Tận Thế Xuyên

Chương 48: Quan tâm từ Nguyệt Sinh




Chương 48: Quan tâm từ Nguyệt Sinh
Nhìn thấy đám người nhanh chóng rời đi, Ninh Thanh Phong có chút gấp. Hắn đang muốn tiến lên nhờ người tới g·iết đám người kia, chỉ là mới bước ra được một bước, hắn dừng lại.
Hắn nhớ ra được, hắn không biết người trước mặt này xưng hô như thế nào.
Cho dù hắn đã có cơ hội thấy người này mấy lần ở căn cứ, nhưng cũng chỉ là thấy hắn đi cùng Nguyệt Sinh lúc rời đi hoặc trở về.
Hắn đột nhiên nhận ra một điều, người trước mặt này thật sự quá thần bí. Trong căn cứ ngoài Nguyệt Sinh ra, có lẽ chưa có ai nhìn thấy được tướng mạo, thậm chí nghe được giọng nói của người này.
Ninh Thanh Phong thấy người tới cũng không có ý định đuổi theo đám người kia, nhưng hắn cũng không có cách nào nên đành thôi.
Chỉ là đột nhiên hắn có chút tò mò về tướng mạo của người này. Nhưng bởi vì người này che kín luôn cả khuôn mặt, chỉ để ra một khe hở nhỏ ở trước mắt, nên hắn không thấy được gì.
Hắn thật có chút không hiểu, nếu để như vậy thì làm sao có thể quan sát thuận tiện được, nhất là khắp nơi hở tí là có chiến đấu như ngoài này.
Chỉ là hắn biết được, nếu người này ở đây, thì rất có thể Nguyệt Sinh chính cũng đang ở gần, nên cũng bớt lo lắng hơn nhiều.
“Đa tạ…tiền bối đã ra tay giúp đỡ” hắn muốn cúi đầu đa tạ một tiếng, nhưng bởi vì không biết tên người này, nên cũng chỉ có thể dùng tiền bối để xưng hô. Hắn cảm nhận được một chút khí tức t·ang t·hương trên người này, nên cũng chỉ có thể xưng hô như vậy.
“Chỉ là chúng ta không biết tại sao đám người ki…”
Ninh Thanh Phong đang chuẩn bị giải thích một chút về đám người kia, nhưng đột nhiên bên hông hắn bị huých một cái.
Hắn cúi người qua nhìn, thì thấy được Đường Y đang dùng ánh mắt mệt mỏi của nàng ra hiệu gì đó.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía người kia, nhưng chỗ kia bây giờ nào còn có người nữa. Hắn nghi ngờ nhìn về phía Đường Y hỏi:
“Hắn rời đi khi nào?”
“Sau khi ngươi nói đa tạ” Đường Y mệt mỏi đáp.
Ninh Thanh Phong cảm thấy có chút thất vọng, hắn còn muốn hiểu thêm một chút người tới đâu. Từ cách biến mất không dấu vết như vậy, cho thấy người tới thật không đơn giản. Nhưng hắn cũng chỉ có thể coi như thôi: “Tốt, vậy chúng ta chỉ có thể tạm thời trở về”.
Đường Y chỉ gật đầu không đáp lại.

Một bên khác, nhóm người kia sau khi rời khỏi chiến trường. Bọn hắn chạy một mạch đến một căn nhà bỏ hoang.
Tên cầm đầu đẩy cửa đi vào, hắn để lại đám người đứng dưới sau đó một mình tiến lên tầng 2.
Tuy tầng 1 có chút lộn xộn, nhưng ở tầng 2 này mọi thứ được sắp xếp rất gọn gàng. Ở giữa căn phòng có 2 người đang ngồi đánh cờ với nhau, bọn hắn ngồi khoanh chân trên một tấm lót được đặt trực tiếp trên sàn nhà.

Trước mặt 2 người là một cái bàn thấp nhưng không thiếu phần tinh xảo, trên đó là một bàn cờ đã được che kín bởi những quân cờ đen trắng.
Thấy được cảnh này, tên cầm đầu dừng lại bước chân, sau đó nhẹ nhàng đứng một bên không hề có ý định lên tiếng.
Ở bên này, một tên thanh niên có tướng mạo thanh tú nhẹ nhàng lấy ra một quân cờ đen từ trong hũ, sau đó đặt lên bàn cờ.
Còn đối diện, một tên có tướng mạo thô cuồng hán tử thì nhăn mày cằn nhằn lấy:
“Lưu thiếu, ngươi suốt ngày ép ta chơi thứ này, lại cứ đè ta đánh như vậy, thật sự quá khinh người. Ta không chơi nữa.”
Nói hắn như muốn rời khỏi.
Chỉ là người được gọi là Lưu thiếu kia chỉ mỉm cười, sau đó hơi híp mắt nhìn về phía tên hán tử.
Tên hán tử bị ánh nhìn này làm cho có chút không thoải mái, cũng chỉ có thể ngồi lại. Nhưng miệng của hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm lấy:
“Ngươi muốn ta tiếp tục chơi cũng được, nhưng ít ra ngươi cũng phải nhường ta 1,2 ván. Ta cùng ngươi chơi cả 100 ván thì đều 100 ván thua, như vậy đổi lại người nào cũng không thể chịu nổi.”
Lưu Long nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó lên tiếng: “Lục Quân, chơi cờ cũng là một cách để trầm tĩnh bản thân, tránh xao động. Ta cũng chỉ là đang giúp ngươi củng cố lại tính cách nóng nảy, hay xao động của ngươi thôi.”
“Chứ không phải ngươi chỉ có thể ăn được ta, nên mới muốn chơi cùng ta à?” nhưng đây cũng chỉ là những lời trong lòng Lục Quân. Bên ngoài hắn lên tiếng: “Vậy ngươi để ta thắng một ván?”
“Không được, ta chính đang luyện tâm cảnh cho ngươi” Lưu Long từ chối thẳng thừng.
“Tâm cảnh cái con khỉ, với ta đánh nhau bằng cơ bắp là đủ” lại là một hồi nhục mạ từ trong lòng của Lục Quân. Ngoài miệng hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đáp:
“Tốt, nhưng có vẻ có người muốn tìm người. Trận này ta đã thua, các ngươi nói chuyện đi”
Nói xong, hắn liền chuồn ra ngoài.
Lưu Long thấy thế, cũng không nói gì, chỉ đơn giản lên tiếng: “Có chuyện gì?”
Tên cầm đầu biết Lưu thiếu là đang hỏi hắn, nên nhanh chóng bước ra trả lời: “Lúc nãy, chúng ta…”
Hắn kể lại chuyện tập kích đám người kia, sau đó gặp phải cứu viện của địch, cuối cùng phải rút lui.
Nghe xong Hồ Tam báo cáo, Lưu Long cau mày hỏi lại: “Ngươi đi một đường thẳng trở về?”
“Chuyện này…ta cũng không biết tại sao hôm nay lại đi một đường trở về, bình thường ta không như vậy” Hồ Tam cũng không biết làm sao nói.
“Tốt, không cần giải thích nhiều. Tháng này ngươi phải kiếm được lượng tài nguyên gấp đôi. Hiểu?”

“Tốt” Hồ Tam mạnh mẽ đáp.
“Lui ra đi” Lưu Long đuổi người.
Nhìn thấy bóng lưng uể oải rời đi của Hồ Tam, Lưu Long cũng không cảm thấy gì.
Đã Hồ Tam được tin tưởng giao cho chức tổ đội trưởng, thì cũng nên biết được nhiệm vụ thất bại cũng sẽ phải lĩnh phạt.
Nhưng bởi vì nhiệm vụ này bọn hắn có chút đánh giá sai thực lực của đối phương, thêm nữa còn có nhân tố khác ảnh hưởng. Nên h·ình p·hạt không phải quá nặng.
Hắn hiện tại có chút lo lắng, có lẽ nơi này hiện tại đã không an toàn.
Từ cách người mới xuất hiện kia không đuổi theo đám người Hồ Tam, cùng cách trở về thẳng căn cứ một cách bất thường của hắn.
Lưu Long biết được, Hồ Tam có thể đã bị động tay chân, chỉ là hắn không biết người kia dùng cách nào thôi. Hắn lúc nãy kiểm tra qua Hồ Tam, không có gì bất thường, chỉ là cũng phải đề phòng một chút. Nhưng tóm lại, nơi này đã không thể ở lâu.
Hắn quay đầu về phía căn phòng đang đóng đối diện lên tiếng:
“Chuẩn bị một chút, chúng ta rời đi nơi này”
Trong phòng truyền ra một âm thanh nữ nhân dễ nghe đáp lại:
“Tốt”.

Nguyệt Sinh đứng trên đỉnh một tòa nhà nhìn đám người Hồ tam cùng Ninh Thanh Phong rời đi, còn Nhất Hào chỉ giữ im lặng đứng sau hắn.
Hắn cũng không theo dõi đám người kia, chỉ là cho Nhất Hào ảnh hưởng tâm trí tên kia một chút. Xem như đánh dấu, có thể sau này cần dùng tới.
Còn bây giờ đã muộn rồi, hắn cũng nên trở về.
Gần đây hắn lại g·iết không ít zombie, nên mỗi tối thường là lúc mà hắn trở về để ổn định lại một chút tâm tình, tốt cho ổn định lại lệ khí trên người.

Vừa trở về trong phòng không lâu, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ của.
Nguyệt Sinh ngồi trên ghế sô pha, hắn cũng không mở mắt mà chỉ nhàn nhạt lên tiếng:
“Vào đi”

Thải Vi nhẹ nhàng mang khay đồ ăn đi vào trong phòng.
Như thường lệ, nàng đặt khay đồ ăn để trên bàn, sau đó lên tiếng:
“Trưởng căn cứ, thức ăn của ngài”
Nguyệt Sinh lúc này mới mở mắt, hắn đưa tay ra nắm lấy chén thức ăn, rồi rót một mạch vào miệng của mình.
Đứng một bên Thải Vi quá quen thuộc với cảnh này, nên cũng không cảm thấy gì. Nhất là từ khi biết được Nguyệt Sinh có thể là do yêu quái cây biến thành, nàng lại cảm thấy chuyện này càng bình thường.
Lúc mới nhận ra, nàng cũng có chút lo lắng. Nhưng sau khi nghĩ ra cách phá giải, nàng đã thông suốt hơn rất nhiều, làm việc cũng thoải mái hơn. Chỉ là bởi vì nàng gần đây hấp thu tinh hạch hơi nhiều, làm cho nàng có chút khó chịu.
Sau khi ăn xong, Nguyệt Sinh bỗng nhiên lên tiếng hỏi nàng: “Ngươi hiện tại một ngày hấp thu bao nhiêu tinh hạch?”
Nghe được câu hỏi này, Thải Vi bỗng nhiên cảm thấy có chút khó trả lời.
Nàng sợ nếu nói thật sẽ để lộ chút gì đó khiến hắn nghi ngờ. Nhưng bởi nàng cảm nhận được, kẻ quấn vải quanh người đứng một bên kia có tinh thần mạnh mẽ hơn nàng rất rất nhiều lần. Nàng sợ nói dối sẽ bị phát hiện, nên chỉ có thể nói thật:
“Ta mỗi ngày hấp thu 7 viên tinh hạch”
Nàng sở dĩ có nhiều tinh hạch như vậy để hấp thu, chính là vì Nguyệt Sinh mỗi 2 ngày đều sẽ để cho nàng 10 viên. Cộng thêm nàng ra ngoài săn bắn cùng đám người, nên mới có số lượng tinh hạch này để hấp thu, thậm chí nàng còn dư để ở trong phòng nữa.
Thải Vi sau khi trả lời có chút lo lắng, thì nghe được Nguyệt Sinh lên tiếng:
“Thể chất của ngươi không tốt, từ nay mỗi ngày dừng ở hấp thu 5 viên tinh hạch thôi. Ta không muốn ngươi biến thành zombie trước khi có thể trở thành dị năng giả cấp 3. Rõ?”
Thấy Nguyệt Sinh có chút cảnh cáo nhìn nàng, Thải Vi tâm thần hơi rung. Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể yếu ớt trả lời: “Tốt”.
Nàng cũng biết được, thể chất của nàng không thích hợp hấp thu quá nhiều tinh thạch một lần. Chỉ là áp lực từ Nguyệt Sinh làm nàng có chút gấp, nên có chút làm liều.
Nguyệt Sinh không biết nàng suy nghĩ gì, hắn chỉ cảm nhận được trong cơ thể của nàng dị năng đang sôi trào. Đây không phải là một dấu hiệu tốt, nên mở miệng nhắc nhở một chút.
“Gần đây bên ngoài có chút loạn, ra ngoài mang theo một chút tinh hạch đề phòng” hắn nói thêm.
Thải Vi có chút ngạc nhiên ngước nhìn một chút Nguyệt Sinh, nhưng rất nhanh nàng cúi đầu.
Nàng cảm giác được không ổn, đột nhiên hắn lại nhắc nhở nàng ra ngoài chú ý an toàn.
“Chẳng lẽ ta rất quan trọng đối với hắn?” nàng có chút tò mò suy nghĩ.
Nếu thật sự nàng rất quan trọng đối với hắn, thì đây cũng coi như là một điểm nàng có thể lợi dụng, từ đó đạt được nhiều lợi ích hơn, giúp nàng thăng tiến sức mạnh dễ dàng hơn.
Thu hôi tâm thần, nàng lên tiếng đáp: “Ta đã biết”
“Tốt, lui ra đi” Nguyệt Sinh đuổi khách.
Thải Vi cúi người sau đó rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.