*** Mơ mộng được xem là phù phiếm và lãng phí thời gian nhưng nó mang lại những tác động tích cực cho cuộc sống của chúng ta. Tuổi trẻ là tuổi của những mơ mộng, phải chăng vì vậy mà tuổi trẻ của mỗi người đều tràn đầy năng lượng, đều tươi đẹp mỗi khi chúng ta nhớ về? Sau một khoảng lặng theo đuổi những ý nghĩ riêng, bất chợt Hà An lên tiếng: -Bạn đã bao giờ từng nghĩ đến việc yêu thương và cưới ai đó làm vợ chưa? Câu hỏi của Hà An có chút đường đột khiến tôi mất một chút thời gian để suy nghĩ. Thật sự thì ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới như tôi bây giờ chỉ đơn giản nghĩ rằng ai trưởng thành rồi cùng sẽ lập gia đình với một người nào đó mà họ yêu thương. Nghĩa là yêu đương, tìm hiểu nhau một thời gian đủ chín muồi thì đi đến hôn nhân, đấy là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu nhưng để nghĩ sâu thì tôi chưa từng. Tôi trả lời Hà An theo đúng phong cách của tôi: -Tớ nghĩ… ừ…tớ cho là mọi chuyện đều cần phải có thời gian. Một câu trả lời chung chung, chẳng đi vào trọng tâm của câu hỏi nhưng khiến người nghe phải bận tâm suy tư. -Vậy… khi bạn yêu ai đó, bạn sẽ làm gì? Dường như Hà An đang quan tâm đến chủ đề tình yêu và nếu không nhận được một câu trả lời thỏa đáng, có lẽ cô nàng khó mà bỏ qua. -Thì… thì yêu! – Tôi ngập ngừng. -Tớ đang muốn biết bạn sẽ làm gì cơ. – Hà An nhấn mạnh. -Yêu, tớ nghĩ là cứ yêu thôi. -Bạn toàn nói những điều khó hiểu. – Giọng của Hà An chất chứa chút thất vọng. – Những điều bạn nói luôn khiến người nghe phải bận tâm suy nghĩ nhưng đáp án thực sự là gì thì… -Tớ xin lỗi! – Tôi gãi đầu. – Tại vì tớ cho rằng tớ chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nên thú thật với An là… là tớ cũng vừa nói vừa nghĩ, bây giờ tớ vẫn đang nghĩ. Hà An chống khuỷu tay lên yên xe đạp, hướng ánh mắt nhìn khoảng tối trước mặt. Nhìn cảnh này, tôi có chút bối rối, muốn nói gì đó nhưng lại chưa nghĩ ra cách diễn đạt phù hợp. -Đôi lần bạn có nói với tớ rằng bạn thích diễn viên Diễm Hương nhỉ? Tôi thừa nhận ngay mà không chút do dự, đồng thời tôi suy nghĩ rất nhanh nhằm phân tích xem câu hỏi vừa rồi của Hà An mang ngụ ý gì. -Thế mẫu người con gái mà bạn thích có phải giống như chị Diễm Hương? -À… à… cũng… cũng phải. -Nhưng tớ chẳng có điểm nào giống chị ấy, như vậy bạn có thích tớ không? -Tớ… tớ không có tiêu chuẩn nào. – Tôi lắp bắp. – À… mỗi người đều khác nhau nên tớ nghĩ… phải rồi… con trai bọn tớ thường có ấn tượng với những bạn nữ xinh xinh. -Và… -Và gì? -Thế tớ có xinh không? -Có chứ, có chứ! – Tôi gật đầu lia lịa. Hà An rời khỏi chỗ đang ngồi, cô nàng đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, quay sang nhìn tôi, hất hàm: -Vậy bạn nói tớ nghe thử, điều gì ở tớ khiến bạn không thích? -Tớ… tớ… Tôi vội vàng đứng dậy, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Hà An chau mày: -Giữa hai cái xe đạp là một khoảng trống đủ để hai người đứng cạnh nhau, tớ đã đứng rồi, cớ sao bạn lại đứng ở phía bên đó để cái xe của bạn tạo thành một ranh giới giữa hai đứa mình? Tớ cảm nhận rất rõ ràng rằng giữa hai đứa mình luôn có một bức tường vô hình do bạn xây lên. Tôi hướng ánh mắt nhìn xuống, hiểu ra ngụ ý trong lời nói của Hà An nên vội giải thích: -An… An đừng nghĩ thế, cái này do thói quen mà thôi. Tớ thuận chân phải, tay phải lên xuống xe ở bên trái. Thứ nữa nếu đi xe máy, chân chống phụ của xe ở bên trái cho nên… Hà An chợt giơ một ngón tay lên ra dấu cho tôi ngưng lại. -Mỗi khi mất bình tĩnh thì bạn đều nói nhanh và nhiều hơn bình thường. Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái, vậy ra điểm yếu này của tôi đã bị phát hiện. -Thay vì đứng đấy giải thích cho tớ những điều vô nghĩa vừa rồi thì tại sao bạn không mạnh dạn bước lại chỗ trống bên cạnh tớ? -À… à… Bước vòng qua cái xe đạp, đầu tôi hơi cúi xuống như một học sinh không thuộc bài mà bị cô giáo gọi lên bảng kiểm tra miệng. Trong vài giây ngắn ngủi ấy, hàng trăm câu hỏi, hàng nghìn ý nghĩ chạy ngang qua đầu tôi nhưng kỳ lạ thay, đầu óc tôi lại trống rỗng. Tôi chỉ có thể phỏng đoán rằng có điều gì đó trọng đại sắp xảy ra nhưng cụ thể như thế nào thì tôi không tài nào biết được. -Bạn không cần phải căng thẳng như thế, tớ có phải là quái vật sắp ăn thịt bạn đâu nhỉ? -Tớ… tớ bình thường! Tớ chẳng sợ gì. Tôi cố ưỡn ngực để đứng cho thẳng, mắt nhìn về phía trước nhưng đôi tay của tôi lại phản bội chủ khi chúng cứ run lên mặc dù tôi đã nắm rất chặt. Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi mình đang sợ cái gì nữa. -Không sợ gì ư? Thế sao mặt mày tái mét như vừa nhìn thấy ma thế kia? Vớ vẩn! Gặp ma thì có gì mà sợ, trước đây tôi gặp ma đầy ra có mấy khi tim đập chân run đến mức này đâu. -Đừng có sợ! Có tớ ở đây thì ma sẽ chạy hết! Vừa nói Hà An vừa đưa tay nắm lấy tay tôi rồi kéo nhẹ, mặc dù cả hai cùng đeo găng tay len nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, tôi nhận ra hơi ấm đã mau chóng lan tỏa khắp cơ thể giúp tôi trấn tĩnh lại. -Bỏ găng tay len ra giống như tớ đây này. Tôi làm theo lời Hà An như một cái máy. Hà An đứng ở phía bên phải của tôi và vì vậy, ngay khi tôi vừa bỏ găng tay len đang đeo ở tay phải ra thì Hà An nắm lấy tay tôi, bóp nhẹ một cái. -Bình thường bạn rất hoạt bát mà sao những lúc cần hoạt bát như thế này thì bạn cứ đứng ngẩn tò te ra như vậy? Dù gì tớ cũng là con gái đấy. Tôi cảm nhận rõ khuôn mặt của tôi nóng ran. Nói gì thì nói, bị một đứa con gái mà mình thích thẳng miệng nhận xét mình nhát gan quả thật là điều đáng xấu hổ đối với một thằng con trai. -Hết sợ chưa? -Sợ… sợ gì? -Bạn đừng sợ, ở đây không có ma đâu. – Hà An vừa nói vừa cười tủm tỉm khiến tôi ngây ngốc. – Và cũng chẳng có người. -Nhưng… nhưng vẫn có xe máy đi lại. Hà An gõ nhẹ lên trán tôi một cái có ý trách móc: -Bạn chẳng tếu táo chút nào, tớ gõ nhẹ như này để trí khôn của bạn nếu có thong dong dạo chơi ở đâu đó thì mau trở về. Hà Anh ra lệnh: -Đứng dịch lên đây! Đứng song song với tớ. Tôi thi hành mà không chút thắc mắc. -“Thôi bỏ mẹ rồi, có phải là sắp hôn không? Mình nghe thằng Ly bảo là khi sắp hôn sẽ đứng sát vào nhau, tay choàng ra sau lưng nhưng... nhưng mình chưa sẵn sàng lắm. Ờ… mà khi hôn sẽ như thế nào?” Hà An khẽ ngả đầu tựa vào vai tôi. Tôi không cao hơn Hà An là mấy, bờ vai của tôi cũng không vững chãi khi đôi chân của tôi lúc này có dấu hiệu bủn rủn, chỉ muốn khụy xuống đất. Tôi sợ rằng Hà An tựa vào sẽ khiến cả hai ngã lăn kềnh xuống rãnh nước ven đường thế nên tôi đã… cố gắng gồng mình. Cuộc đời của tôi mới có mười mấy năm, kể cả lúc sắp chết đuối cũng không căng thẳng như lúc này vì chết đuối có kịp nghĩ gì đâu mà căng với thẳng. -Khiếp, tim đập gì mà to hơn cả trống trường mình thế? -Hả? Làm… làm gì có, làm gì có. Hà An vỗ nhẹ vào ngực tôi liền mấy cái động viên: -Đập nhẹ thôi chứ bình bịch như thế điếc hết cả tai tớ bây giờ. Ngoài tiếng gió thổi nhè nhẹ thì tôi chẳng nghe thấy nhịp tim bởi vì tinh thần của tôi lúc này tương đối bấn loạn. -Cầm tay con gái có nhất thiết phải nắm chặt như thế không? Bạn định trở thành Trần Quốc Toản đấy à? -Tớ… tớ… tớ xin lỗi. -Đừng cứ mở miệng ra là xin lỗi, lỗi như thế. – Giọng Hà An nhẹ nhàng. – Từ hôm nay tớ sẽ không động đến một giọt rượu nào nữa. -Sao… sao thế? -Bạn không thích con gái uống rượu còn gì. -Ừ… ừ… ừ đúng! Tớ… tớ không thích con gái say. -Bạn nghĩ thế nào nếu tớ để tóc dài? -Tóc… tóc ngắn cũng đẹp… đẹp lắm. Hà An lặng im, tôi cũng lặng im. Tôi rất hồi hộp, hồi hộp đến nỗi chẳng thể tận hưởng được cái cảm giác tuyệt vời khi một người con gái ngả đầu vào vai mình trong khi hai bàn tay vẫn đan vào nhau. -Vậy… vậy tớ cần phải thay đổi những gì để có thể giành được vị trí trong trái tim của bạn? Ý tớ muốn nói ở đây chính là trở thành bạn gái, trở thành người yêu ấy. Hà An không tựa đầu vào vai tôi nữa mà cô nàng đứng thẳng người, quay sang nhìn tôi chờ đợi câu trả lời. Tôi liếc mắt sang, vừa mới chạm vào ánh mắt của Hà An thì tôi lúng túng quay đi. -Bạn cứ là bạn thôi, cần… cần gì phải thay đổi. -Nhưng bạn có phải là một người chung thủy không? Tôi hít một hơi thật sâu, không khí lạnh tràn vào buồng phổi giúp tôi tỉnh táo ra vài phần. Tôi cố gắng nói một câu hoàn chỉnh: -Tớ chỉ có một trái tim! Nghe tôi nói vậy thì Hà An bật cười: -Lại bắt đầu rồi đấy, ai chẳng có một trái tim cơ chứ. Tôi định giải thích nhưng tôi cũng nhận ra rằng mình gặp vấn đề ở phần diễn đạt. -Nếu tớ yêu bạn, bạn phải hứa sẽ chung thủy, sẽ chỉ được phép yêu một mình tớ, có được không? Tôi cho rằng đây là một câu hỏi dễ nên gật đầu rất nhanh. Tại sao đây lại là một câu hỏi dễ? Xung quanh tôi, từ ở làng cho đến nơi gia đình tôi ở là Hà Nội, ở trường cấp hai hay cấp ba, nơi tôi đang học thì tôi chỉ thấy người ta yêu rồi cưới, ai cũng một vợ một chồng cả. Vậy nên chung thủy chẳng phải là điều hiển nhiên hay sao mà cần phải hỏi? -Tớ cần một câu trả lời thay cho cái gật đầu, một câu khẳng định. -Tớ… tớ… một đứa xấu trai như tớ có ma nó thèm, à… ý tớ là nếu có ai đó thích hoặc yêu tớ thì… thì chắc chắn tớ sẽ chỉ yêu người đó mà thôi. -Được, tớ sẽ xem đây là một lời tỏ tình! -Hả? Sao… sao lại tỏ tình? Đâu phải, không phải mà. -Thì xem như! Tôi là một kẻ khờ khạo, cố chấp và cổ hủ. Tôi đọc truyện, đọc báo, đọc sách… rõ ràng khi tỏ tình người ta sẽ nói kiểu như tớ yêu cậu, anh thích em, tôi yêu bạn… hoặc sang chảnh hơn, thời thượng hơn thì “I love you”, nghĩa là phải rõ ràng, có rõ ràng mới vào việc được chứ. ***