Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 55: Chắc Gạo





***
Ai cũng có ít nhất một người bạn thân, tôi thì có hai. Chắc Gạo bằng tuổi tôi, nó cũng ít nói như R9 và chủ đề mà nó quan tâm nhất ngoài bóng đá ra có lẽ chẳng còn gì khác. Bởi vậy mấy chuyện liên quan đến tình cảm thì tôi chẳng bao giờ có thể chia sẻ được gì với Chắc Gạo. Trong ba thằng chơi với nhau thì Chắc Gạo, theo tôi đánh giá, là thằng đẹp trai nhất hội, so với mặt bằng chung thì nó cũng có thể… dùng nhan sắc của bản thân để đi cầm cưa! Chắc Gạo cũng đã có hai mối tình đơn phương, cả hai cô nàng mà nó thích đều là con gái trong làng và học cùng khóa với nó. Cô nàng đầu tiên, chẳng biết nó ăn nói kiểu gì mà bị từ chối thẳng thừng. Cô nàng đó học giỏi và theo học tại trường chuyên mới thành lập trên phố Hồ, vậy nên tôi đoán lý do có lẽ nằm ở việc Chắc Gạo… học dốt. Cô nàng thứ hai đã ngồi chung lớp với Chắc Gạo từ hồi còn học lớp 5 trường làng. Vào cấp ba, Chắc Gạo thi vào trường số 1, còn cô nàng theo học tại trường dân lập của huyện.
Sau những lần mài đũng quần và uống hết hàng trăm ấm nước chè ở nhà cô bạn gái đầu tiên nhưng thất bại thì Chắc Gạo xuống tinh thần rõ rệt. Điều này cũng tương đối dễ hiểu, ai mà chẳng có vấp ngã đầu đời cơ chứ.
Học xong lớp 12 rồi theo học một trường cao đẳng tại Hà Nội, nhìn thằng bạn của mình ngoài giờ học chỉ vùi đầu vào trò chơi Đế Chế ở khu Trung Tự nên tôi xúi nó cưa cẩm cô bạn cùng lớp khá xinh đẹp đã học chung từ hồi lớp 5 của nó. Chắc Gạo và R9 là những đứa có chính kiến riêng nhưng… bị chính kiến của tôi che khuất nên dần dà hai thằng này cho rằng mọi thứ tôi nói đều hợp lý và nhất nhất làm theo. Sự thật bao giờ chẳng thế, trong một đám bạn chơi với nhau luôn có đứa cầm đầu, dù có thể đứa đó không phải là đứa nhiều tuổi nhất. Trong nhóm tam tam của tôi, tôi chính là đứa đầu têu của mọi chuyện.
Đứa con gái mà tôi ngắm cho Chắc Gạo tên là Minh Phương. Minh Phương có dáng người dong dỏng cao, sống mũi thẳng, tóc cắt ngắn như con trai, nước da sáng và đặc biệt chăm chỉ. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, con bé ấy thức khuya dậy sớm giúp bố mẹ làm đậu. Nhà Minh Phương có ba chị em gái và thằng em trai út, Minh Phương là thứ hai. Dạo ấy, khi ba đứa tôi ngồi ở quán trà đá cạnh Trường Đại học Thủy lợi thì tôi và R9 vun vào rất mạnh nhằm tiếp thêm dũng khí cho Chắc Gạo tự tin bước vào nghiệp cầm cưa. Chắc Gạo luôn có câu cửa miệng “Thôi, thôi”, bao nhiêu năm trôi qua nó vẫn giữ thói quen ấy dù tôi đã nhắc nhiều lần là nên bỏ.
-Thôi, thôi! Tao xin hai thằng mày, con ấy nó ghê lắm!
Tôi chép miệng:
-Ơ cái thằng này! Con gái làng Bưởi Cuốc mà không ghê gớm thì làm sao mà kiếm được cơm của thiên hạ mà nuôi chồng nuôi con. Tao là tao tính rồi, mày là thằng hiền lành, những đứa hiền nên lấy mấy đứa ghê gớm một tí, đặng sau này mới có cơm bỏ vào mồm con ạ.
R9 phụ họa:
-Thằng lợn Nam nó nói đúng đấy, tao thấy con bé đấy rất bợm. Tính theo vai vế thì tao phải gọi nó bằng chị, bây giờ thằng chú tán nó đổ, lấy nó làm vợ là cháu với thằng chú có họ hai đằng. Vui thì cháu gọi là chú, không vui cháu gọi là anh đều được cả.
Như tôi đã từng nói, R9 là thằng có họ với cả làng cả tổng. Một khi nó bước ra khỏi cổng nhà thì tôi dám chắc là nó không dám trêu chọc ai bởi đứa bé trẻ con bé tí hãy còn thò lò mũi xanh cũng có thể là bác hoặc dì của nó, có trời mà biết được.
-Mày mà lấy nó. – Tôi tiếp tục vẽ ra một tương lai xán lạn cho Chắc Gạo. – Thì mở một lò đậu, mày làm nó bán, chỉ tầm ba năm là đủ tiền mua một cái nhà riêng ở Hà Nội chứ cảnh đi làm công ăn lương thì có mà mút mùa Lệ Thủy, suốt đời đi ở thuê thôi. Mày phải nhìn về tương lai mà lấy động lực. Cái Phương này so với cái Duyên con thằng Quang thì hơn hẳn, hơn cả về sắc đẹp luôn ấy. Cái Phương lại là đứa hay lam hay làm, được đấy.
Cái Duyên mà tôi vừa nhắc đến tính ra cũng là… cháu họ của tôi. Bà ngoại của cái Duyên là em ruột ông nội tôi nên tôi gọi bố nó là thằng cũng không phải là hỗn vì tôi là anh cơ mà.
-Mày nói thì hay, nói hay thế sao mày không tán nó đi. – Chắc Gạo lườm lườm tôi. – Gái làng còn đầy ra mà mày không thích lại đi yêu cái con An làm gì, vớ vẩn để nó sút cho bay tít mù. Mẹ kiếp, yêu và lấy con gái làng sau này khỏi lo bị đá đít.
Tôi thản nhiên:
-Chí của tớ ở thiên hạ nên tớ lấy vợ thiên hạ, bạn cứ nghe tớ.
-Thế cái Phương nó có họ với mày không? – Chắc Gạo chợt hỏi tôi.
-Không!
-Thế sao mày không tán nó mà cứ xúi tao, tao chưa tính đến chuyện yêu đương.
R9 nói chen vào:
-Chú nói thế không được, lần nào cháu đến chơi thì bà cũng nhắc nhở cháu để ý giới thiệu bạn gái cho chú đấy.
-Nói sợ hai thằng mày đếch hiểu nhưng tao đã trải qua một mối tình nên tao có kinh nghiệm xương máu về nhìn người. Cái Phương đó được mà, mày không nhanh chân thì chỉ đến Tết là nhà nó lại đầy các ông bà trong làng đến chơi để ướm hỏi. Thêm nữa, có điều bí mật mà chúng mày còn chưa biết, ừ… là bí mật với lứa bọn mình thôi.
R9 và Chắc Gạo tò mò:
-Bí mật gì? – Chắc Gạo hỏi.
Tôi thong thả nhấp một ngụm trà đá:
-Mẹ của cái Phương là… là con rơi của ông ngoại tao! Như thế thì tao với nó là anh em con dì con già, yêu đương đếch gì.
-Cái gì? Có chuyện đó thật á? – R9 ngạc nhiên.
-Lại chả thật! – Tôi nheo mắt cười. – Chuyện này các cụ ở làng ai chẳng biết. Thời còn hợp tác xã thì ông ngoại tao là thủ kho, mà thủ kho lại to hơn thủ trưởng trong khi ông ngoại cái Phương nghe đâu bị vô sinh nên hai trong số các người con của ông bà ấy là... là của ông ngoại tao.
-À, rồi, tao nhớ rồi. – R9 vỗ đùi đến đét một cái như vừa sực nhớ ra điều gì. – Hồi bọn mình còn ở làng chẳng phải nhà bà ngoại mày làm lễ nhận con còn gì, đúng không nhỉ?
Tôi gật đầu:
-Ừ, chỉ nhận ông cậu thôi. Ông ấy với một ông cậu ruột của tao đang sống trong miền Nam giống nhau như tạc, từ khuôn mặt đến đôi chân vòng kiềng, chẳng lẫn vào đâu được. Mà thói đời con rơi con vãi thường giống cha đẻ, câu này chính bà Già tao vẫn hay nói.
-Thế mẹ cái Phương với mẹ mày là chị em cùng cha khác mẹ thật á? – Chắc Gạo trố mắt.
-Cô ấy kém mẹ tao một tuổi mà nhìn giống nhau đấy. Mẹ tao từng có lần kể hồi còn nhỏ đi học thì đám bạn học vẫn hay trêu cơ mà.
-Ây! Làng mình nhỏ tí mà lắm chuyện nhỉ, toàn chuyện thâm cung bí sử. – Chắc Gạo gật gù.
Tôi tiếp tục xúi thằng bạn:
-Tán gái thì phải có xe, mày lấy tạm xe của tao mà đi cưa. Bố nó hay chơi tổ tôm ở nhà cô tao nên tao có dò hỏi rồi, tầm 7 giờ tối nhà nó ăn cơm xong là nó ở nhà chứ chẳng đi đâu, mày cứ đến cắm rễ ở đấy là được. Tao khẳng định với mày luôn là nhân thân của mày tốt, chẳng có điều tiếng gì trong làng nên trăm phần trăm là bố mẹ cái Phương ủng hộ nhiệt tình.
R9 bơm thêm:
-Đúng đấy chú ạ, chú không khéo ăn nói thì cứ đến cắm rễ là xong còn chuyện đại sự cứ để hai bên gia đình nói chuyện. Chú chỉ cần nói với bà một câu thì cháu đảm bảo là bà sẽ đến đặt vấn đề phát một.
Chắc Gạo nghe vậy cũng có vẻ xiêu lòng.
Nhưng cuộc đời chưa bao giờ là một con đường thẳng trải nhựa. Chắc Gạo chấp nhận mặt dày cầm cưa đi tán gái làng, nó kiên trì, rất kiên trì. Cái Phương ban đầu thấy Chắc Gạo đến nhà thường xuyên rồi cứ ngồi lì ở lại chơi đã đoán được mục đích nhưng nó mặc kệ, về sau thấy Chắc Gạo đến nhiều thì nó đuổi như đuổi tà. Chắc Gạo nhụt chí định rút lui nhưng tôi, một thằng ngoài khả năng làm thầy dùi thượng thừa, ăn tục nói phét ra thì chưa làm nên trò trống gì cho đời đã đưa ra một dẫn chứng cực kỳ đáng tin cậy để Chắc Gạo củng cố niềm tin vào chiến thắng đã gần kề:
-Hồi trước bố tao đi tán mẹ tao trong khi mẹ tao đã thích người khác rồi, cứ thấy mặt bố tao là mẹ tao đuổi về. Ban đầu còn nói nhẹ, sau thì nói nặng lời nhưng bố tao mặc kệ, bất chấp hết. Bố tao đến uống chè với ông ngoại, mua kẹo bánh cho các cậu, các dì của tao còn mấy ông bác của tao cũng vun vào nên mẹ tao không còn đường nào thoát thân.
Nhấp thêm ngụm nước chè đặc, tôi nói thêm:
-Mẹ tao còn tuyên bố xanh rờn là nếu ông bà ngoại tao bắt cưới thì ngay khi cưới xong mẹ tao sẽ tếch đi làm công nhân.
Chắc Gạo tò mò:
-Rồi sao nữa?
-Sao cái gì mà sao? Bố mẹ tao cưới nhau được mười ba tháng thì tao ra đời, tao có thấy mẹ tao bỏ đi làm công nhân đâu.
-Hồi xưa khác, bây giờ khác. – Chắc Gạo thở dài. – Bây giờ có khi con Phương bỏ đi làm công nhân thật thì sao?
-Con gái nơi khác như nào tao không biết chứ con gái làng Bưởi Cuốc thì tao dám cá với mày là không bao giờ rời bỏ bố mẹ, làm trái ý bố mẹ. Ngàn đời nay đã như thế rồi, nó ăn vào máu rồi.
Được bơm thêm liều thuốc tinh thần cực mạnh từ hai thằng bạn, Chắc Gạo tiếp tục vác mặt dày đến nhà Mai Phương nhưng mọi chuyện đã không diễn ra không như tôi trù liệu. Mai Phương đã thượng cẳng chân, hạ cẳng tay chỉ thẳng mặt Chắc Gạo tuyên bố xanh rờn:
-Mày mà còn đến đây tao chém mày ra làm đôi!
Chắc Gạo sốc nặng, nó ốm liệt giường liệt chiếu đến mấy ngày.
Tôi cứ thắc mắc mãi vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế, chẳng lẽ công thức cũ áp dụng vào thời đại mới lại cho ra kết quả tệ hại đến như thế hay sao?
Chuyện của Chắc Gạo bẵng đi một thời gian thì tôi nhận ra Mai Phương thích con gái, chẳng thích con trai! Vậy nên Chắc Gạo, thằng bạn thân của tôi, không có cửa nào để thắng cả.
-Sao mày biết? – Chắc Gạo hỏi tôi với nét mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên đến tột độ.
-Tao đã điều tra kỹ rồi, không nhầm đâu. Nó thích con gái. Mẹ kiếp, giờ ngẫm lại mới thấy có lý, nó là con gái mà tóc tai như con trai, ngực thì quấn chặt, suốt ngày quần Jeans áo thun và đặc biệt là không bao giờ phấn son.
-Sa… sao mày biết nó quấn… quấn ngực?
-Đấy là việc của tao, mày hỏi làm gì. Nhưng kể ra là may, lỡ như nó đồng ý lấy mày như thông lệ ở làng thì chẳng biết sẽ ra sao, hai thằng con trai ôm nhau ngủ thì…
Tôi bỏ lửng câu nói rồi thở dài não nuột.
Thằng bạn Chắc Gạo của tôi ở tuổi 38 vẫn chưa vợ và Mai Phương cùng tuổi vẫn độc thân, sớm hôm đi về lẻ bóng.
***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.