Tận Thế Xuyên

Chương 85: Tang vật




Chương 85: Tang vật
Hắn một đường ẩn nấp khí tức chạy nhanh trở về động phủ.
Dán lấy mộc bài lên màn bảo hộ, hắn bước vào trong.
Ngồi lên bồ đoàn, Nguyệt Sinh kiểm kê lấy thu hoạch lần này.
Đầu tiên chính là một kiện hình chuông pháp khí, chỉ là nó đã bị nứt một chút trên thân. Tiếp theo là viên sọ người màu đen, hắn thấy rõ được vật này chính sinh sinh nghạnh kháng lấy đòn công kích kia mấy hơi thở. Cho dù là có những đòn khác chắn lại một phần thế công, nhưng như vậy cũng cho thấy vật này bất phàm.
Cuối cùng là 3 túi trữ vật có hình dạng như túi thơm. Như pháp khí phi kiếm của tên cầm đầu cùng với pháp khí của 2 người khác đều bị phá hư nghiêm trọng, nên hắn không có lấy.
“Còn túi trữ vật của tên tu sĩ kia có thể đã bị người còn lại lấy đi” hắn nhớ lại lúc tên kia tế ra phù lục kia, hắn đã nói gì đó với người còn lại, người kia mới sau đó độn thổ rời đi.
Tuy có thể đuổi theo người kia, nhưng hắn vẫn là không làm như vậy. Có chút tốn thời gian.
Điều động pháp lực, bắt đầu mài mòn cấm chế của 3 túi trử vật. Bởi vì chênh lệch thực lực, hắn ngay lập tức mở ra chúng.
Đổ ra đủ loại bình bình lọ lọ, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại chúng.
Đầu tiên là 53 viên linh thạch, 19 bình âm sát chi khí. Tiếp theo là mười mấy bình bình lọ lọ mà hắn không biết tên. Cuối cùng là vài cọng thảo dược cùng mấy cây xương. Phù lục rất có thể trước đó bị đám người dùng hết.
“Có thể đây chưa phải là đầy đủ thân gia của bọn hắn” có câu nói rất hay ‘thỏ khôn có 3 hang’. Hắn nghĩ đám tu sĩ này cũng vậy, suốt ngày liếm máu trên lưỡi dao, không thể nào lại mang hết thân gia lên trên người được.
Hắn cảm nhận được tên cầm đầu là một tên lâu năm luyện khí kì, pháp lực rất thâm hậu. Hai người còn lại tuy không phải là luyện khí hậu kỳ những cũng là đỉnh phong trung kì rồi, lại làm kiểu mua bán không vốn này.
Hắn không nghĩ gia tài chỉ có từng này.
“Chờ qua ngày mai đi qua phường thị khác bán trao tay, lại mua một bản ẩn nấp công pháp. Còn nếu bị phát hiện thì chỉ có thể nộp phạt linh thạch” nhìn chút lộn xộn đống tài nguyên hắn lẩm bẩm lấy.
Đúng vậy, ở Thiên Ma tông, việc g·iết đồng môn lẫn nhau là phải đền bù bằng linh thạch. Có thể nói đúng là ma môn.
Chỉ là chi phí có chút cao, thêm nữa hắn không muốn bại lộ thực lực, nên không bị phát hiện vẫn là tốt nhất.
Chính vì thấy điều này trong môn quy cho nên hắn mới làm mua bán không vốn này.
Không tiếp tục suy nghĩ, hắn bắt đầu cầm lên tu tiên giới thường thức nghiên cứu.

Một buổi sáng bình thường như mọi ngày. Cao Nguyệt đang xử lý lấy sổ sách, thì bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên.
“Phó căn cứ, ngài có khách. Vương Ma Lâm nói là đám người lần trước gặp trong rừng” bên ngoài vang lên cung kính thanh âm.
Đặt xuống sổ sách, Cao Nguyệt có chút trầm tư. Sau đó lên tiếng:
“Tốt, để bọn họ vào đi”
Dị biến đã một thời gian, bây giờ căn cứ cũng đã phát triển tới một mức nhất định. Nàng thay ca ca quản lý đám người, lâu ngày cũng dần dần có khí chất người đứng đầu.
Nàng không còn là dễ thương thiếu nữ phải trốn sau bóng lưng của anh trai mình nữa, mà đã trở thành một vị đáng tin cậy phó căn cứ.
Cốc Cốc
Nghe được tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, Cao Nguyệt biết là Hồ Tuy cùng đám người: “Vào đi”
Bên ngoài Hồ Tuy đẩy cửa vào, theo sau hắn là 3 người khác.

Thấy vậy, Cao Nguyệt không chậm trễ đứng lên chào hỏi:
“Cao Nguyệt ra mắt tiền bối”
“Không cần phải khách khí như vậy. Cao Nguyệt cô nương, chúng ta lại gặp nhau”
Người chưa vào, âm thanh uy nghiêm của Ngô Hải Lâm đã vang lên. Sau đó hắn tiến lên đỡ lấy nàng.
Lời thì như vậy, nhưng Cao Nguyệt vẫn tỏ ra câu nệ:
“Mời ngài ngồi”
Ngô Hải Lâm cũng không khách khí ngồi xuống sô pha.
Nhìn lấy còn đứng lấy hai người Lưu thiếu cùng Lục Quân, Cao Nguyệt có chút ngập ngừng, dù sao hai người cũng mạnh hơn nàng rất nhiều: “Để ta cho người lấy thêm gh…”
Chỉ là nàng còn chưa nói xong, Ngô Hải Lâm đã lên tiếng ngắt lại nàng:
“Cao Nguyệt cô nương, không cần thiết”
“Không biết vấn đề lần trước vị kia ý ra sao?” hắn đi thẳng vào vấn đề chính, vừa nói hắn cũng không quên liếc nhìn một chút Nhất Hào đứng đằng sau nàng.
“Chuyện này… Thật ra là Nguyệt Sinh trưởng căn cứ có chút việc bận, không thể đồng ý gặp ngài” do dự một chút, Cao Nguyệt vẫn là nói ra sự thật. Chỉ là không nói là Nguyệt Sinh trực tiếp từ chối thẳng mà thôi.
Đằng sau hai người Lưu thiếu cùng Lục Quân nhìn nhau như thể ‘quả là như vậy’.
Ngô Hải Lâm như có điều suy nghĩ. Sau đó nhìn về phía Nhất Hào lên tiếng:
“Cao Nguyệt cô nương, ta có một đề nghị hợp tác”
Trrước đó hắn nhận được tin là Nguyệt Sinh đã rời đi, nhưng chưa chắc chắn. Hiện tại đã là chắc chắn rồi.
Vốn có ý định là gặp được Nguyệt Sinh rồi mới bàn chuyện này. Nhưng bọn hắn không thể đợi được nữa, đợi càng lâu biến số càng nhiều. Nên khi thấy Nhất Hào vẫn còn đi theo Cao Nguyệt, hắn có ý định hợp tác với nàng.
Cao Nguyệt khi nghe được 2 chữ hợp tác thì có chút nghi ngờ, nàng không nghĩ mình có cân lượng gì để hợp tác với đám người:
“Không biết tiền bối muốn hợp tác chuyện gì?”

“Chuyện này…” sau khi nghe lời đề nghị của Ngô Hải Lâm, Cao Nguyệt có chút phân vân.
Nàng liếc về phía Nhất Hào như thể lấy ý kiến của hắn. Nhưng đáp lại nàng vẫn là ánh mắt hờ hững nhìn vào khoảng không đó.
Đằng sau Lưu Thiếu biết chuyện này có thể. Nên bồi thêm:
“Cao Nguyệt cô nương ngươi nên nghĩ cho kỹ. Không khi phí cung ứng định kỳ Phục Linh, với thứ này căn cứ của các ngươi sẽ phát triển rất nhanh”
“Thêm nữa nữa việc 2 căn cứ chúng ta hợp tác liên hệ, cùng với một lần trợ giúp của căn cứ chúng ta khi các vị khó khăn không phải ai cũng có thể đạt được”
Nhìn về phía Nhất Hào một chút, trong lòng Cao Nguyệt đã có chủ ý. Dù sao trước khi rời đi Nguyệt Sinh nói nàng nên tin tưởng Nhất Hào. Chỉ là nàng nghĩ vẫn là hỏi ý kiến ca ca trước đã, cuối cùng lấy cớ rời đi:
“Ta có thể ra ngoài một lúc để suy nghĩ?”
“Tốt” Ngô Hải Lâm cũng không vội nhất thời.


Trải qua một đêm tu luyện. Cảm nhận được tinh tiến pháp lực, Nguyệt Sinh vẫn có chút hài lòng.
Bởi vì động phủ này âm khí có chút ít nên đẩy tiến độ tu luyện hắn chậm lại một chút, nhưng tổng thể mà nói như vậy đã là rất tốt.
Hôm qua sau khi nhìn qua một lượt tu tiên giới thường thức cùng Thiên Ma tông sơ giải, hắn cũng đã biết thêm một chút về thế giới này. Không còn như trước đó không biết gì cả.
Hôm nay hắn quyết định đi một chút phường thị đổi lấy tang vật thành tài nguyên, nhất là ẩn nấp khí tức công pháp.
Mang trên người hệ thống, việc thực lực tăng tiến nhanh sẽ là tất nhiên. Trước khi có thực lực tuyệt đối, hắn không muốn bại lộ thực lực thật của mình.
“Lần này đến Âm Khôi phong phường thị bên kia” đã có chủ ý hắn rất nhanh đứng dậy đi ra ngoài.
Mỗi một phong sẽ có một quy mô nhỏ phường thị dành cho đám đệ tử mới. Hắn muốn đi xa một chút phi tang vật chứng, làm như vậy khiến hắn cảm giác an toàn hơn một chút.
“Thiếu gia”
Chỉ là vừa mới ra cửa hắn đã bị gọi lại.
Quay lại thì đã thấy thị nữ A Diệp đứng đó như thể đợi hắn. Nguyệt Sinh có chút nghi ngờ:
“Ngươi vẫn gọi ta là thiếu gia?”
A Diệp dù sao cũng là từ trong phủ nuôi lớn lên. Đột nhiên bị thiếu gia hỏi ngược lại, nàng có chút ấp úng không biết phải làm sao:
“Ta… Ta vẫn luôn là thị nữ của ngài”
“Ngươi ta bây giờ là đồng môn, không cần quan tâm xưng hô trước kia. Có việc?” Nguyệt Sinh vẫn là nhận rõ hiện tại nhắc nhở nàng.
“Tốt… Tốt. Ta cũng đã vào luyện khí một tầng. Hôm nay là ngày có sư huynh đến Âm Phong núi giảng đạo, ta qua gọi ngài cùng đi”
“Ngươi đi đi. Ta còn có chút việc” Nguyệt Sinh không muốn lãng phí vào việc này.
A Diệp vẫn là muốn lôi kéo Nguyệt Sinh cùng đi. Tu sĩ trước đó lừa 2 người các nàng vào tông đã nói là tư chất nàng hơn một chút.
Nàng vẫn là không muốn bởi vì công tử không đi giảng đạo, bị nàng bỏ lại quá xa.
Nhưng vẫn là bị thân phận trước đó gò bó, nên không một câu chữ nào có thể rời miệng cả.
Khi lấy lại tinh thần, thì nàng đã không thấy thân ảnh của Nguyệt Sinh nữa rồi.
Không để ý A Diệp, Nguyệt Sinh tiến tới mục đích lần này phường thị.
Bởi vì 2 phong cách có chút xa. Lần này hắn phải di chuyển mấy trăm dặm mới có thể đến được đích.
Trên tông môn sơ giải cũng chỉ ra phương hướng đại khái của 3 phong, nên trên đường đi hắn phải hỏi mấy tên đồng môn. Ngoài một tên nhiệt tình chỉ đường được hắn bỏ qua, còn lại đều bị hắn bại lộ chút thực lực chấn nh·iếp mới chịu hé miệng. Tất nhiên trong túi trữ vật hắn cũng vì đó mà thêm mấy bộ thi cùng mấy vật phẩm linh tinh.
Hắn bản ý vẫn là không muốn g·iết người, nhưng ai bảo đám đồng môn này không chịu hợp tác như vậy. Hỏi chút đường cũng muốn khó dễ hắn.
“Luyện khí một tầng vẫn là dễ dụ như vậy” để lộ khí tức một tầng Nguyệt Sinh tự nhủ lấy.
Sống được ở đây có thể nói phần lớn là nhân tinh, nhưng người nhiều cũng có những trường hợp ngoại lệ.
Như mấy tên đồng môn bị hắn g·iết vậy. Mới thấy hắn luyện khí một tầng đã nhảy vào muốn đen hắn, mà không điều tra phòng bị gì cả.

Sau mấy tiếng liên tục đi đường, đầu buổi chiều hắn đã đến được phường thị.
Bởi vì không muốn bại lộ quá nhiều thực lực nên hắn cũng không đi nhanh, chỉ là đúng quy đúng củ đi đường thôi.
Cũng như bên kia, nộp lấy lộ phí rồi đi lên. Tìm một nơi chuyên thu mua pháp khí, bán ra bị nứt hình chuông pháp khí.
Một tên trung niên đầy cân tu sĩ đón tiếp lấy hắn:
“Sư đệ không biết cần gì”
Có vẻ bởi vì bề ngoài khá đồng nhất nguyên nhân, tên sư huynh tu sĩ này nhìn về phía Nguyệt Sinh rất thuận mắt.
Nguyệt Sinh tư thái tỏ ra thấp một chút, dù sao hắn hiện tại là một tên tu sĩ một tầng thái kê:
“Sư huynh, ta muốn bán vật phẩm. Ở đây có thu mua?”
“Có. Có. Tất nhiên là có rồi. Sư đệ mời vào”
Di vào trước quầy, Nguyệt Sinh đưa ra mấy món đồ muốn bán.
Thấy những vật này, trung niên tu sĩ đầy thâm ý ánh mắt đánh giá lấy hắn.
Nguyệt Sinh cũng không tỏ vẻ gì khác thường, chỉ đơn giản để hắn đánh giá.
Trước đó g·iết mấy tên đệ tử. Vì đó thu được thêm một túi trữ vật, hắn quyết định bán ra 3 túi, chỉ giữ lại trung phẩm túi trử vật của tên luyện khí hậu kì kia.
Chủ quầy không nhìn hắn quá lâu liền quay qua đánh giá lấy đồ vật:
“Túi trữ vật tình trạng không đồng nhất, 110 tinh thạch đi”
“Còn cái chuông này bị tổn hại khá nhiều, ta chỉ thu được 160. Tổng là 270, sư đệ thấy thế nào?”
Sau một hồi dày vò chiếc chuông, hắn đưa ra mức giá.
Nguyệt Sinh trước đó có hỏi qua giá của một vài loại pháp khí khác để tránh mình bị hố. Nên ông chủ đưa ra mức giá cho túi trữ vật, hắn là thấy hợp lý. Nhưng để hắn ngạc nhiên là chiếc chuông pháp khí này không nghĩ tới là có giá như vậy.
Chỉ là không hiểu rõ về pháp khí, nên hắn cũng không đưa ra phản đối gì. Nhưng không trở ngại hắn tỏ ra một chút thái độ.
Tiếp đó hắn nhìn chằm chằm lấy chủ quầy, mà không nói ra là đồng ý hay không.
“Tốt, 290 tổng là mức cao nhất ta có thể đưa ra. Dù sao ta phải bỏ ra chi phí sửa chữa nữa, mới có thể lần nữa đem ra bày bán được”
Một lúc sau, dường như không thể chịu đựng được nữa, chủ quầy đành nhượng bộ đưa ra một mức giá mới.
Nhìn lấy kiên định chủ quầy, Nguyệt Sinh không còn tiếp tục câu kéo nữa: “Tốt”
Chủ quầy vui vẻ thu hồi vật phẩm, sau đó giao ra linh thạch. Cũng không quên thuận miệng đề: “Sư đệ có vật phẩm muốn mua?”
“Ta chỉ muốn xuất đồ, chưa có ý định thu thêm. Cáo từ” Nguyệt Sinh quay người lại rời đi.
“Sư đệ đi thong thả, lần sau có gì muốn xuất cứ đến gặp ta” Quản sự vui vẻ đón lấy Nguyệt Sinh rời đi.
Khi thấy những vật phẩm kia, hắn nhìn ra Nguyệt Sinh là một khách hàng tiềm năng, có thể giao hảo. Nên thậm chí lúc tiễn hắn nụ cười trên mặt còn tươi hơn trước đó rất nhiều.
Rời khỏi cửa hàng đi dạo thêm một vòng. Hắn chỉ giữ lại khối sọ người cùng cơ thể mấy tên tu sĩ kia. Những đồ còn lại hắn thả ra hết, kể cả vật phẩm của mấy người hắn vừa g·iết. Thu về 215 viên linh thạch.
Trước đó có 53 viên linh thạch, cộng thêm lần này ra ngoài. Hắn trong túi đã có tới 558 viên linh thạch, mấy viên toái tinh cùng với 19 bình âm sát chi khí.
Có thể nói một thân gia này đầy đủ hắn tiêu thụ một thời gian.
Trong quá trình này. Cảm nhận được có một vài ánh mắt đặt trên người, nhưng hắn cũng không quá quan tâm mà tiếp dục dạo bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.