Nhưng hai người vẫn rất gần nhau, dù Lục Văn đã kiềm chế, Thẩm Nam Chi vẫn hơi khó chịu với sức nặng này, đi được vài bước đã thở hổn hển, nhưng nghĩ Lục Văn chắc là bị thương nặng, không dám lơ là chút nào.
Cho đến khi đi đến xe ngựa dừng ở ngoài quán trà, Thúy Yến vốn đang ngủ gật bỗng giật mình tỉnh giấc, vừa thấy tư thế của hai người, liền trừng mắt kinh hô: "Cô nương, người làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi không phải còn tốt sao, sao mới vào trong chốc lát đã..."
Thẩm Nam Chi vừa đỡ Lục Văn lên xe ngựa vừa vội vàng nói: "Đệ ấy bị ngã từ lầu hai quán trà xuống, mau về phủ, gọi đại phu đến trước."
Thúy Yến "a" lên một tiếng, kinh ngạc nhìn Lục Văn, lại kinh ngạc nhìn quán trà cao hai tầng ở gần đó: "Từ, từ lầu hai này sao?"
"Ừ, mau khởi hành, đừng trì hoãn nữa." Thẩm Nam Chi gật đầu, không để ý vẻ mặt ngạc nhiên của Thúy Yến.
Thúy Yến há miệng, thầm nghĩ, độ cao này đối với Lục Văn chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao, sao lại ngã xuống được, còn ra vẻ bị thương nặng như vậy.
Nhưng ngoài tư thế có vẻ bị thương nặng, nét mặt Lục Văn lại không có chút gì khác thường, ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là muốn nhân cơ hội dựa vào người Thẩm Nam Chi.
A Quốc liếc mắt nhìn, liền kéo góc áo Thúy Yến, xoay người lên xe ngựa, giật dây cương đánh xe ngựa lên núi.
Thúy Yến ngồi phía trước nhịn một hồi vẫn không nhịn được quay đầu lại hỏi: "Thẩm cô nương, chủ tử sao lại đột nhiên ngã từ lầu hai quán trà xuống vậy?"
Trong xe ngựa, Thẩm Nam Chi vừa đặt Lục Văn nằm xuống, bị Thúy Yến hỏi như vậy, động tác trên tay bỗng khựng lại, sắc mặt cũng không tự nhiên mà đỏ lên, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng riêng quán trà, liền ấp úng nửa ngày không giải thích được.
"Thúy Yến, đừng lắm mồm." Giọng nói trầm thấp của A Quốc vang lên từ bên ngoài xe ngựa.
Thúy Yến lẩm bẩm vài câu, giọng quá nhỏ nên Thẩm Nam Chi không nghe rõ, nhưng mặt càng đỏ hơn, vừa nghĩ đến những hình ảnh đó, liền không sao xua tan được.
Bên cạnh bỗng nhiên có hơi ấm áp sát lại, Lục Văn nghiêng người tới gần nàng, ánh mắt dừng trên gò má ửng đỏ của nàng, thấp giọng nói: "Thúy Yến hỏi nàng, ta ngã xuống như thế nào, sao nàng lại đỏ mặt?"
Giọng điệu mang theo chút trêu chọc, Thẩm Nam Chi lại vội vàng quay đầu, vội vàng ấn vai Lục Văn: "Đệ ngồi yên đó, đừng làm động đến vết thương, còn chưa biết có bị gãy xương không, phải chờ đại phu xem qua mới biết được, đừng để sai khớp, sắp đến rồi, đệ nhịn thêm chút nữa."
Vốn định trêu chọc nàng, nói ra những lời trêu chọc, nhưng lại không nhận được phản ứng như mong đợi.
Lục Văn nhìn chằm chằm Thẩm Nam Chi, thân thể bị nàng không nói không rằng nhưng lại nhẹ nhàng đặt dựa vào lưng ghế, vẻ mặt nàng lo lắng, thần sắc nghiêm túc, không hề để ý đến lời nói đùa của hắn, toàn tâm toàn ý nghĩ đến vết thương của hắn.
Lồng n.g.ự.c như bị cảm xúc gì đó lấp đầy, vừa chua xót vừa mềm mại, có chút ngứa ngáy, nhưng lại không sao gãi được, hắn được người ta vô cùng coi trọng.
Hắn nhớ đến chuyện hiểu lầm của Thẩm Nam Chi, nàng nhận nhầm Lục Oánh là người bạn qua thư của mình, Lục Văn không ngốc, dù trước đây đa số không đọc kỹ thư Thẩm Nam Chi gửi cho hắn, nhưng từ những bức thư ngắn ngủi và đôi ba lời Tống Thời Cẩn thỉnh thoảng mang đến cũng có thể biết được, người bạn qua thư này rất quan trọng đối với nàng.
Cũng chính vì vậy, sau khi tâm ý tương thông với nàng, hắn mới buồn cười và trẻ con đến mức không kìm nén được mà ghen tị với chính mình, hắn lo lắng người chưa từng gặp mặt kia quan trọng hơn trong lòng nàng, hắn lo lắng người đó sẽ có vị trí đặc biệt khác với những người khác trong lòng nàng.
Nhưng nàng rõ ràng đã biết người đó là Lục Oánh, lại không ở trong phòng đó lâu, vừa rồi trong lời nói đều lướt qua chuyện Lục Oánh, như thể cuộc gặp gỡ mong đợi đã lâu cứ thế chìm vào quên lãng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Chỉ có hắn trước mắt, chiếm một vị trí trong lòng nàng.
Lục Văn bỗng nhiên có chút bối rối, lần đầu tiên vì chuyện bỉ ổi mình làm mà cảm thấy áy náy, không muốn giả vờ nữa: "Không phải, thật ra ta..."
"Dựa vào đi, đừng cử động." Lục Văn vừa động đậy, liền bị Thẩm Nam Chi ấn lại, vẻ mặt nghiêm nghị là khí thế hiếm hoi của nàng, sau đó nàng lại dịu giọng, cụp mắt nói: "Vừa rồi là ta làm không đúng, ta thật sự quá hoảng loạn, nhất thời cũng không nghĩ được nhiều, đệ cũng thật là, chỗ cao như vậy, sao lại nói nhảy là nhảy, nếu đệ thật sự có mệnh hệ gì thì làm sao bây giờ."
Nói xong, trên mặt Thẩm Nam Chi liền lộ ra vẻ sợ hãi.
"Xót ta như vậy sao?" Hắn nên tìm đúng thời cơ nói rõ mọi chuyện, nhưng nhìn bộ dạng này của Thẩm Nam Chi, thật sự ngoan đến tận xương tủy, không nhịn được muốn xác nhận hết lần này đến lần khác vị trí của mình trong lòng nàng.
Thẩm Nam Chi đỏ mặt, vẫn còn xấu hổ, nhưng cũng khẽ gật đầu.
Sao lại không xót, sao lại không lo lắng, vừa rồi nàng căn bản không còn tâm trí để ý đến chuyện khác, chỉ sợ Lục Văn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu thật sự như vậy, nàng cũng không biết phải làm sao.
Cái đầu khẽ gật động trước mắt tạo ra những bóng sáng tối mờ ảo, ánh mắt Lục Văn run lên, suýt nữa không kìm nén được cảm xúc nóng bỏng dâng trào trong lòng, đưa tay ôm nàng vào lòng.