Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 77:




Hung thủ đã biến mất không dấu vết, giống như mỗi vụ án mạng trước đây, không có manh mối, không có đầu đuôi, khi xảy ra với người khác, Từ thị chỉ cảm thấy bắt được hung thủ là một công lao lớn, tình cảnh của Quốc công phủ sẽ được cải thiện.

Nhưng khi xảy ra trong nhà mình, Từ thị tức đến nghiến răng nghiến lợi, cả ngày bị chuyện này làm cho đầu óc quay cuồng, thậm chí có mấy lần bà ta còn nảy sinh suy nghĩ, liệu có khi nào căn bản không có thích khách nào, hôm đó trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Nam Chi sống sót, Lục Hằng lại chết.

Nhưng suy đoán hung thủ là Thẩm Nam Chi hung thủ giống như chuyện hoang đường, người nữ nhân vô dụng và nhu nhược này, sao có thể!

Từ thị uất ức trong lòng, những suy nghĩ phức tạp khiến bà ta đau khổ khôn nguôi, bà ta phái Thẩm Nam Chi đến Nhạn Sơn giữ linh vị, thậm chí không muốn để nàng cứ như vậy mà cho qua chuyện này, để nàng giữ linh vị cho Lục Hằng, để nàng làm góa phụ cả đời, nếu nàng sống tốt thì sao có thể chuộc lỗi với Lục Hằng đã c.h.ế.t thảm được.

Sự im lặng của Thẩm Nam Chi khiến Từ thị càng thêm khó chịu, bà ta lại liếc nhìn nàng, lời nói lạnh lùng đã chặn đứng tất cả suy nghĩ của Thẩm Nam Chi: "Lúc Hằng nhi còn sống ngươi đã chẳng biết làm gì, bây giờ Hằng nhi đã mất, việc duy nhất ngươi có thể làm là ngoan ngoãn giữ linh cho nó, ở yên trên Nhạn Sơn, đừng có suy nghĩ linh tinh, hiểu chưa!"

Lòng Thẩm Nam Chi lạnh đi, hơi thở cũng ngừng lại một nhịp.

Quả nhiên.

Từ thị không muốn nàng sống tốt, càng không muốn thả nàng đi, đừng nói tái giá, ngay cả việc rời khỏi nhà thờ tổ hoang vắng hẻo lánh này cũng đã trở thành điều nàng không thể làm được.

Từ thị không nói thêm gì với nàng nữa, mang theo Lục Oánh đang muốn nói lại thôi bên cạnh xoay người bước vào trong nhà, chỉ còn lại Thẩm Nam Chi cúi đầu đứng tại chỗ, mấy ngày nay vẫn luôn do dự, suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được gì.

Thẩm Nam Chi đột nhiên cảm thấy, đây có lẽ là kết cục tốt nhất của mình rồi, sống cả đời trong nhà thờ tổ hoang vắng này, cũng tốt hơn là phải chịu đựng sự hành hạ dưới thân Lục Hằng, phải không.

Chỉ là, những gì nàng mong muốn trong lòng, những gì nàng muốn tranh thủ, những gì nàng khó khăn lắm mới lấy hết can đảm để thử, có lẽ đều sẽ rời xa nàng.

Hốc mắt lại cay xè, Thẩm Nam Chi nghĩ, dù mình đã g.i.ế.c người, nhưng vẫn là bộ dạng vô dụng này, không nhịn được nước mắt, cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Không biết tiếng bước chân đã đến gần bên cạnh từ lúc nào, bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc, đột nhiên phá vỡ dòng suy nghĩ buồn bã, im lặng của nàng: "Tẩu tẩu, không vào trong sao?"

Thẩm Nam Chi ngẩn người, không ngẩng đầu lên, bởi vì nước mắt đã lưng tròng, chỉ có thể mơ hồ đáp lại một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Sắp vào rồi, đi thôi."

Vừa định xoay người, Lục Văn lại đột nhiên nắm lấy cánh tay nàng, lực đạo không lớn, nhưng vẫn khiến nàng theo bản năng ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đỏ hoe cứ như vậy đập vào tầm mắt của Lục Văn, vốn định không để người ta nhìn thấy bộ dạng lúng túng của mình lúc này, nhưng Thẩm Nam Chi lại nhìn thấy vẻ mặt của Lục Văn, đột nhiên lại nảy sinh ảo giác như ngày hôm đó nhìn nhau trong phòng của hắn.

Tim Thẩm Nam Chi đột nhiên lỡ một nhịp, vội vàng dời mắt đi, không được tự nhiên nói: "Sao vậy?"

"Đã lâu không gặp, muốn nói chuyện với tẩu tẩu."

Lại đến nữa rồi!

Cảm giác xấu hổ và bối rối đó lại đến nữa rồi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thực ra, bọn họ cũng nên nói chuyện, nàng đã g.i.ế.c người, Lục Văn lại giúp nàng che giấu, thậm chí hắn còn mặc đồ đen xông vào phòng, mà ban đầu hắn lại định làm gì.

Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng Lục Văn như vậy trong tình huống không rõ ràng, không minh bạch, nàng làm theo lời Lục Văn nói để thoát tội, chưa từng nói với bất kỳ ai về chuyện ngày hôm đó.

Cứ như trước đó, Lục Văn chưa từng hỏi nàng, cũng chưa từng dặn dò nàng, nhưng vẫn tin tưởng một cách vô cớ rằng nàng sẽ không khai hắn ra.

Mà cảm giác tin tưởng không biết từ đâu ra này, vốn dĩ khiến người ta vô cùng yên tâm, nhưng lúc này Thẩm Nam Chi lại thấp thỏm bất an, luôn cảm thấy có gì đó đang từng bước phát triển theo hướng mà nàng đoán.

Im lặng một lát, Thẩm Nam Chi theo bản năng rụt tay lại, Lục Văn cũng không cố giữ nàng, liền buông tay ra, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng, không biết là đang đợi câu trả lời của nàng, hay chỉ là muốn nhìn nàng như vậy.

Bị ánh mắt khó hiểu này nhìn đến mức trong lòng có chút hoảng hốt, Thẩm Nam Chi mấp máy môi, hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Hôm đó tại sao đệ lại xông vào phòng?"

Lục Văn vẫn nhìn nàng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, mơ hồ, không đáp mà hỏi ngược lại: "Tẩu tẩu cảm thấy, tại sao ta lại làm vậy?"

Tại sao lại làm vậy, Thẩm Nam Chi không phải là không có suy đoán, nhưng lại cảm thấy quá hoang đường.

Nàng nhớ hôm đó mưa như trút nước, hắn nói với nàng: "Yên tâm, hắn sẽ không có cơ hội chạm vào nàng nữa."

Lúc đó nàng đã có chút suy đoán, chỉ là những suy nghĩ hỗn loạn và những chuyện xảy ra sau đó khiến nàng không thể suy nghĩ kỹ càng được nữa, đến bây giờ, nàng mở miệng, suy đoán đã trở thành nghi hoặc: "Tại sao..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.