Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 60:




Nàng sững người, đột nhiên nhớ đến ngày hôm đó trên con đường nhỏ ngoại ô, Lục Văn tay cầm trường kiếm vì cứu nàng mà g.i.ế.c tên say rượu kia.

Nếu nói đến trộm cắp và g.i.ế.c người, tất nhiên g.i.ế.c người là chuyện nghiêm trọng hơn, nhưng lúc đó Lục Văn là vì cứu nàng, cho dù báo cáo chuyện này lên quan phủ, tên say rượu đó cũng sẽ bị xử tội vì sỉ nhục Thế tử phi Quốc công phủ.

Nàng mấp máy môi, không chắc chắn hỏi: "Đệ có phải có nỗi khổ tâm gì không? Nếu thật sự bất đắc dĩ phải làm như vậy, ta nghĩ chuyện này cũng không cần phải đưa ra kết luận dứt khoát như thế. Nếu thật sự đó là thứ thuộc về đệ, chúng ta cũng có thể nói thật với quan phủ, ta nghĩ quan phủ sẽ không làm khó đệ, đệ cũng không cần phải chịu cảnh tù tội."

Vẻ mặt thản nhiên tự tại của Lục Văn lúc này có một thoáng tan vỡ, hắn trầm mặt nhìn ta, ý nghĩ giả vờ ngoan ngoãn để dụ dỗ tẩu tẩu lên thuyền giặc đột nhiên khiến hắn cảm thấy có chút vô vị.

Sự lương thiện của nàng đã trở thành con d.a.o sắc bén cắt cuộc sống của hắn thành từng mảnh vụn khó có thể ghép lại, sự nhu nhược của nàng đã trở thành vật cản con đường tỏa sáng dưới thế giới rực rỡ của hắn, sự tự ti của nàng khiến hắn khó có thể phản kháng và thay đổi số phận của mình.

Nhưng vốn dĩ, hắn không nên như vậy.

Sự im lặng của Lục Văn khiến nàng cảm thấy có chút không đúng, ngẩng mắt lên nhìn lại, bắt gặp ánh mắt hoàn toàn khác với lúc nãy nhưng lại bất ngờ khó hiểu của hắn, có chút căng thẳng nói: "Đệ... tại sao đệ lại nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?"

"Tẩu tẩu gả cho huynh trưởng có phải là bất đắc dĩ không?"

Nàng sững người, không hiểu tại sao Lục Văn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này. Nàng đương nhiên là bất đắc dĩ, thậm chí suýt nữa bị dồn vào đường cùng. Nàng há miệng, còn chưa kịp lên tiếng, Lục Văn lại nói: "Nhưng có ai vì sự bất đắc dĩ của tẩu tẩu mà bỏ qua chuyện này không?"

Không có.

Phụ mẫu biết nàng không muốn, càng biết Lục Hằng tuyệt đối không phải là người tốt, nhưng vẫn vì muốn tự bảo vệ mình, vì Thẩm Cẩn Nhu mà ép nàng gả cho Lục Hằng, không chỉ không bỏ qua chuyện này, thậm chí chưa từng vì vậy mà thương xót nàng dù chỉ một chút.

"Tẩu tẩu không biết đọc, biết viết có phải là bất đắc dĩ không?"

"Nhưng có ai vì vậy mà thông cảm cho tẩu tẩu sinh ra trong Thẩm gia nhưng lại không biết chữ không?"

Không có.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng không biết chữ là vì khi còn nhỏ đã dành hết tâm sức và thời gian để cùng mẫu thân đi làm thuê khắp nơi để chu cấp cho phụ thân thi đỗ công danh, là vì muốn gia đình có thể sống những ngày tháng tốt đẹp, nhưng khi những ngày tháng tốt đẹp đến, lại chỉ bỏ quên mình nàng.

Nàng trở thành nỗi sỉ nhục của Thẩm gia khi bước chân vào gia đình quyền quý, bọn họ không chỉ không thông cảm cho lý do nàng không có học thức, ngược lại chỉ vì xây dựng hình ảnh hư vinh, triệt để khiến nàng mất đi cơ hội học hành.

Nàng đột nhiên hiểu được tại sao Lục Văn lại mạo hiểm như vậy để làm chuyện này.

Lục Văn giống nàng, nhưng cũng khác nàng, hắn muốn thay đổi tất cả, muốn lật đổ số phận bất công, cho dù có thể thất bại, hắn vẫn làm như vậy.

Có những chuyện vốn không thể nói là đúng hay sai, có lẽ trong mắt người khác, làm như vậy là sai, giống như nàng làm gì cũng bị người ta cho là sai, nhưng nàng lại không biết mình rốt cuộc đã làm sai điều gì.

Nàng có chút ghen tị với sự dũng cảm của Lục Văn, càng ghen tị hắn đã dám mạnh dạn phản kháng vì số phận của mình, hắn không sợ thất bại, không sợ khó khăn, cho dù giãy giụa trong vũng bùn, cũng chưa từng từ bỏ hy vọng được nhìn thấy ánh sáng.

Nhưng nàng, dường như rất khó có được sự dũng cảm như Lục Văn, càng không biết mình phải làm sao mới có thể thay đổi được số phận của mình.

Lục Văn nhìn sắc mặt nàng từ hoang mang đến sững sờ, rồi đến thất vọng, bi thương, cuối cùng hơi đỏ hoe mắt, dường như khoảnh khắc tiếp theo sẽ rơi lệ.

Hắn nhớ lần đầu tiên gặp tôi, đã bị dáng vẻ rơi lệ của nàng làm cho xao xuyến, thậm chí còn liên tục nghĩ, nếu nàng có thể khóc thảm thiết hơn một chút, liệu khuôn mặt vốn thanh tú này có trở nên kinh diễm hơn một chút không.

Nhưng lúc này, hắn lại không nhịn được muốn đưa tay lau đi nước mắt trong khóe mắt nàng.

Hắn đột nhiên cảm thấy, nếu không để nàng rơi lệ, được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, liệu có khiến người ta rung động hơn so với lần đầu gặp mặt không.

Vì vậy, Lục Văn thật sự đưa tay lau đi giọt nước mắt đầu tiên không kìm nén được rơi xuống từ khóe mắt nàng, dịu dàng nói: "Tẩu tẩu, có muốn học đọc, học viết không? Để báo đáp, ta dạy tẩu tẩu nhé?"

Đôi mắt đen gần như chìm xuống đáy vực, dưới giọng nói dịu dàng dần dần hiện lên ánh sáng trong vắt, mê hoặc lòng người.

Lục Văn nhìn đến không thể rời mắt, ánh mắt dính chặt vào khuôn mặt kiều diễm trở nên sinh động vì hắn.

Xung quanh dường như có gió thổi, lông mi của nàng khẽ run, tóc mai bay bay bên tai.

Khoảnh khắc khóe môi nàng cong lên, hắn mới giật mình nhận ra.

Không có gì động đậy cả, là tim hắn rung động mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.