Tận Thế Xuyên

Chương 44: Thành lập liên minh




Chương 44: Thành lập liên minh
Trong phòng của mình, Cao Phương đang nghe Cao Nguyệt báo cáo tình hình gần đây của căn cứ.
Bởi vì hắn thương xuyên ra ngoài, nên phần lớn công việc được giao cho Cao Nguyệt, hắn chỉ ở sau quyết định mà thôi.
“Hôm nay căn cứ lại xuất hiện thêm một dị năng giả. Sao nhìn ngươi có vẻ không vui?” Cao Phương nghi ngờ.
“Gần đây xuất hiện ngày càng nhiều zombie cấp 1, thêm nữa đám zombie thường kia cũng mạnh hơn trước đó rất nhiều” Cao Nguyệt đáp.
“Ngươi sợ những người hậu cần ra ngoài gặp nguy hiểm? Hay là những người đi săn?”
“Zombie gần căn cứ thường được định kỳ tiêu diệt, nên người trong hậu cần không bị ảnh hưởng quá nhiều. Ta là muốn nói những người đi săn, gần đây số lượng t·ử v·ong trong đội đi săn tăng quá nhiều. Hôm qua thậm chí còn c·hết và không trở về tới 10 người. Ta nghĩ hôm nay bọn hắn sẽ không quá nhiệt tình trong việc săn zombie nữa, mà chỉ săn 1 con cho đủ số lượng sau đó trở về” Cao nguyệt nhìn Cao Phương mà nói.
Cao Phương hơi trầm mặc, những gì Cao Nguyệt nói hắn cũng rất rõ ràng. Gần đây zombie cấp 1 xuất hiện nhiều, hắn cũng có thể từ đó thu được nhiều tinh hạch.
Nhưng mỗi lần đi săn hắn cũng phải rất cẩn thận. Bởi vì zombie cấp 1 nhiều, đồng nghĩa zombie cấp 2 cũng nhiều hơn. Hơn nữa một số zombie còn biết hỗ trợ nhau, hay là có năng lực điều khiển cả một nhóm zombie khác, tăng tỉ lệ gặp nguy hiểm cao lên rất nhiều.
Nên việc đám người kia không dụng tâm trong việc ra ngoài bắt zombie, cũng có thể dễ hiểu.
“Tốt, ngươi không cần quá lo lắng. Nhân lực sẽ được người mới gia nhập căn cứ bù đắp vào. Còn việc săn zombie, ta cũng không hy vọng vào quá nhiều vào đám người thường kia, chỉ cần có đủ dị năng giả là được” sau một hồi suy nghĩ, Cao Phương lên tiếng.
Nhưng Cao Nguyệt chỉ dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Trước kia, năng suất nhất chính là nhóm người Thanh Nguyên. Nhưng từ khi Thải Vi đột phá cấp 2, bọn hắn cũng không còn săn còn sống zombie nữa, mà trực tiếp đi săn zombie cấp 1”
Nói đến đây nàng cũng không tiếp tục nữa, bởi vì nàng biết Cao Phương đã hiểu ý.
Cao Phương nhăn mày, hắn đúng thật không nghĩ tới điều này. Từ khi Thải Vi đi theo Nguyệt Sinh, sau đó nhanh chóng đột phá cấp 2. Hiện tại, tuy không nói ra, nhưng nhìn vào cũng biết là cùng đám người Thanh Nguyên hình thành một phe riêng biệt trong căn cứ.
Nhưng hắn cũng không thể làm gì khác. Đầu tiên, Thải Vi là người của Nguyệt Sinh. Thứ hai, sức mạnh của bọn hắn đã thành hình.
Như vậy cũng chỉ có thể bỏ mặc bọn hắn.

Nghĩ vậy, Cao Phương lên tiếng:
“đã bọn hắn không săn zombie còn sống, để mặc bọn hắn cũng được. Chỉ cần những dị năng giả khác tiếp tục là được. Dù sao bây giờ chúng ta cũng không cần phụ thuộc vào Nguyệt Sinh mới có thể thu được tinh hạch.
“Tốt” Cao Phương đã nói vậy, thì Cao Nguyệt cũng không cần nhiều lời, chỉ nói tốt.
“Hôm qua ta nghe được Nguyệt Sinh có đem theo một người nữa về căn cứ” Cao Nguyệt đột nhiên nhớ lại.
Cao Phương không quá hứng thú với người mà Nguyệt Sinh đem về, lần trước hắn đem về người kia chưa được 2 ngày đã chạy mất. Có thể lần nãy cũng vậy.
Thấy Cao Phương có vẻ không hứng thú với chuyện này, Cao Nguyệt nói thêm:
“Người này rất thần bí, bị khăn choàng bao phủ toàn thân, nên đám người không nhận ra được là nam hay nữ. Hơn nữa Nguyệt Sinh còn dẫn hắn về phòng, không hề cho ra ngoài. Sáng này ra ngoài hắn cũng dẫn người kia theo.”
Cao Phương bắt đầu có chút tò mò, hắn đưa tay phải lên khẽ vuốt cằm như có điều suy nghĩ. Hắn khẽ nói:
“Ta nhìn hắn không thích sống cùng người khác. Hôm qua lại dẫn người về căn cứ, lại không cho lộ mặt, hơn nữa còn dẫn về phòng. Đúng là có chút khó nghĩ ra.”
Chỉ là hắn cũng không muốn chọc giận Nguyệt Sinh, nên nhắc nhở Cao Nguyệt: “Ngươi chú ý chút là được, không cần điều tra làm gì”
“Tốt” Cao Nguyệt cũng chỉ nói cho Cao Phương biết một chút, nàng cũng không dám điều tra gì.
CỘC CỘC
Trong lúc hai người nói chuyện, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cao Phương hơi nghi ngờ, bởi vì công việc hiện tại hắn đã giao cho Cao Nguyệt, nên rất ít người trực tiếp tìm hắn.
“Vào đi” Cao Phương lên tiếng.

Một thanh niên bước vào, sau đó lên tiếng chào hỏi: “Cao Phương ca”
Sau đó hắn nhìn về Cao Nguyệt: “Cao Nguyệt tỷ, có 3 người lạ nói muốn gặp ngươi cùng Cao Phương ca.”
Nhìn thấy người tới là Hồ Tuy cấp dưới của nàng, Cao Nguyệt biết là có chuyện. Nhưng nghe được có người muốn gặp nàng cùng ca ca, nàng hơi nghi ngờ.
Nàng tuy trong căn cứ có chút tiếng nói, nhưng cũng không ra ngoài, nên để người bên ngoài biết nàng, thì hầu như là không có.
Cao Nguyệt nhìn về phía Cao Phương xin ý kiến.
Cao Phương lắc đầu nói: “Ta cũng không biết là ai. Nhưng bọn hắn đã chỉ đích danh chúng ta, có thể đã điều tra chúng ta từ trước.”
Sau đó hắn nhìn về phía Hồ Tuy: “Đưa bọn hắn lên đây đi”
“Tốt” Hồ Tuy đáp tốt, sau đó lui ra.
Nhìn vui vẻ rời đi Hồ Tuy, Cao Nguyệt nghi ngờ. Trước đây nàng chưa bao giờ thấy hắn vui vẻ như vậy, hơn nữa nhìn hắn còn rất vội. Nhưng nàng cũng chỉ nghi ngờ một chút rồi thôi, có thể là hắn đang có việc vui, nên vui vẻ là bình thường.
Chờ một lúc, nàng nghe được âm thanh Hồ Tuy từ bên ngoài cửa truyền vào: “Ba vị, ở bên này”
Nàng cũng cảm ứng được có 3 nguồn năng lượng mạnh mẽ đi theo hắn. Chỉ là trong đó có một nguồn năng lượng cho nàng cảm giác rất quen thuộc, như là đã gặp ở đâu đó rồi, chỉ là nàng cũng không nhớ được.
Nàng đứng dậy nhìn thấy Hồ Tuy mở cửa sau đó hiểu chuyện đứng ở ngoài, nhưng nhìn biểu hiện của hắn khiến nàng rất khó hiểu.
Hai má hắn ửng hồng như thể thiếu nữ 18 lần đầu tiên tỏ tình với người mình thầm thương. Nhưng ánh mắt như si như say của hắn làm nàng có dự cảm không lành, bởi nàng đã từng thấy được ánh mắt này.
Nàng có thể đã biết được người tới là ai rồi.
Bước vào cửa đầu tiên là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt chất phác.
Nhìn thấy người tới, trong lòng nàng thầm nhủ ‘quả nhiên’.

Như nàng dự đoán trong lòng. Đi theo phía sau người đàn ông là người phụ nữ đó. Mỗi bước đi, mỗi cử động của nàng đều toát lên vẻ vũ mị. Cùng với khuôn mặt kia, nụ cười kia, cơ thể kia, làn da kia, không một người nào có thể cưỡng lại nó được.
Một khuôn mặt hút hồn, cái nụ cười làm say đắm những ai nhìn thấy, cái cơ thể với núi non trùng điệp làm người suy nghĩ miên man, cùng với làn da trắng như tuyết, mịn như ngọc. Nàng vừa xuất hiện, ánh sáng xung quanh như lu mờ bởi sắc đẹp của nàng.
Cao Nguyệt âm thầm sử dụng dị năng của mình, để đề phòng người này dùng mê hoặc lên nàng.
Nàng quay qua nhìn Cao Phương, chuẩn bị dùng dị năng lên hắn. Nhưng thấy hắn chỉ là ngạc nhiên, sau đó lại bình tĩnh trở lại nàng mới yên lòng.
Vừa bước vào phòng, Lục Tam Nương nhìn thấy cử động của Cao Nguyệt, nàng cười lên tiếng chào hỏi: “Chúng ta lại gặp nhau”
Nhưng đột nhiên nàng mỉm cười ý vị thâm trường: “Ta cũng không phải là yêu quái, không cần đề phòng như vậy”
Nàng dừng lại, đưa tay ngọc về phía Trần Đông nghiêm túc giới thiệu: “Tuy chúng ta đã gặp nhau, nhưng để ta giới thiệu lại một chút. Đây là Trần Đông, người đứng đầu căn cứ Mộc Thanh của chúng ta”
Tiếp đó nàng đưa tay về phía một tên tráng hán cao to đang đứng một bên: “Đây là Ngũ Lôi, cũng là một thành viên quan trọng trong căn cứ”
Cuối cùng, nàng nhìn về phía Cao Nguyệt cùng Cao Phương: “Còn ta, mọi người ở căn cứ thường gọi ta là Tam Nương. Mọi người ở đây cũng có thể gọi như vậy”
Nhìn đổi khách thành chủ Lục Tam Nương, Cao Nguyệt vẫn chưa từ bỏ đề phòng lên tiếng: “Cao nguyệt”
Sau đó nhìn về Cao Phương: “Còn đây là ca ca ta, Cao Phương”
Cuối cùng nàng nhìn chằm chằm Tam Nương và hỏi vào trọng tâm: “Không biết các vị tới đây là có chuyện gì?”
Tam Nương cười nói: “Chúng ta đúng là có chuyện muốn trao đổi, nhưng ngươi không cảm thấy đứng như vậy rất bất tiện sao?”
Đứng một bên đám người nhìn thấy nói màn đối đáp rất bình thường của hai nữ, nhưng lại cảm thấy có gì đó như tia lửa xuất hiện giữa 2 người.
Cao Phương ở một bên lên tiếng phá vỡ bầu không khí này: “là chúng ta thất lễ, mời các vị ngồi.”
Nói hắn đưa tay ra làm tư thế mời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.