Là Lục Văn.
Hình ảnh như vậy xuất hiện trong đầu nàng, chút lo lắng cuối cùng gần như biến mất hoàn toàn: "Vậy Lục gia..."
"Ta sẽ xử lý, đừng lo, chỉ cần nàng có thể mở lòng thử tiếp nhận ta, ta sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa."
Nàng hoàn toàn d.a.o động.
Nàng không biết cảm xúc của mình dành cho Lục Văn có phải là thích hay không, cũng không biết mình đã thu hút Lục Văn như vậy ở điểm nào, nhưng nàng không thể không mơ ước về cuộc sống như vậy, hơn nữa nghĩ đến cuộc sống như vậy, còn có bóng dáng của Lục Văn, trong lòng nàng chua xót đến mức gần như tan chảy.
Lúc này, cơ thể nàng mềm nhũn ra, dù không trả lời trực tiếp, nhưng phản ứng tự nhiên của cơ thể đã giống như đưa ra câu trả lời.
Khoảnh khắc này, nàng nghe thấy nhịp tim gần trong gang tấc của Lục Văn dần dần loạn nhịp, tiếng đập thình thịch mạnh mẽ truyền vào tai nàng, khiến nàng hoảng hốt trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm nóng bỏng của Lục Văn, vội vàng lên tiếng: "Đệ đừng làm bậy, không phải chỉ có cách này."
Tiếng nhịp tim dưới lời nói này không những không dịu đi, ngược lại càng thêm mãnh liệt, mỗi một tiếng vang cùng với nụ cười ngày càng sâu trên khóe môi của Lục Văn khiến người ta không khỏi đỏ mặt, như thể nàng đã nói điều gì kỳ lạ.
"Ý của tẩu tẩu là, bây giờ dù còn Lục gia, cũng đã bằng lòng ở bên ta rồi, đúng không?"
Một tiếng "tẩu tẩu" khiến đầu óc nàng ong ong, nàng cũng không biết mình rõ ràng không nói gì, mà Lục Văn lần nào cũng có thể nhìn thấu tâm tư của nàng. Vừa rồi nàng thật sự có một khoảnh khắc lùi bước, nghĩ đến nếu Lục Văn thật sự vì chuyện giữa chúng ta mà đi tiêu diệt Lục gia, những nguy hiểm và hậu quả mà hắn phải gánh chịu, nàng liền nảy sinh suy nghĩ, cũng không cần phải như vậy.
Nàng không muốn thừa nhận, chỉ đành quay mặt đi, vẫn cố chấp nói: "Thật sự đừng làm bậy, chuyện này không phải trò đùa."
Nhưng sau khi nói xong, Lục Văn lại không trả lời nàng. Nàng nghiêng đầu, nhưng cũng có thể cảm nhận được Lục Văn trước mặt vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Im lặng một lúc, cuối cùng nàng cũng không nhịn được quay lại nhìn Lục Văn, bị ánh mắt nóng bỏng của hắn chạm vào, tim nàng đập mạnh, ánh mắt vốn cứng rắn liền trở nên lơ đãng, không thể nhìn thẳng vào hắn, vừa muốn quay đầu đi, vừa khẽ nói: "Đệ đừng nhìn ta như vậy, ta nói thật đấy, đệ nói gì đi..."
Đang định quay đầu, thì có ngón tay mát lạnh nắm lấy cằm nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào Lục Văn, khi ánh mắt lại rơi vào đôi mắt đen ấy, liền thấy mặt đỏ bừng, căng thẳng, bất lực trong mắt hắn, giống như một con cừu non chờ đợi.
Sau đó, nàng thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Văn dần dần tiến lại gần, và giọng nói trầm thấp truyền vào tai: "Ta cũng nói thật, Nam Chi, ta muốn hôn nàng, được không?"
Vừa dứt lời, căn bản không cho nàng cơ hội trả lời được hay không, đôi môi mỏng cong hoàn hảo kia đã áp lên môi nàng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng lập tức nghẹt thở, trong lúc kinh ngạc trợn mắt, răng nàng đã bị Lục Văn dùng đầu lưỡi cạy mở.
Khoảnh khắc đầu lưỡi ẩm ướt chạm vào nhau, trong đầu nàng chợt lóe lên những hình ảnh rời rạc, như thể nàng đã từng bị hắn hôn môi cuồng nhiệt như vậy trong mơ.
Ban đầu nàng cứ nghĩ giấc mơ thoáng qua hôm đó sẽ nhanh chóng tan biến, nhưng không ngờ khi chạm vào đôi môi thật của Lục Văn, những hình ảnh trong mơ lại ùa về, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc chân thật, như thể nàng đã từng hôn môi Lục Văn.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, mắt nàng càng trợn to hơn, tiếng tim đập loạn nhịp ồn ào đến mức nàng gần như không thể tập trung suy nghĩ, thậm chí không biết tại sao rõ ràng là lần đầu tiên thân mật với Lục Văn như vậy, lại có cảm giác đã từng trải qua.
Nàng nhớ lúc đó hắn còn nói gì đó...
Hắn nói...
"Đừng cắn, không phải mơ."
Lần này, hắn lại áp sát môi nàng, giọng nói khàn khàn: "Nam Chi, nhắm mắt lại."
Tim nàng hoàn toàn rối loạn, những hình ảnh trong đầu không còn nữa, bắt đầu trở nên trống rỗng.
Hơi thở nóng bỏng rõ ràng chỉ phả vào mặt, nhưng lại như thiêu đốt trên từng tấc da của cơ thể, cảm giác tê dại lan dần, như thể có thứ gì đang phát triển theo hướng mất kiểm soát.
Nàng chưa bao giờ thấy Lục Văn cuồng nhiệt như vậy, như thể muốn nuốt chửng nàng sống, tùy ý chiếm đoạt môi lưỡi nàng, tham lam hút lấy vị ngọt ngào của nàng.
Cho đến khi lồng n.g.ự.c thiếu oxy, hô hấp trở nên khó khăn, nàng cũng không biết là do xấu hổ hay do ngạt thở, mặt đỏ bừng, ngay cả đuôi mắt cũng ửng đỏ, như sắp rơi nước mắt.
Như cảm nhận được sự ngạt thở do nàng ngốc nghếch không biết hít thở, môi Lục Văn khẽ rời ra, hơi thở khó khăn không giấu được, giọng nói cũng khàn đặc: "Đồ ngốc, lần này không có say, sao lại không biết hít thở?"
Nàng thở hổn hển vài hơi, khi Lục Văn định cúi xuống lần nữa, nàng đột nhiên đưa tay lên, đặt bàn tay lên n.g.ự.c hắn, giữ khoảng cách một cánh tay giữa hai người.
"Ý... ý đệ là... lần uống rượu đó, đệ và ta... những chuyện đó không phải..."
Lục Văn cong môi, lại gần thêm chút nữa: "Không phải đã nói với nàng rồi sao, không phải mơ."
Nàng lập tức trợn tròn mắt, như bị dọa sợ, nhảy phốc xuống khỏi ghế, lùi lại mấy bước, mặt đỏ hơn cả lúc nãy, chỉ vào Lục Văn tức giận nói: "Đệ! Sao đệ có thể thừa dịp người ta gặp khó khăn, đệ như vậy... như vậy là..."