Tận Thế Xuyên

Chương 50: Nhân vật mới nổi




Chương 50: Nhân vật mới nổi
Sáng sớm hôm sau.
Bầu không khí bên trong căn cứ vẫn cứ luôn rộn ràng như vậy. Chỉ là đối với những người phải đi ra ngoài săn bắt zombie, trên khuôn mặt thỉnh thoảng lại toát ra một chút sầu lo.
Hôm qua bọn hắn nghe tin Ninh Thanh Phong cùng Đường Y bị t·ấn c·ông, việc này ảnh hưởng đến tâm lý bọn hắn một chút.
Hiện tại zombie bên ngoài thôi là đã nguy hiểm, bây giờ còn phải đề phòng cả dị năng giả, bọn hắn thật sự lo cho cái mạng nhỏ của mình.
Nhưng bởi vì đây là điều bắt buộc, nên bọn hắn cũng không cách nào.
Trong phòng ăn, một tên thanh niên tướng mạo thô kệch bỗng lên tiếng: “Các ngươi có biết, bên căn cứ phụ đi ra một ngoan nhân. Một mình hắn trong vòng 7 ngày đã bắt được hơn 80 con zombie. Hơn nữa, nhóm người Long ca thậm chí còn không làm gì được hắn”
m thanh của hắn đột nhiên thu hút những người còn lại trong phòng ăn, có người nhịn không được tò mò mà hỏi lại: “Có thật không? Tại sao ta lại không biết?”
“Đúng vậy. Đúng vậy” những người không biết cũng đi theo hùa, bọn hắn không nghĩ rằng một người bình thường, lại trong vòng một ngày có thể bắt được hơn mười con zombie, hơn nữa còn một mình.
Hơn nữa Long ca chính là đại ca của một nhóm đàn em trong căn cứ, tuy không làm gì được những dị năng giả kia. Nhưng ở trong mắt của những kẻ bình thường thì hắn chính có thể nói là một tay che trời. Lại không thể làm gì được một kẻ bình thường khác, có thể nói đây là một trò đùa.
Nhưng bỗng có một tên phụ nhân lên tiếng, nàng xác nhận những điều tên thanh niên kia nói: “Những lời của hắn nói là chính xác, ta còn tận mắt chứng kiến lấy trận chiến của tên kia đánh lại nhóm người của Long ca”
Dừng một chút, nàng cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang dừng trên người mình, nhưng nàng cũng không hoang mang mà tiếp tục:
“Nếu không được tận mắt chứng kiến, các ngươi không thể biết được cách chiến đấu của tên kia có bao nhiêu điên cuồng. Có thể nói đây là trận chiến điên cuồng nhất mà ta từng thấy…”
Chỉ là nàng chưa dứt lời, một tên tráng hán đã đứng người lên khỏi bàn ăn, sau đó thét lên: “Mẹ nó, Lục nương. Ngươi có kể nhanh không thì bảo. Ngươi tính khen tên kia đến lúc nào hả?”
Lục nương cũng không chịu thua mà nhìn chằm chằm tên tráng hán nói: “Ta thích không vào ý chính, ta chính không muốn kể đó. Ngươi muốn làm gì ta?”
Đám người ánh mắt bất thiện nhìn về phía tên tráng hán.
Cảm nhận được ánh mắt đám người tập trung trên người mình, tên tráng hán cũng chỉ có thể hừ một chút, sau đó ngồi xuống.
Lục nương thấy vậy, nàng cũng hừ lạnh đáp trả, sau đó tiếp tục: “Hôm qua, ta cùng nhóm người vừa đi săn zombie về. Thì thấy được tên kia cùng với 5 người phía Long ca đánh nhau túi bụi cả lên”
“Bên phía Long ca, mỗi người một cây gậy sắt liên tục đánh về phía tên kia. Nhưng tên kia cũng không chịu thua kém, hắn liên tục đánh về phía Long ca, mà không hề để ý đến cây gậy của những người khác đánh về phía mình”
“Cứ như thế, Long ca liên tục đón đỡ đòn t·ấn c·ông của tên kia. Còn tên kia liên tục chịu đòn của những người khác.”
Đến đây nàng hơi dừng lại.

Một người thấy thế liền hỏi: “Tên kia cuối cùng đã thua?”
“Không là tên kia thắng” Lục nương khẳng định.
Đám người hơi nghi ngờ, theo như lời kể của Lục nương, thì tên kia phải thua chắc không thể nghi ngờ. Dù ai vào trường hợp đó thì chắc chắn đã chưa làm được gì Long ca, đã bị những người khác đánh cho choáng váng rồi.
Thấy đám người nghi ngờ, Lục nương nhẹ nhàng nhấp một ngụm canh, sau đó tiếp tục:
“Các ngươi không biết đâu, tên kia đã bị đám người đánh cho không còn nhân dạng, mặt mũi bầm dập, một bên tai bị sinh sinh đánh đứt, thậm chí ruột còn bị moi ra. Nhưng hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ tiếp tục đánh về phía Long ca. Cuối cùng các người đoán được kết quả là gì không?”
Nàng nhìn về phía đám người hỏi.
Có một người không chắc yếu ớt trả lời: “tên đó thắng?”
“Đúng vậy” Lục nương vui vẻ đáp.
Đám người thật đúng là muốn chửi người này, miệng thì kể một đằng, kết quả lại để một nẻo. Cho dù nàng đã cung cấp trước đáp án, nhưng qua lời kể của nàng, nhìn thế nào cũng ra được tên kia đã thua.
Lục nương không quan tâm đám người nghĩ gì, nàng tiếp tục:
“Cuối cùng Long ca bị tên kia đánh tới ngất đi, còn bản thân hắn b·ị t·hương không còn nhân dạng. Nhưng vẫn có thể trụ được đứng ở đó nhìn về đám người. Sau cùng, đám người kia thấy được bọn ta, nên cũng chỉ có thể rút lui. Còn tên kia thì một mình lết về căn cứ”
“Đáng sợ như vậy, không phải là dị năng giả đấy chứ?” có người thắc mắc lên tiếng. Chứ không thể nào 1 người thường có thể b·ị t·hương như thế mà còn sống được.
“Đúng thế” đám người đồng thuận với ý kiến của người kia.
“Ai biết được? Ta chỉ kể những gì mình thấy mà thôi” Lục nương không quan tâm, nàng hơi nhún vai sau đó tiếp tục bữa sáng của mình.
Một người đột nhiên lên tiếng: “Căn cứ phụ chính là những người vào sau, mà bọn hắn lại ra một người như vậy. Rất có thể sẽ đạt được tinh hạch, sau đó trở thành dị năng giả. Không biết những dị năng giả của căn cứ chính sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?”
“Ta nghĩ bọn hắn có thể cũng sẽ không làm gì, căn cứ chúng ta cũng không phải là chưa từng nhận dị năng giả từ bên ngoài vào” có người lên tiếng đáp.
“Đúng thế” đám người đồng ý.
Như như thế, một bữa sáng của bọn hắn rất nhanh qua đi. Đây có thể nói là một bữa sáng bình thường ở căn cứ này.

Thải Vi vừa giao đồ ăn cho Nguyệt Sinh trở lại, thì nghe được đám người bàn tán về nhân vật ở căn cứ phụ kia.
Bình thường dị năng giả sẽ chuyển lên tầng 6, và có người giao đồ ăn lên tới nơi. Nhưng bởi vì nàng phải giao đồ ăn cho Nguyệt Sinh, nên thường phải xuống trực tiếp bếp để lấy. Chính vì thế, nàng thường nghe thấy được rất nhiều chuyện bát quái, mà đám người hay nói cùng nhau.

Hôm nay, bỗng dưng nghe được chuyện này. Làm nàng bỗng nảy sinh ra một ý tưởng, chỉ là chuyện này cần tối về mới bắt đầu thực hiện được. Bởi vì bây giờ nàng phải tụ họp ra ngoài đi săn cùng đám người.

Nhìn thấy Thải Vi mỉm cười đi ra, Cao Đường bỗng dấn lên áp sát nàng hỏi: “Ngươi có chuyện gì vui giấu chúng ta đúng không?”
Vừa nói, nàng vừa hơi bĩu đôi môi đáng yêu, sau đó luồn tay phải vào ôm chầm lấy tay trái của Thải Vi.
Thải Vi biết được mình bị biểu cảm khuôn mặt bán đứng, nàng ngay lập tức chuyển sang chế độ nghiêm túc nói:
“Không có”
“Thật sự không có?” Cao Đường nhíu mày nghi ngờ.
“Thật sự không có” Thải Vi nghiêm túc nói.
“Vậy thôi, chúng ta xuất phát đi” Cao Đường cũng không còn tiếp tục truy vấn, mà rời khỏi Thải Vi, sau đó rời đi trước.
Nhìn thấy biểu hiện này của Cao Đường, Thải Vi có chút nghi ngờ, Bình thường Cao Đường sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy.
Chỉ là hơi nghi ngờ một chút rồi thôi, Thải Vi vứt nghi ngờ sang một bên mà đi theo sau đám người.
Nhưng càng rời xa căn cứ, nàng thấy biểu cảm của đám người càng ngày càng đáng nghi, hôm nay bọn hắn quá im lặng.
Bình thường bọn hắn khi ra ngoài sẽ rất ít nói chuyện, nhưng không có nghĩa là sẽ không nói chuyện. Nhưng hôm nay đám người chỉ chăm chăm đi về phía trước, không hề có một câu nói nào.
Thậm chí zombie đi ngang qua trước mặt, bọn hắn cũng lơ đi.
Cảm nhận được bầu không khí khác thường, Thải Vi bắt đầu thả chậm tốc độ.
Hiện tại nàng đã đi rất rất xa căn cứ, nên nếu có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ có thể xử lý một mình.
Chỉ là lúc này đám người bỗng dưng đồng đều quay người lại, làm cho trái tim đang căng cứng của nàng như bị ai đó tiếp tục dật lên. Nàng mồ hôi bắt đầu tuôn như mưa, sau đó không tự chủ được mà bắt đầu ngưng tụ dị năng.
Cao Đường quay đầu nhìn thấy Thải Vi đột nhiên căng thẳng như vậy, nàng nhíu mày nghi ngờ hỏi:
“Thải Vi ngươi làm gì vậy?”

Đám người Trường Cửu, Thanh Nguyên cũng nghi ngờ nhìn Thải Vi.
Thải Vi hơi một chút thả lỏng, nàng biết được đã phản ứng quá lên, nhưng cũng không dừng lại việc đề phòng. Dù sau hiện tại có rất nhiều dị năng không nói lý lẽ, có thể đám người đã bị ảnh hưởng.
Nàng nhìn đám người sau đó nhẹ nhàng đáp: “Tại ta thấy biểu hiện của các ngươi quá đáng nghi, nên có chút lo lắng”
Cao Đường cũng không truy vấn Thải Vi mà nhìn về phía đám người. Nhưng nàng gặp đám người cũng đang nhìn mình gật đầu. Nàng thở dài, sau đó quay về phía Thải Vi nói:
“Thực ra chúng ta đúng là có chuyện muốn nói cùng ngươi, chỉ là chuyện này có chút khó nói. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của ngươi, để ngươi tự mình xử lý chuyện này thì tốt hơn.”
Thải Vi nghi ngờ: “Chuyện của ta?”
“Đúng vậy, hôm qua thực ra chúng ta đã cứu được một người trong lúc ngươi nghỉ ngơi. Sau một lúc nói chuyện, chúng ta mới biết người này cùng ngươi quen biết. Chỉ là người này lúc đó nói là không muốn gặp ngươi trong tình trạng kia, nên chúng ta cũng chỉ có thể coi như thôi”
Nói đến đây, Cao Đường nhìn về phía đám người sau đó nói tiếp: “Nhưng sau khi nghĩ lại, chúng ta quyết định là nói chuyện này cho ngươi”
Thải Vi nghĩ lại, hôm qua đúng là nàng sau khi chiến đấu có nghỉ ngơi một chút. Lúc đó đám người đột nhiên biến mất một lúc, sau đó quay lại như có chuyện gì che giấu nàng, chỉ là lúc đó nàng không nghĩ quá nhiều. Không ngờ lại có chuyện xảy ra thật.
Nhưng nàng vẫn có chút đề phòng, dù sao đám người lúc nãy thật sự biểu hiện quá bất thường.
Nàng không tin chỉ vì một người quen của nàng, mà bọn hắn lại có thể thành ra thất thần như vậy.
Thêm nữa, nàng trước kia có thể nói là người thân đã mất hết, nàng tuy còn có người mẹ ở quê, nhưng có thể nói hiện tại nàng sợ bà đã lành ít dữ nhiều. Nàng hỏi: “Người đó tên gì?”
Cao Đường đáp: “Đoàn Soái”
Nghe được cái tên này, Thải Vi có chút thất thần, cái tên này làm cho nàng nhớ về một chút chuyện xưa cũ.
Khi đó nàng còn nhỏ, rất ít nói, nên rất ít người chơi cùng. Nhưng nàng cũng không vì vậy mà buồn, bởi vì nàng có một vị ca ca hàng xóm luôn quan tâm tới nàng. Mỗi khi có chuyện buồn nàng luôn kể cho hắn nghe, còn hắn luôn chia sẽ cho nàng những món ngon mà hắn dành được.
Hai người cứ như vậy lớn dần lên, nàng trở nên càng ngày càng xinh đẹp, mà hắn cũng càng ngày càng cao lớn.
Chỉ là tuổi của hắn lớn hơn nàng, cho nên phải rời nông thôn lên thành phố lập nghiệp. Hắn trước khi rời đi đã hỏi nàng rằng ‘liệu nàng có thể lấy hắn khi hắn kiếm đủ tiền không’ khi đó nàng cũng đã không do dự đồng ý.
Chỉ là kể từ đó cũng hơn mười năm rồi, nhưng 2 người chưa một lần liên lạc, nàng cũng đã bắt đầu dần quên đi sự tồn tại của hắn.
Nhưng hôm nay nghe được cái tên của hắn, làm nàng lại nhớ về những ký ức đã được c·hôn v·ùi đó.
Hít sâu một hơi, Thải Vi bình phục lại tâm tình của mình, nàng bình tĩnh lên tiếng: “Hắn ở đâu?”
Thấy được Thải Vi lấy lại được bình tĩnh, đám ngươi cũng thở dài một hơi.
Trường Cửu lên tiếng: “Để ta dẫn đường”
Nói hắn đi trước dẫn đường.
Đám người chờ Thải Vi đi trước, sau đó đi theo sau nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.