Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 131:




Nhìn nàng có vẻ hơi áy náy, Lục Văn lại ôm chặt nàng, cọ cọ vào người nàng, cười nói: "Trêu nàng thôi. Chỉ là nghĩ lần đầu tiên nàng buôn bán, người ta phải ủng hộ, tiền tài cũng phải ủng hộ chứ. Hơn nữa, ta cũng thật sự thích mùi hương này. Yên tâm đi, xà phòng của nàng là dựa vào thực lực của mình mà bán được, ta biết nàng nghĩ gì, sẽ không cản trở nàng, cũng sẽ không gian lận cho nàng đâu."

Mắt nàng rung động, đương nhiên sẽ không nghi ngờ lời giải thích của Lục Văn. Là nàng đã hiểu lầm, Lục Văn thật sự sẽ ủng hộ nàng vô điều kiện. Sau khi khúc nhạc đệm nhỏ này qua đi, niềm vui vốn đã dâng trào trong lòng lại càng được khuếch đại lên gấp nhiều lần. Ngoài niềm vui kiếm được tiền, nàng không nhịn được lại ôm chàng: "Sao chàng lại tốt như vậy? Ta vui quá."

Bị nàng ôm chặt, tay Lục Văn nặng trĩu, không nhịn được ôm eo nàng chặt hơn, tham lam cảm nhận hơi ấm và hương thơm của nàng trong vòng tay mình, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ.

Chàng không hề nói dối, chàng thật sự không mua hết xà phòng của nàng, nhưng cô ngốc này, rõ ràng hoàn toàn không biết cách buôn bán, ông chủ sạp hàng rong đó cũng sẽ không bỏ công sức vào mặt hàng vốn không được coi trọng này.

Chẳng có thành công nào là dễ dàng cả, nhưng chàng thật sự không nỡ để nàng vấp ngã ngay bước đầu tiên, không nỡ nhìn ánh sáng trong mắt nàng lụi tàn vì chút thất bại nhỏ nhặt này, nên đã lặng lẽ sai người mang xà phòng của nàng đến các khu dân cư gần đó chào bán.

Như vậy cũng không tính là gian lận, cách buôn bán sau này nàng tự khắc sẽ từ từ học được, lần này, chàng mở đường cho nàng thì có sao đâu. Nếu xà phòng của nàng thật sự không được ưa chuộng, thì dù chàng có gian lận cho nàng, cũng không thể thành công được, đúng không?

Vì vậy: "Là nàng giỏi giang, tất cả đều là thành công mà nàng xứng đáng có được."

Nàng ôm Lục Văn gật đầu lia lịa, phấn khích nói: "Đúng vậy! Là ta giỏi giang! Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay ta mời chàng ăn cơm nhé, ăn một bữa thịnh soạn, ăn mừng một chút!"

Đúng là đã học được cách tự tin khen ngợi bản thân rồi. Lục Văn cong môi, ánh mắt lóe lên vẻ tinh ranh khó nhận ra, đáp lại đồng thời nhỏ giọng đề nghị: "Đã là ăn mừng, vậy mang theo rượu mới ủ của ta được không?"

Nàng hơi nhíu mày ngồi trong phòng riêng, đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm vào bình rượu trên bàn.

Khi Lục Văn nhắc đến chuyện mang rượu theo, nàng vẫn chưa nhớ ra điều gì, chỉ vui vì sắp được ăn mừng, chàng nói gì nàng cũng đồng ý. Sau đó nàng mới chợt nhớ ra chuyện đã xảy ra lần trước khi uống rượu say.

Nàng không nghĩ mình là người không biết xấu hổ chủ động như vậy, cảnh tượng mà Lục Văn miêu tả khiến nàng xấu hổ không nói nên lời, nhưng trong đầu lại liên tục hiện lên những hình ảnh trùng khớ

p với lời miêu tả của Lục Văn, chứng minh rằng khi đầu óc không tỉnh táo, nàng thật sự đã làm những chuyện như vậy.

Chuyện này... cũng quá xấu hổ...

Nàng thầm nhắc nhở bản thân, không được uống rượu. Dù bây giờ quan hệ giữa nàng và Lục Văn đã tiến thêm một bước, nhưng dù sao cũng chưa có danh phận, hơn nữa làm sao nàng có thể để mặc mình làm ra những hành động lỗ mãng như vậy. Tâm trạng đã thay đổi, khó mà đảm bảo nàng sẽ không táo bạo hơn sau khi say rượu.

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến tim nàng run lên, điều này càng củng cố quyết tâm không uống rượu của nàng.

Lục Văn tự rót cho mình một chén rượu. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể thưởng thức rượu ngon đã ủ từ lâu, chàng cũng nhận ra sự cảnh giác của nàng, sau khi uống cạn một chén, cũng không nhắc đến chuyện này, chỉ thản nhiên hỏi: "Sau này nàng định làm gì?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bây giờ nàng đã táo bạo hơn trước, trực tiếp nói ra suy nghĩ và lo lắng của mình: "Ta không biết làm nhiều việc, làm xà phòng cũng coi như là thành thạo rồi. Lần này coi như kiếm được một chút, ông chủ sạp hàng cũng nói muốn tiếp tục hợp tác với ta, nên ta muốn lấy thêm một lô nguyên liệu xà phòng ở chỗ ông ta. Chỉ là không biết nếu tăng giá lên một chút, liệu có khiến những người mua trước đây không muốn mua nữa hay không."

Lục Văn im lặng một lát, rồi lại lên tiếng, như đang dẫn dắt nàng tự suy nghĩ: "Vì sao phải tăng giá?"

Nàng hơi lúng túng, mân mê ngón tay, rồi mới nói: "Tuy giá thành xà phòng không cao, nhưng làm cũng mất khá nhiều thời gian. Lần này bán cũng không khó khăn, nhưng số tiền kiếm được cũng không nhiều. Nếu là người bình thường, với tốc độ này kiếm được từng này tiền, e là ngay cả việc ăn no mặc ấm cơ bản cũng không lo nổi."

Lục Văn ánh mắt thoáng hiện ý cười hài lòng. Thẩm Nam Chi tuy không hiểu gì về kinh doanh, nhưng cũng biết tính cả chi phí nhân công và thời gian vào. Chàng lại hỏi: “Nếu đã vậy, sao nàng còn muốn tiếp tục bán xà phòng, còn đồng ý tiếp tục hợp tác với ông chủ sạp kia?”

“Đạo lý về khách quen ta vẫn hiểu mà.” Thẩm Nam Chi lầm bầm, câu chuyện đã bắt đầu, nàng cũng mạnh dạn hơn một chút, “Lần này ông chủ sạp nói không lấy tiền nguyên liệu của ta nữa, còn tăng tỉ lệ chia tiền cho ta, ta nghĩ hẳn là sẽ kiếm được nhiều hơn lần trước, rất khả thi mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.