùng hắn cũng không còn cách nào khác ngoài lôi mệt mỏi cơ thể dần tiến về phía người kia. Khi đã đến khoảng cách mà hắn cho là an toàn, liền lên tiếng, hắn thái độ cũng rất lấy lòng:
“Chúng ta đang bị bao vây ở đây. Không biết ngài là?”
Chỉ là thời gian trôi qua, trái tim hắn đang dần căng cứng, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời. Đúng lúc hắn nghĩ người kia không muốn trả lời, thì một âm thanh khàn khàn vang lên:
“Các ngươi muốn sống?”
Nghe được âm thanh đáp lại này, lão đại nhịp tim như lệch mất mấy nhịp. Cái bầu không khí căng thẳng này, lại nghe được âm thanh khàn khàn này. Thật đúng là làm cho hắn một chút cảm giác an toàn đều không có.
Chỉ là câu hỏi này làm hắn hơi chút dừng lại. Đúng là hắn muốn sống, nhưng từ trong miệng người kia có vẻ như muốn sống cũng không đơn giản.
Nhưng hắn cũng không do dự quá lâu, dù sao còn sống là còn hy vọng. Hắn lên tiếng đáp: “Sống, ta muốn sống”
“Sau này nghe lời của ta làm việc. Các ngươi có thể sống” âm thanh khàn khàn kia lại vang lên.
Lão đại nghe được lời này, trong lòng ‘quả nhiên’.
Chỉ là ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên. Câu đầu tiên hắn nghĩ ‘sống’ có nghĩa là người trước mắt sẽ không g·iết bọn hắn, nhưng muốn bọn hắn làm gì đó.
Câu thứ hai chính xác nhận người trước mắt để bọn hắn sống, nhưng sau này phải nghe lời. Nhưng thứ làm ánh mắt hắn sáng lên là chữ ‘sau này’. Để bọn hắn sau này có thể làm việc, như vậy người trước mắt có thể có cách giải khốn bọn hắn trong tình cảnh bị bao vây này.
“Ta nguyện ý sau này làm trâu làm ngựa cho ngài” lão đại như thể lấy lại được sức mạnh, hắn quỳ mạnh một chân xuống đất.
Ba người lão nhị, lão tam, lão tứ phía sau thấy lão đại đồng ý cũng chỉ có thể đi theo quỳ xuống một chân sau đó nói: “Ta cũng đồng ý nghe theo ngài”
Chỉ có A Cửu vẫn đứng đó không nói gì.
Nhìn thấy A Cửu cứ như vậy, 3 người cũng không nói gì. Bọn hắn biết nàng sẽ không chịu khuất phục dễ như vậy.
Thấy đám người đã đồng ý, Nguyệt Sinh quay người về phía bọn họ.
Hắn đưa tay bàn tay ra hướng về phía tên lão đại kia, phía trên là 4 viên tinh hạch. Hắn lên tiếng: “cầm lấy sau đó hồi phục đi”
Nhìn thấy bàn tay hơi thô to mang theo móng vuốt nhọn hoắt kia, lão đại thân thể hơi rung một chút. Nhưng khi thấy 4 viên tinh hạch ở trên đó, hắn lập tức vui vẻ.
Hắn đứng người lên, sau đó bước từ từ về phía Nguyệt Sinh, đầu hơi cúi sau đó dùng 2 tay nhẹ nhàng lấy đi 4 viên tinh hạch, miệng cũng không quên nói tạ.
Chỉ là hắn có chút tiếc nuối khi dùng tinh hạch chỉ để phục hồi. Dù tinh hạch có thể dùng để hồi năng lượng, cũng như phục hồi cơ thể một chút. Nhưng hiệu quả phục hồi cơ thể thật sự không đáng kể, nên hắn muốn dùng nó cho sau này thăng cấp hơn.
Chỉ là trở ngại Nguyệt Sinh, hắn cũng chỉ có thể đưa 3 viên còn lại cho 3 người sau đó nuốt vào để điều trị thương thế.
Nguyệt Sinh nhìn một chút đám người đang đang xếp bằng trên sàn phục dụng tinh hạch. Bởi vì nó tốn một chút thời gian, hắn nhìn về phía dưới đám zombie, không để ý một bên đứng đó A Cửu. Nàng không nguyện ý phục tùng hắn, nhưng có vẻ nàng có quan hệ khá tốt với đám người, nên hắn cũng không làm gì.
Sau khi tiêu hóa viên tinh hạch lão đại cảm giác cơ thể tốt hơn rất nhiều. Hắn nhìn về phía người kia, thấy hắn đang nhìn xuống bầy zombie có vẻ chăm chú, nên cũng không làm phiền.
Hắn lại nhìn một chút A Cửu. Nàng cũng giống như bọn hắn, cũng bị người truy đuổi. Tuy nàng trốn thoát được đám người kia, nhưng cũng b·ị t·hương nặng. Trong lúc nàng hấp hối, lại được đi ngang qua bọn hắn cứu, từ lúc đó 5 người lên đường chạy trốn cùng nhau.
Tuy nàng là người dị năng giả cấp 2 duy nhất trong nhóm, hơn nữa còn nắm giữ 2 dị năng. Bọn hắn có thể an toàn đi tới đây, có thể nói công lớn nhưng thuộc về nàng. Nhưng tính cách nàng ít nói, nên phần lớn chuyện đều là do lão đại hắn quản. Chỉ là luận uy vọng nàng chắc chắn sẽ đứng đầu.
Hắn tuy cũng muốn xin cho nàng 1 viên tinh hạch để phục hồi thương thế, nhưng nghĩ đến âm thanh cùng bàn tay như ma quỷ của người kia. Hắn xem như thôi, để có thể thoát khốn rồi tìm cách khác chữa trị cho nàng sau vậy.
Cảm nhận đám người đã hấp thu xong tinh hạch, Nguyệt Sinh quay người lại lên tiếng:
“Công việc của các ngươi rất đơn giản. Chính là thành lập một căn cứ, sau đó nghe theo chỉ đạo của ta”
Nói hắn lôi ra một túi vải, ném về phía lão đại lần rồi nữa lên tiếng:
“Trong này là 20 viên tinh hạch, nhanh chóng lên cấp 2, căn cứ lực lượng không thể quá yếu”
Cầm lấy trong tay nặng trĩu túi tinh hạch, lão đại cảm giác như là đang mơ. Đây là lần đầu hắn cầm một lúc nhiều tinh hạch như vậy. Trong đầu của hắn đối với người trước mắt bắt đầu thay đổi, đây đúng là phú nhị đại của lòng hắn rồi.
Cầm lấy tinh hạch, hắn lần nữa quỳ xuống 1 chân nghiêm nghị đáp: “Chúng ta nhất định không phụ kỳ vọng của ngài”
Ba người còn lại cũng quỳ xuống đáp phải.
Chỉ là câu nói tiếp theo của Nguyệt Sinh làm bọn hắn nghi ngờ nhân sinh:
“Tốt, các ngươi rời đi đi”
Bốn người nhìn nhau, cuối cùng lão đại lên tiếng: “chúng ta không phải đi theo ngài sao? danh tính của ngài chúng ta cũng chưa biết. Còn việc thành lập căn cứ…”
Nhưng không đợi hắn nói hết lời, Nguyệt Sinh đã chặn lại hắn:
“Các ngươi gọi ta Nguyệt Sinh là được. Còn việc thành lập căn cứ, các ngươi cứ theo ý mình làm. Sau này cần, ta sẽ liên lạc với các ngươi”
Một khoảng trống im lặng.
Thấy được Nguyệt Sinh không giống nói đùa, lão đại cũng chỉ có thể nghe theo: “Tốt, vậy sau này chúng ta sẽ gọi ngài là Nguyệt Sinh đại nhân”
Chỉ là lúc chuẩn bị rời đi, hắn bỗng nhớ ra gì đó, sau đó tỏ vẻ xoắn xuýt.
Như thể là đoán được suy nghĩ của hắn, Nguyệt Sinh lên tiếng: “Bọn chúng sẽ không t·ấn c·ông các ngươi”
Nghe được câu này, lão đại có hơi nghi ngờ nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt làm liều.
“Vậy chúng ta rời đi trước” Đám người lên tiếng rút lui.
…
Đám người đi xuống đến tầng 1 tòa nhà. Nhìn trước mắt đông nghìn nghịt đám zombie, đám người nuốt nước bọt.
Một bên lão tứ lên tiếng: “Lão đại, ta nhìn có vẻ là không qua được”
Lão đại nhìn đại quân zombie trước mặt cũng có chút do dự.
Chỉ là lúc bọn hắn không biết làm sao, đám zombie trước mặt đột nhiên lùi ra 2 bên, chừa một lối đi nhỏ ở giữa.
Nhìn thấy cảnh này, lão tứ giật mình thét lên: “Chuyện này cũng được sao?”
Đám người cũng bị hành động này của đám zombie làm cho kinh ngạc.
Đứng một bên A Cửu nhíu mày nghĩ tới gì đó.
Sau khi đi ra khỏi đám đông zombie, đám người thở dài.
Lão nhị có vẻ như đã bình thường lên tiếng phân tích: “Có vẻ như là hắn có dị năng có thể điều khiển được đám zombie”
Một bên mặt sẹo lão tam đưa ra một suy đoán đáng sợ: “Nếu là thật, có thể hắn chính là người lên âm mưu tất cả chúng ta?”
“LÃO TAM, ta nhắc nhở ngươi, ngài ấy là Nguyệt Sinh đại nhân, và là người mà chúng ta sau này phải nghe lời. Sau này ngươi không được bịa đặt như vậy nữa. Hiểu không?” lão đại ngay lập tức trấn chỉnh lại lão tam.
Lão nhị cùng lão tứ bên cạnh cũng không nhiều lời. Bọn hắn biết, có vài chuyện có thể biết, nhưng phải tỏ ra là không biết, như vậy mới sống lâu.
“Nhưng hắn không phải thả chúng ta đi quá dễ dàng sao? Hơn nữa còn giao cho chúng ta nhiều tinh hạch như vậy” lão tứ nhìn vào đống tinh hạch trên tay của lão đại chảy nước miếng.
“Có thể hắn có dị năng nào đó liên quan đến truy tung” lão nhị lại bình tĩnh đưa ra suy đoán của mình.
Nhìn thấy vẻ mặt tham lam của đám người, lão đại lên tiếng: “Chờ đến nơi an toàn, trước để A Cửu nghĩ ngơi phục hồi, sau đó phân phối lại không muộn”
Đám người nghe vậy cũng coi như thôi.