Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)

Chương 16: 31,32:Đợi chán rồi, dù sao hắn cũng hết giá trị, đến lúc đó tìm người khác tốt hơn mà đá đi là được.




31.

Mặc dù tối qua không mấy vui vẻ, Nhưng sáng hôm sau, Kỷ Dĩ Tinh vẫn xuất hiện đúng giờ ở công ty.

Mỗi lần thấy hắn mặc âu phục, tôi luôn có một cảm giác rất đặc biệt.

Con người này so với khi ở nhà dường như là hai phong cách hoàn toàn khác nhau... trông càng xa cách, lạnh lùng, sắc bén.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong dáng vẻ này, tôi chỉ cảm thấy xa lạ... thằng nhóc ngày nào đã lột xác thành một người đàn ông.

Nhưng lần này, ánh mắt tôi dừng lại trên bờ vai rộng, vòng eo thon, đôi chân dài của hắn. Tôi nhớ rõ làn da dưới lớp vải vóc kia trắng trẻo và mịn màng thế nào, thậm chí khi phần lưng thẳng tắp ấy siết chặt lại, đường nét cơ bắp cũng đủ khiến người ta nóng bừng máu.

Cảm giác đặc biệt này, mãi đến năm nay tôi mới nhận thức rõ ràng... đó là d*c vọng.

Tôi dời mắt khỏi hắn.

Bình thường Trình Kỳ cứ mở miệng là gọi hắn là "thằng nhóc", nhưng lúc này vẫn rất cung kính chào hỏi: "Tổng giám đốc Kỳ, hoan nghênh ngài, mời ngồi."

"Trước tiên, chúng ta để luật sư hai bên xem qua các điều khoản hợp đồng nhé."

Trợ lý bên cạnh hắn cúi người mở hợp đồng, hắn chống một tay lên bàn, bàn tay khẽ mở ra, trợ lý lập tức đặt bút vào tay hắn.

"Không cần, tiết kiệm thời gian đi." Nói xong, hắn tiện tay ký tên mình xuống.

Trình Kỳ sững người, đầy vẻ kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi mỉm cười lắc đầu với cậu ta rồi cũng cúi xuống ký tên. Thế là bản hợp đồng được ký kết nhanh nhất trong lịch sử công ty Chấn Ân đã ra đời vào hôm nay.

Tôi đứng dậy, cài khuy áo vest, vươn tay ra: "Tổng giám đốc Kỳ, hợp tác vui vẻ."

Hắn cũng vươn tay bắt lấy: "Hợp tác vui vẻ, tổng giám đốc Kiều."

Trợ lý thu dọn hợp đồng, thư ký của tôi dẫn hắn rời khỏi phòng họp trước.

Trình Kỳ kéo tôi lại, kinh ngạc hỏi: "Hắn cứ thế ký luôn? Không thèm nhìn một cái?"

"Không sợ chúng ta giở trò à?"

"Không tốt sao? Tiết kiệm việc."

Nói xong, tôi cũng nhấc chân đi về văn phòng.

Vừa mở cửa bước vào, tôi thấy Kỷ Dĩ Tinh đặt tay lên bàn làm việc của tôi, đứng im bất động.

"Làm gì vậy?"

"Tưởng tượng xem cậu lúc làm việc trông thế nào."

"Thì còn thế nào nữa? Bù đầu bù tóc, thở không ra hơi."

Nghe vậy, hắn bật cười.

Tôi nhìn hắn, nghĩ thầm, xem ra hôm qua nổi điên một trận, hôm nay đã ổn rồi.

Thư ký mang cà phê và bánh ngọt vào, tôi vẫy tay với hắn: "Muốn thử không? Cũng ngon lắm đấy, tôi bảo thư ký xuống lầu mua cho cậu đấy."

"Ừm." Hắn ngồi xuống sofa, chiếc thìa bạc trong tay hắn trông nhỏ bé đến mức đáng thương.

Hắn chỉ ăn hai miếng rồi dừng lại: "Cũng ổn."

Vừa dứt lời, một thìa kem đã đưa đến trước miệng tôi.

Tôi không quen bị người khác đút đồ ăn... quá xa lạ, lần gần nhất tôi được ai đó đút ăn có lẽ đã cách đây hơn hai mươi năm rồi.

Nhưng nhìn ánh mắt hắn chăm chú dõi theo tôi, tôi mở miệng, ăn vào.

"Hơi ngọt, tôi không thíc... ưm." Vừa để kem tan trong miệng, đầu lưỡi đã mạnh mẽ xông vào.

Bàn tay hắn luồn vào trong áo vest của tôi, vuốt v3 theo đường eo. Hắn hôn sâu, hôn mạnh.

Dựa vào chút hiểu biết ít ỏi về hắn, tôi cố đẩy hắn ra.

"Đây là văn phòng."

"Ừm, muốn thử không, chú?" Vừa nói, hắn vừa khẽ cắn lên má tôi: "Thử đi, nếu anh không thích, lần sau sẽ không làm ở đây nữa."

Ngón tay hắn nhẹ gõ hai cái lên đầu gối tôi.

Tôi nói: "Đi khóa cửa."

Hắn đứng dậy. Một tiếng "cạch" vang lên, khóa cửa cài lại.

Hắn quay đầu nhìn tôi, bốn mắt chạm nhau, d*c vọng dễ dàng bùng cháy. Ngọn lửa lan ra sofa, bàn làm việc, bên cửa sổ sát đất, cuối cùng vòng quanh cháy đến phòng nghỉ của tôi.

Phòng nghỉ của tôi không có cửa sổ.

Khi tỉnh lại, trước mắt chỉ là một màn tối đen, không phân biệt được ngày hay đêm.

Kỷ Dĩ Tinh chống khuỷu tay, nằm bên cạnh nhìn tôi.

"Mấy giờ rồi?"

"Năm rưỡi."nNói xong, hắn lại hỏi:

"Về nhà không? Hay ngủ lại công ty?"

Tôi nghĩ một lát: "Về nhà đi."

"Được." Nói rồi, hắn đưa tay vuốt nhẹ mặt tôi: "Chú à, sau này còn có thể ở văn phòng không?"

Tôi khựng lại hai giây. Lần đầu tiên trong đời có cảm giác xấu hổ xông thẳng lên đầu, tôi quay mặt đi, đáp: "Có thể."

32.

Hôm sau, đội kỹ thuật của Vọng Tinh đã được đóng gói gửi thẳng đến đây. Tốc độ nhanh đến mức cứ như họ không phải một đội ngũ tinh anh, mà chỉ là một đống khoai tây cải bắp đang được đại hạ giá ngoài chợ.

Trình Kỳ ngồi trong văn phòng của tôi, kinh ngạc thốt lên: "Ghê thật, cậu làm cách nào vậy?"

Ánh mắt tôi liếc về phía chiếc sofa hắn đang ngồi, rồi lập tức dời đi.

"Tôi ngủ với hắn."*

Bị hắn cưỡng ép thì tôi không tiện nói ra, nhưng đã ngủ rồi thì là ngủ rồi... không ai chịu thiệt, cũng chẳng ai mất mặt.

Trình Kỳ há hốc miệng mất một lúc lâu mới khép lại được.

"Hắn là cháu cậu mà!"

"Không phải ruột thịt."

"Nhưng hắn là đàn ông!"

"Người nhà tôi không còn ai nữa, hắn cũng vậy, chẳng ai quản cả."

Trình Kỳ vò mặt thật mạnh, sau đó tuyệt vọng nhận ra đây không phải mơ: "Cậu điên rồi! Có cần vì công ty mà hy sinh đến mức này không?"

Câu nói đó lướt qua đầu tôi.

Vì công ty ư?

Đúng là tôi muốn tiết kiệm sức lực giải quyết vấn đề trước mắt, cũng khá hứng thú với bằng sáng chế kia của hắn. Nhưng nghĩ kỹ lại... Chấn Ân đã thực sự rơi vào đường cùng chưa? Có vẻ là chưa.

Tôi thật sự bất lực đến mức không thể xoay chuyển sao? Hình như cũng không phải.

Vậy thì, quyết định ấy được đưa ra trong khoảnh khắc kia, rốt cuộc xuất phát từ điều gì?

Chính tôi cũng không giải thích được.

Thấy tôi im lặng, Trình Kỳ lại hỏi: "Không phải cậu ghét cái thằng nhóc đó nhất à? Sao cậu chịu được?"

Cậu ta trông như thể đau lòng thay tôi vậy. Tôi thấy không cần thiết.

"Lên giường với hắn cũng khá sướng."

"Đó là vì cậu nhịn bao lâu rồi! Nếu đổi thành người cậu thích, có khi còn sướng hơn ấy!"

Tôi nghĩ lại, những gì Kỷ Dĩ Tinh mang đến đã vượt xa giới hạn chịu đựng của tôi rồi.

Còn hơn thế nữa ư? Chắc không có đâu.

Tôi thử tưởng tượng một người khác trên giường mình... là ai đây?

Nhưng nghĩ đến ai tôi cũng không thể chấp nhận nổi.

Tôi lắc đầu.

Trình Kỳ nhìn tôi, sắc mặt càng lúc càng khó coi: "Không phải là… cậu thích hắn rồi đấy chứ?"

Câu hỏi đó làm tôi bối rối.

Thích... đó là cảm giác thế nào?

Tôi luôn dễ dàng nhận ra người khác thích mình, nhưng lại hiếm khi tự phân tích bản thân.

Từ trước đến nay chưa từng có tình cảm sâu đậm với ai, vậy nên cũng không biết khi tình yêu xuất hiện, nó sẽ như thế nào.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tôi có chút h@m muốn mơ hồ về tình yêu, từng một lần chớm nở chỉ vì góc mặt nghiêng của Kỷ Dĩ Tinh nhiều năm về trước. Lúc đó, tôi từng nghĩ: Hay là tìm ai đó yêu đương thử xem?

Rồi lại quá bận rộn mà gác lại, sau đó cứ thế mà thôi... cả nhu cầu thể xác lẫn tinh thần đều dần đóng băng.

Cho đến khi Kỷ Dĩ Tinh đánh thức khao khát của tôi... nhưng chỉ là nhu cầu s1nh lý. Còn trái tim tôi chẳng có biến chuyển gì lớn.

Tôi không vì hắn mà đau khổ giằng xé, không vì hắn mà khóc lóc thảm thiết, càng không vì hắn mà mất ăn mất ngủ.

Vậy thì chắc là tôi chưa thích hắn.

Tôi lắc đầu: "Không có."

Trình Kỳ thở phào nhẹ nhõm, không nói gì nữa.

Cả hai im lặng rất lâu.

Tôi đã sớm thoát khỏi cuộc trò chuyện này, nhưng Trình Kỳ vẫn còn đắm chìm trong cái tin động trời này. Mãi sau, cậu ta mới thở dài một hơi:

"Thực ra cũng không thiệt thòi gì. Công ty giải quyết xong, cậu cũng thích ngủ với hắn."

"Nói cho cùng, đàn ông cũng chỉ xoay quanh mấy chuyện đó."

"Đợi chán rồi, dù sao hắn cũng hết giá trị, đến lúc đó tìm người khác tốt hơn mà đá đi là được."

"Cậu nói xem?"

"Ừ, có lý."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.