Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 125:




Hành động của Lục Văn khiến Thẩm Nam Chi giật mình, cứng người phản kháng: "Đừng cử động, vết thương của đệ..."

"Ta không sao." Giọng Lục Văn khàn đi khó hiểu, yết hầu lăn lăn, vẻ u ám trong mắt bị che giấu dưới mí mắt, ôm eo nàng, giữ nàng hoàn toàn trong vòng tay: "Để ta ôm một lát."

Thẩm Nam Chi không dám cử động, tưởng Lục Văn đau quá, hai tay bất lực đặt trước ngực, cụp mắt nhìn xuống y phục phần thân dưới của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Bị thương chỗ nào rồi, có đau lắm không?"

Vẻ mặt xót xa của nàng khiến hắn vốn không bị thương chỗ nào, lại như thể chỗ nào cũng đang kêu gào đau đớn khó tả, đầu tim tan ra thành vũng nước ấm, chỉ muốn ôm chặt nàng vào trong xương tủy.

"Không đau, không bị thương chỗ nào cả, vừa rồi lừa nàng thôi." Cuối cùng cũng không nỡ lừa nàng nữa, Lục Văn hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xăm không có tiêu cự, nhưng cánh tay sau khi nói xong lại theo bản năng siết chặt hơn, sợ nàng vì vậy mà tức giận, rồi vùng ra khỏi vòng tay hắn.

Thẩm Nam Chi quả thật ngẩn người, trong vòng tay Lục Văn ngẩng đầu nhìn thấy đường nét góc cạnh của hắn, nét mặt hắn dường như thật sự không bị cơn đau quấy nhiễu, mà lúc này nàng dựa vào hắn, cũng không cảm thấy gì khác thường, nàng mới chợt nhận ra, hắn rõ ràng vẫn ổn, không bị thương chỗ nào cả.

Nàng chỉ cứng người trong giây lát, rất nhanh liền thả lỏng, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng cơ thể, không còn lo lắng sức nặng của mình đè lên hắn, mấp máy môi, hồi lâu mới thốt ra một tiếng: "Đệ không sao, thật tốt quá..."

Bàn tay đang siết chặt của Lục Văn lúc này như làm công cốc, hắn cụp mắt nhìn nàng: "Không giận sao?"

"Giận đệ lừa ta sao?" Hỏi xong, Thẩm Nam Chi lại tự lắc đầu, "Hình như là nên giận, nhưng không biết sao, trong lòng chỉ thấy may mắn, đệ không sao là tốt rồi."

Vẻ ngoan ngoãn của nàng khác với sự chịu đựng bị áp bức trước đây, giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai, khơi dậy gợn sóng trong lòng.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng Lục Văn hít sâu một hơi, Thẩm Nam Chi không hiểu sao, không biết mình có nói sai gì không, hay là, nàng như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy nhàm chán.

Trong lòng lại suy nghĩ lung tung, nàng chống người dậy, muốn nhìn sắc mặt Lục Văn, Lục Văn lại đột nhiên cụp mắt, khiến nàng bất ngờ rơi vào đôi mắt sâu thẳm đen nhánh.

"Nam Chi, chúng ta thành thân được không?"

Thành thân?!

Thẩm Nam Chi suýt chút nữa nhảy dựng khỏi ghế, ngay cả lưỡi cũng bắt đầu líu ríu, vẻ mặt hoảng loạn: "Đệ, đệ đừng nói bậy..."

Họ không phải mới vừa nhận ra tình cảm của nhau sao, hơn nữa trong lòng nàng vẫn còn rất nhiều điều lo lắng. Lục Văn nhíu mày: "Sao lại nói bậy, nàng vẫn không muốn sao?"

Họ đã hiểu rõ lòng nhau, mà cả đời này hắn đã nhận định nàng, sẽ không có ai khác nữa. Bản tính con người vốn tham lam, dù lúc này nàng đang ở trong vòng tay hắn, dù lúc này nàng đã hoàn toàn hướng về hắn, nhưng vẫn chưa đủ.

Hắn muốn hoàn toàn có được nàng, muốn chiếm hữu nàng hoàn toàn, muốn nàng trở thành thê tử của hắn, muốn nàng có thể đường đường chính chính nói với người khác rằng, hắn là phu quân của nàng.

Thành, đương nhiên là càng nhanh càng tốt, hắn đã đợi không được nữa rồi.

Thế nhưng, đồng tử của Thẩm Nam Chi run lên một cái, tâm trạng vừa rồi còn mềm mại thỏa mãn bỗng chốc trở nên căng thẳng. Nàng bất an liếc nhìn Lục Văn, trong lòng muôn ngàn suy nghĩ.

Thành thân, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy.

Nhưng lúc này được nhắc đến, trong lòng nàng không khỏi hiện lên cảnh tượng sau khi thật sự thành hôn với Lục Văn, quá tốt đẹp, quá rực rỡ, sáng chói đến mức khiến người ta cảm thấy hư ảo, hoàn toàn không thể tưởng tượng được, đây là ảo cảnh có thể chiếu vào hiện thực.

Suy nghĩ quẩn quanh trong lòng nàng lại một lần nữa lan tràn.

Vậy thì, Lục Văn rốt cuộc thích nàng ở điểm nào?

Nàng không biết mình rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn hắn, tình cảm của hắn dành cho nàng có thể kéo dài bao lâu, có lẽ lo được lo mất là tâm trạng thường thấy của con người khi nắm bắt được điều tốt đẹp, nhưng nàng không muốn mang theo tâm trạng này mà thành thân với hắn. Nếu cứ giữ mãi suy nghĩ này, về sau họ cũng sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt hư vô mờ mịt mà cãi nhau.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hắn sẽ chán ghét nàng đấy…

Càng khuyên bảo bản thân đừng suy nghĩ lung tung, thì càng có nhiều suy nghĩ hỗn loạn nảy sinh.

Thẩm Nam Chi không biết lúc này mình đang lộ ra vẻ mặt gì, chỉ thấy Lục Văn nhìn chằm chằm vào giữa mày nàng rồi dần dần nhíu mày, càng nhíu càng sâu, cuối cùng ở giữa mày tụ lại thành nếp nhăn sâu hoắm.

"Thật sự không muốn sao?" Lục Văn nhìn chằm chằm Thẩm Nam Chi, như đang hỏi thừa, nhưng lại như thật sự bắt đầu lo lắng, Thẩm Nam Chi sẽ từ chối hắn, sẽ đẩy hắn ra.

Thẩm Nam Chi giật thót tim, vội vàng lên tiếng: "Không phải, chỉ là ta..."

Trong mắt nàng có sự lùi bước, nghi ngờ, tự ti và lo lắng, đủ loại cảm xúc lẫn lộn, lời đến bên miệng lại không biết phải nói thế nào.

"Nếu nàng không nói, ta làm sao biết nàng nghĩ gì, Nam Chi, nói cho ta biết, nàng có bằng lòng gả cho ta không?"

Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Văn, bên trong phản chiếu khuôn mặt của mình, dù đang rụt rè, cũng không nỡ rời mắt, bị hắn nhìn như vậy, ngay cả nhịp tim cũng loạn nhịp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.