Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)

Chương 10: 17,18:Xem ra, Tổng giám đốc Trình cũng từng nghe anh Kiều gọi tôi như vậy rồi.




17.

Phó Cẩn Hàn chạy khắp công ty tìm người đi thị sát nhà máy ở tỉnh cùng mình. Trình Kỳ không muốn đi, trốn vào văn phòng của tôi.

“Hắn bị bệnh à? Ai mà muốn đi công tác với lão già đó chứ!”

Tôi vừa định mở miệng thì điện thoại nội bộ trong văn phòng reo lên. Giọng Phó Cẩn Hàn đầy uy lực: “Trình Kỳ có ở chỗ cậu không?”

Tôi ngẩng lên nhìn Trình Kỳ, ánh mắt cậu ta đầy vẻ cầu xin, chỉ thiếu nước rớt hai giọt nước mắt cho tôi xem.

Trong khoảnh khắc ấy, một hình ảnh quen thuộc chợt lóe lên trong đầu tôi.

Tôi bật cười, đáp: “Không có, không biết chạy đi đâu trốn rồi.”

Đầu dây bên kia hừ lạnh một tiếng rồi cúp máy. Lúc này Trình Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, ngã người xuống sofa: “Cho tôi trốn một ngày đi.”

Tôi lười quản cậu ta, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính. Văn phòng yên tĩnh một lúc, chỉ nghe thấy Trình Kỳ cảm thán:

Cậu ta lướt điện thoại, chậc chậc hai tiếng: “Bọn trẻ bây giờ ghê thật.”

“Còn trẻ vậy mà đã liều mạng làm việc rồi.”

“Làm tôi cũng thấy khủng hoảng tuổi trung niên luôn.”

Tôi tùy ý đáp: “Sao lại nói thế?”

“Anh không biết à? Có một sinh viên ở thành phố B vừa đăng ký bằng sáng chế cho công nghệ chiết tách và tinh chế silic-phốt pho đấy.”

Tôi cũng từng nghe qua. Trong ngành vật liệu hóa học, những công nghệ mới luôn lan truyền rất nhanh.

Silic-phốt pho là một nguyên liệu cực kỳ đắt đỏ, lượng hao hụt trong quá trình sử dụng rất lớn, mà vấn đề không thể tận dụng hết cũng luôn là bài toán nan giải.

Mấy năm trước, công ty tôi cũng từng đầu tư nghiên cứu công nghệ này, nhưng tiêu tốn quá nhiều nhân lực và vật lực mà mãi không có tiến triển đáng kể. Các công ty cùng ngành cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nên dần dần, trọng tâm nghiên cứu chuyển hướng sang lĩnh vực khác.

“Bây giờ người ta còn lập hẳn một công ty, vô số doanh nghiệp xếp hàng chờ hợp tác, tranh nhau mang tiền đến tận cửa.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, nhưng trong lòng lại không quá lạc quan. Ngành này đã ổn định suốt mấy năm nay, giờ đột nhiên có một kẻ phá vỡ cục diện, ai mà biết tương lai sẽ biến động thế nào.

“Nghe nói chỉ là một sinh viên năm cuối thôi. Tôi nhớ hồi tôi học năm cuối vẫn còn đang yêu đương với hoa khôi trường mà.”

Cậu ta hoài niệm về đời sinh viên của mình, còn tôi thì vô thức ngừng gõ bàn phím.

Năm nay, Kỷ Di Tinh cũng đang ở độ tuổi năm cuối đại học.

Tôi chỉ biết cậu được tuyển thẳng, nhưng lại chẳng biết cậu học ở trường nào, chuyên ngành gì.

Nghĩ đến đây, tôi mới nhận ra cậu ấy đã biến mất khỏi cuộc đời tôi hoàn toàn đến mức nào.

Cái cây tôi không níu giữ ấy, thậm chí chẳng để lại cho tôi một chiếc lá nào.

18.

Tin tức của Trình Kỳ luôn rất nhanh nhạy. Từ lúc cậu ta nhắc đến sinh viên kia đến lúc lôi tôi đi gặp mặt chỉ mất chưa đầy nửa tháng.

Tối qua tôi còn đang say rượu, sáng ra đã bị cậu ta lôi lên xe khi đầu vẫn còn đau như búa bổ.

Hạ kính xe hóng gió một lúc, nhưng mũi lại nghẹt, khó chịu vô cùng.

Cậu ta thao thao bất tuyệt: “Bên Triêu Hoa đã hẹn cậu ta từ mấy ngày trước rồi. Giờ thì các công ty ở thành phố A tranh nhau hợp tác với bên đó.”

Tôi day trán: “Nhưng nếu họ muốn chọn đối tác, chẳng phải Chấn Ân nên là lựa chọn hàng đầu sao? Chúng ta sốt sắng thế này làm gì?”

Chấn Ân là công ty của tôi, tôi rất rõ thị phần hiện tại của nó. Dù xét về triển vọng phát triển, danh tiếng trong ngành hay hình ảnh thương hiệu, Chấn Ân vẫn luôn ở vị trí số một.

Trình Kỳ lắc đầu: “Cậu làm sếp lâu quá rồi nên kiêu ngạo đấy. Nếu bọn họ thật sự muốn mở rộng ở thành phố A mà cuối cùng lại không chọn hợp tác với chúng ta thì sao?”

Tôi nhíu mày, nghĩ bụng chẳng ai lại đi từ chối tiền cả.

Trình Kỳ đúng là hay lo xa.

Nhưng dù sao cũng đã tỉnh táo hơn một chút. Khi bị cậu ta kéo đến trước cửa phòng VIP, tôi cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo, lúc này mới chợt nhớ ra và hỏi:

“Người đó tên gì?”

Trình Kỳ vừa đẩy cửa bước vào, vừa quay đầu lại hạ giọng nói bên tai tôi: "Kỷ Dĩ Tinh.”

Một cơn gió dữ chợt quét qua đầu óc tôi, cuốn sạch những suy nghĩ hỗn loạn. Trong khoảnh khắc ấy, tôi suýt tưởng mình nghe lầm, giống như khi còn nhỏ chơi Mario ăn được đồng xu, vang lên một tiếng “ting” giòn tan.

Theo phản xạ, tôi cảm thấy một niềm vui kỳ lạ.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Nhìn về phía chủ tọa đối diện qua cánh cửa mở rộng. Chỉ trong chớp mắt, tôi không dám chắc người đó có phải là đứa trẻ trong ký ức của mình không.

Trước đây tôi luôn nghĩ cậu ấy thật đáng thương, thật mong manh. Nhưng người đang ngồi đó, một tay chống cằm, một tay đặt hờ hững trên bàn, khuy măng sét trên cổ tay áo phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Cậu ấy ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt vẫn nhàn nhạt, nhưng không còn lấy lòng ai, cũng chẳng câu nệ gì.

Cậu ấy đã trở nên táo bạo và phóng túng. Dáng vẻ non nớt còn sót lại từ hai năm trước đã hoàn toàn biến mất.

Tôi biết Kỷ Di Tinh có gương mặt rất tinh xảo, nhưng chưa từng nghĩ rằng, nét tinh xảo ấy có thể sắc bén đến vậy.

Như một viên kim cương xanh trong suốt, thuần khiết nhưng băng giá đến thấu xương. Nếu đưa tay chạm vào, chắc chắn sẽ phát hiện ra những góc cạnh sắc nhọn vô cùng.

Còn đâu bóng dáng một kẻ đáng thương nữa.

Tôi cùng Trình Kỳ ngồi xuống, nghe cậu ta chủ động bắt chuyện: "Hân hạnh, hân hạnh. Tổng giám đốc Kỷ quả là tuổi trẻ tài cao.”

Kỷ Dĩ Tinh khẽ cười: “Sao có thể so với Tổng giám đốc Trình được.”

Nói rồi cậu ấy nhìn sang tôi, giọng điệu nhẹ bẫng: “Chào anh Kiều, đã lâu không gặp.”

Khoảnh khắc vui vẻ ban nãy tan thành mây khói. Từng ngón tay thon dài nâng ly rượu, dừng lại giữa không trung, lặng lẽ chờ tôi nâng ly.

Tư thái ấy chẳng hề nhún nhường, mà là ẩn nhẫn một sự kiêu ngạo.

“Đã lâu không gặp.”

Tôi nâng ly về phía cậu ấy, ngửa đầu uống cạn.

Hôm nay, rượu hơi chát.

Đặt ly xuống, tôi chợt nghĩ... hai năm trôi qua nhanh thật. Thằng nhóc mà tôi từng coi là kém cỏi, quay người một cái đã có thể ngang hàng với tôi.

Hóa ra, thế gian này thật sự là phong thủy luân chuyển.

Không khí chợt im lặng, Trình Kỳ cười nói: “Thì ra hai người quen nhau à? Này, Thời Niên, cậu không hay rồi đấy. Biết một nhân tài như tổng giám đốc Kỷ mà không giới thiệu sớm cho mọi người cùng làm quen.”

Tôi định cười lấy lệ nhưng chẳng còn sức, bèn thôi.

Giọng Kỷ Di Tinh mang theo chút chế nhạo: “Anh Kiều chỉ là cảm thấy tôi không đáng giới thiệu thôi. Dù sao thì, một đứa con hoang cũng đâu thể mang ra ngoài gặp ai.”

Lúc nói câu ấy, sắc mặt cậu chẳng hề thay đổi. Chỉ có đôi mắt như lưu ly kia yên lặng nhìn Trình Kỳ.

Thấy sắc mặt Trình Kỳ hơi biến đổi, cậu ấy bật cười: “Xem ra, Tổng giám đốc Trình cũng từng nghe anh Kiều gọi tôi như vậy rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.