Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 120:




"Không được!" Nàng đã biết rõ chiêu trò của Lục Văn, nhanh tay che miệng, ú ớ từ chối.

Lục Văn nhíu mày, đang định nói gì thì nàng lại bắt đầu đẩy hắn: "Đệ ra ngoài trước đi, nhỡ Lục Oánh đến thì sao? Ta còn chưa chuẩn bị xong, bây giờ không thể để người ta nhìn thấy, thật đấy, đệ ra ngoài trước được không?"

Nói đến cuối, nàng gần như đang cầu xin hắn.

Lục Văn cắn răng, chỉ cảm thấy bực bội vô cùng, trái tim bị treo lơ lửng, giờ lại vì Lục Oánh mà bị đuổi ra ngoài, lại còn là đuổi ra khỏi gian phòng riêng của mình, đây là nghiệp chướng gì vậy?

Thấy Lục Văn không nhúc nhích, nàng càng hoảng hơn, mím môi, thật sự không còn cách nào khác, mặt đỏ bừng, giọng gần như không thể nghe thấy: "Buổi tối... buổi tối về nhà được không, lúc đó ta..."

Nàng nói đến đây, giọng gần như không nghe thấy nữa, nhưng Lục Văn lại dần dịu sắc mặt, đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m môi, dường như đang cảm nhận được mùi vị đó.

Điều kiện này quả thật có chút hấp dẫn, Lục Văn khẽ thở dài, coi như nhượng bộ không muốn làm khó nàng nữa, ép người quá mức, ngược lại sẽ khiến hắn tự chuốc lấy hậu quả.

Lục Văn nới lỏng tay, đang định đứng thẳng người lên tiếng, thì bên ngoài gian phòng phía sau đột nhiên vang lên tiếng động: "Là ở đây sao? Huynh nói nàng ấy sáng sớm đã đến rồi?"

Nàng giật mình, toàn thân nổi da gà, suýt nữa hét lên, cuối cùng chỉ kinh hãi trợn tròn mắt.

Ngẩng lên, liền chạm phải ánh mắt khó hiểu như cười như không của Lục Văn, cùng đôi môi khẽ động, im lặng nói với nàng: "Thế này, không thể đuổi ta đi nữa chứ?"

Bên trong phòng yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi xuống, tiếng đẩy cửa kẽo kẹt bên ngoài liền truyền vào vô cùng rõ ràng.

Toàn thân nàng run rẩy, lập tức căng thẳng, vội vàng muốn kéo Lục Văn, nhưng lại hoàn toàn không biết nên giấu hắn đi đâu.

Khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng lại bị chặn lại với một tiếng "đùng", không bị đẩy ra, bên ngoài vang lên giọng nói nghi hoặc của Lục Oánh: "Hửm? Sao lại khóa rồi?"

Nàng dường như ngừng thở, nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, lúc này mới thở lại được, cứng đờ quay đầu nhìn Lục Văn, thấy hắn nhướng mày, vẻ mặt như đã dự liệu trước.

Hóa ra trước khi vào phòng, hắn đã khóa cửa lại.

Nhưng điều đó thì sao chứ!

Dù có khóa cửa, Lục Oánh cũng đã đến ngoài phòng, đây là gian phòng của nàng ấy, nàng ấy không vào được nhất định sẽ nghi ngờ, càng sẽ tìm người đến mở khóa.

Nàng hoàn hồn, ánh mắt hoảng loạn đảo quanh phòng, nhanh chóng tìm kiếm chỗ có thể giấu người, tim đập loạn xạ, đến cả Lục Văn lặng lẽ bước đến gần cũng không hề hay biết.

Cho đến khi nàng phát hiện phía sau bình phong trong góc phòng dường như có thể giấu được một người, đang định quay đầu lại kéo Lục Văn, thì lại bị hắn nắm lấy cánh tay trước, hắn dùng một chút lực, nàng liền ngã vào lòng hắn.

Nàng hít mạnh một hơi, Lục Oánh đang đứng bên ngoài lẩm bẩm, mà Lục Văn lại đột nhiên đến gần, làm sao nàng không hoảng sợ cho được, miệng phát ra tiếng thở khe khẽ, tay liền đẩy hắn: "Đừng, Lục Oánh ở bên ngoài."

Lục Văn dường như cảm thấy điều này rất thú vị, thú vị ở chỗ biểu cảm đa dạng trên khuôn mặt nàng lúc này, không phải là ghét bỏ chán ghét, mà giống như là xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ từ nãy đến giờ vẫn chưa hề giảm bớt, lúc này Lục Oánh xuất hiện ở bên ngoài, liền càng đỏ đến mức như sắp nhỏ máu, khiến khuôn mặt trắng sứ của nàng trở nên kiều diễm ướt át, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.

Tay nàng đang định dùng sức, Lục Văn lại đột nhiên buông cánh tay nàng ra, nàng còn chưa kịp phản ứng, bàn tay to lớn kia liền chuyển sang nắm lấy eo thon của nàng, bất ngờ bị đôi tay mạnh mẽ kia nhấc bổng lên, xoay người một cái, liền bị ôm lên bàn.

Khi thân hình Lục Văn chen vào giữa hai chân nàng, khiến lông mày nàng không khỏi run lên, lúc thân thể lơ lửng theo bản năng nắm lấy cánh tay hắn, móng tay bấm vào, nhưng vẫn không thấy hắn có chút thay đổi sắc mặt nào.

"Nàng ấy không vào được, sợ gì chứ?" Giọng Lục Văn rất trầm, ghé sát lại gần, mang theo ý cười, khiến tư thế vốn đã khó nhìn thẳng này càng thêm ái muội.

Nàng tức giận, nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c Lục Văn, nhưng cũng chỉ khiến nắm tay mình đau điếng, hoảng loạn nói: "Đệ điên rồi, đây là ở trong gian phòng của Lục Oánh, đệ mau tránh ra!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nắm tay bị đau mà rụt lại liền bị bàn tay rộng lớn của Lục Văn bao phủ lấy, hắn ghé sát lại gần hơn, so với sự hoảng loạn của nàng, hắn dường như rất hưởng thụ cảm giác lúc này, không biết là đang hưởng thụ sự kích thích bí mật, hay là đang hưởng thụ vẻ mặt hoảng loạn của nàng.

"Ý nàng là, nếu ở trong phòng của ta, thì được sao?"

Nàng trợn tròn mắt, không biết tại sao Lục Văn lại bình tĩnh như vậy, điều nàng lo lắng không chỉ là thân phận của mình bị Lục Oánh bắt gặp cảnh tượng này, mà còn là Lục Văn bây giờ là thế tử Quốc công phủ, làm sao có thể để người khác nhìn thấy hắn thân mật với nàng, người từng là tẩu tẩu của hắn như vậy chứ.

Không được, tuyệt đối không được.

Nàng dùng sức rút nắm tay ra khỏi tay Lục Văn, vặn vẹo người không ngừng muốn lùi ra xa: "Cái gì với cái gì, đệ đừng nói bậy."

Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện, dường như là tiểu nhị trong quán trà: "Sao lại thế được, vừa nãy vẫn còn tốt mà, sao đột nhiên lại khóa rồi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.