*** Qua ngày Rằm tháng Giêng tiết trời bớt lạnh nên việc chui ra khỏi chăn, cắm đầu cắm cổ đạp xe đi học đã bớt khổ đối với tôi. Mặc dù chưa có lời tỏ tình nào chính thức được nói ra, cũng chưa có một cái ôm chính thức hay một nụ hôn nào, nhưng Hà An nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng muốn tôi đón đi học vào mỗi buổi sáng. Hơn một tuần nay, chậm nhất là sáu giờ năm mươi phút là tôi dừng xe trước cửa nhà, Hà An đã chờ sẵn và leo lên. Đoạn đường một cây số đến trường, chủ đề của hai chúng tôi thường là hôm nay học môn gì và người nọ hỏi người kia đã ăn sáng chưa. Hà An thường ăn cơm vào mỗi sáng bởi mẹ cô nàng dậy sớm chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà, còn tôi thì khác, hôm thì tranh thủ làm bát cơm nguội với quả trứng luộc, khi thì đôi cái bánh rán mà bà Già mua ở đầu làng và cũng có hôm ôm cái bụng đói meo đi học. Vì thầy hiệu trưởng đã bêu tên tôi trước cờ mấy tháng trước nên bây giờ tôi không còn để tâm đến những cái nhìn hay lời bán tán của bạn bè cùng trường nữa, hay đúng hơn là chẳng còn ai quan tâm đến chuyện tình cảm đứa nọ cặp với đứa kia nữa. Tôi và Hà An thường tạm biệt nhau ở bãi gửi xe. Hà An ôm cái cặp màu đen trước ngực, nhảy chân sáo vào lớp, tôi thì choàng ba lô một bên vai, một tay thúc túi quần thản nhiên bước đi. Tôi cảm nhận rõ mình đã thay đổi rất nhiều sau một cái Tết. Tôi đã tự tin hơn vào bản thân và sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì có thể xảy đến mà không phải e dè nữa. Sau khi tan học, Hà An sẽ đứng dưới một gốc cây nhỏ cạnh bãi gửi xe để chờ tôi. Ngay khi gặp nhau, chúng tôi thường bắt đầu bằng một câu hỏi: -Đói chưa? Hoặc: -Mệt không? Tất cả đều thiếu chủ ngữ, kể cả người trả lời lẫn người hỏi. Cả tuần lễ nghỉ Tết, ngày nào tôi và Hà An cũng gặp nhau, khoảng cách của hai đứa cứ thế mà gần lại một cách rất tự nhiên. Trước khi kỳ nghỉ Tết kết thúc, Hà An đã thắc mắc với tôi: -Tớ hỏi điều này bạn phải trả lời một cách trung thực, bạn có dám không? -Không nói dối thì có gì phải sợ. – Tôi tự tin đáp lời. -Tại sao cả tuần vừa rồi bọn mình đi chơi với nhau mà bạn không lần nào chủ động cầm tay của tớ hoặc một hành động nào đó khác? – Hà An vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi thản nhiên: -Lại một câu tớ hay nói, thời gian sẽ giúp bạn hiểu tại sao. -Chứ không phải bạn nhát ư? -Nhát… nhát cũng chỉ là một phần. – Tôi chép miệng. -Nhưng tớ không đủ kiên nhẫn, tớ nóng lòng muốn hiểu bạn hơn. Nếu được, bạn có thể cho tớ biết được chứ? Có như thế tớ mới ngủ ngon được. Tôi khịt mũi: -Bạn chỉ cần hiểu là tớ rất trân trọng bạn. Tớ… tớ không muốn có hành động nào đó khiến bạn nghĩ tớ vội vàng hoặc giống những người con trai khác mà bạn đã từng biết hoặc nghe nói đến. Tớ là tớ, chỉ đơn giản vậy thôi. -Bạn nói rõ hơn được không? Bình thường nói chuyện với bạn bè bao giờ bạn cũng nói vòng vo tam quốc khiến người nghe phải bận tâm mổ xẻ câu nói của bạn hả? -Thì tớ mới nói rõ còn gì nữa, ý tớ là tớ không muốn bạn nghĩ sai về tớ. -Thôi được, vậy tớ hỏi thêm một câu rồi sau này tớ sẽ không hỏi nữa. -Bạn hỏi đi. -Bạn có thích tớ không? -An hỏi theo nghĩa nào? Bạn bè hay… Hà An khẽ lắc đầu: -Bạn bè thì cần gì phải hỏi như thế, ý tớ muốn hỏi là… kiểu như con trai thích con gái ấy. -Có! – Tôi trả lời dứt khoát. -Vậy… vậy… - Dường như Hà An có chút bất ngờ với thái độ của tôi. – Vậy… -Tớ bảo rồi, cái gì cũng cần phải có thời gian. Đến khi nào tớ cảm thấy thời điểm chín muồi tớ… tớ sẽ làm gì đó… - Tôi nói mà mặt nóng bừng. -Được, có câu nói này tớ cảm thấy yên tâm hơn rồi. Tôi nghĩ bọn con gái thật lạ, tại sao họ cứ phải hỏi để khẳng định một điều hiển nhiên như vậy cơ chứ? Tôi cho rằng tình cảm mà tôi dành cho Hà An đủ lớn, tự khắc tôi sẽ thể hiện một cách đường hoàng như một người con trai trưởng thành, một người đàn ông. Trong thâm tâm, tôi cảm thấy bản thân mình vẫn còn thụ động, chưa nắm thế chủ động, chưa trên cơ Hà An được nên tôi không muốn vội vàng. Thêm nữa, một câu nói xưa cũ mà bà Già thường hay nói với tôi “Cái gì là của mình rồi sẽ là của mình”, tôi tin rằng, nếu tôi đàng hoàng chính trực, tử tế thì tự khắc mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Hà An đã một lần bị phản bội lòng tin, trái tim của cô nàng cũng cần phải có thời gian lành lại. Bên cạnh đó, tôi cũng không muốn mình chỉ là một kẻ thay thế hoàn hảo mà tôi muốn tôi là chính tôi. Tôi sợ rằng nếu tôi có những hành động thái quá sẽ khiến Hà An nghĩ rằng tôi coi thường cô ấy, điều đó dĩ nhiên là không tốt. Xưa nay tôi vẫn là người suy nghĩ thấu đáo trước khi hành động. -Này, hôm nay là sinh nhật bạn hả? Hà An ngồi sau vỗ nhẹ vào hông tôi. -Hả? Ừ, phải! -Vậy sao bạn không nói cho tớ biết? -Chỉ là sinh nhật thôi mà, tớ không tổ chức gì cả. -Ấy, sinh nhật một năm chỉ có một ngày, là ngày trọng đại cơ mà. Tôi định giải thích cho Hà An nhưng lại thôi. Ngày sinh nhật của tôi là một vấn đề mà chính tôi vẫn chưa biết đích xác được, hay đúng hơn là tôi chưa cảm thấy hài lòng. Ngày tháng năm sinh trên giấy tờ của tôi đều sai bét cả. Giống như nhiều đứa trẻ được sinh ra ở thập niên 80, khi mà người ta vẫn có thói quen dùng ngày tháng âm lịch thì sinh nhật của đứa con cũng vì thế mà được tính theo âm lịch. Tôi được sinh ra ở bệnh viện K của thành phố Thái Nguyên vào một ngày đầu tháng Hai âm lịch. Mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì cho đến lúc tôi năm tuổi, khi ấy gia đình tôi đang sống ở Hòa Bình, bởi những đứa trẻ con chơi cùng đều đã vào lớp 1, thấy tôi lủi thủi chơi một mình nên bố mẹ tôi tính cho tôi đi học sớm, nếu có học dốt bị đúp lại một năm cũng chẳng sao. Và thế là bố tôi về quê, nhờ bác tôi làm lại giấy khai sinh cho tôi, ngày và tháng sinh giữ theo khai sinh gốc còn chỉnh sửa năm sinh để tôi đủ tuổi vào lớp 1. Tôi nhập học vào một ngày đầu tháng Mười của năm 1989, lớp tôi học là một dãy nhà có ba gian được lợp bằng mái tranh nằm ven sườn đồi. Sự thật thì tôi cũng chẳng để tâm đến việc mình sinh năm bao nhiêu mãi cho đến khi tôi học lớp 5. Tôi biết được rằng mình kém tuổi hầu hết các bạn học trong lớp, thậm chí là ít tuổi nhất khối. Bên cạnh đó, tôi muốn ngày sinh của mình được ghi theo dương lịch thay vì âm lịch. Theo quan niệm của cá nhân tôi, âm lịch chỉ dành cho người đã khuất núi. Về cơ bản, ngày tháng năm sinh của tôi vẫn là một bí mật với nhiều bạn bè, mà thật ra cũng chẳng ai quan tâm đến điều đó cả. Hà An lại vỗ hông tôi một lần nữa: -Ngày mai là Chủ nhật, bạn có bận gì không? -Chủ nhật thì tớ… ngủ đến trưa cho đã mắt. -Ngủ nhiều như thế thần trí sẽ ngờ nghệch, sẽ biến thành con lợn đấy. -Trong mười hai con giáp thì lợn là sướng nhất, chỉ ăn với ngủ. -Bảo sao bạn lại tuổi con lợn là đúng rồi. Sai bét! Tôi tuổi con chuột nhưng lười giải thích, điều này cũng chẳng quan trọng lắm. Sau này, chính R9 là người nói cho Hà An biết năm sinh thật của tôi. Hà An đã chất vấn: -Tại sao anh nói dối em? -Anh không nói dối, chỉ là em chưa bao giờ hỏi anh sinh năm bao nhiêu. Do em nghĩ anh học trên em một lớp thì hơn em một tuổi đó thôi, trách anh sao được. Hà An không đồng tình với lời giải thích này nên tôi nói thêm: -Nhưng nói gì thì nói, anh vẫn nhìn thấy mặt trời trước em ít nhất là nửa năm. Em sinh sau cái Anh có mấy phút đã làm em rồi, đằng này anh hơn em tận sáu tháng, chẳng lẽ em không hài lòng? -Rốt cuộc anh còn những bí mật gì chưa nói với em? -Anh chẳng giấu gì cả, nếu em hỏi thì anh sẽ nói những gì anh biết, nửa lời anh cũng không nói dối. Nhưng bí mật của tôi nhiều quá, trong đó bí mật lớn nhất là ngôi miếu trong vườn nhà thì Hà An lại không bao giờ hỏi nên tôi không hé răng nửa lời. -Vậy mai tớ sẽ xuống nhà bạn chơi. Hà An nói với tôi khi tôi chuẩn bị đạp xe về. -Tớ là người đơn giản, bạn xuống chơi lúc nào chẳng được, đừng có bày vẽ. -Đây là tớ còn chưa xử tội bạn vì không khai báo sinh nhật cho tớ. -Thì cuối cùng bạn cũng biết đó thôi. Hà An nói, mặt buồn thiu: -Tớ biết từ lâu rồi nhưng chờ mãi chẳng thấy bạn đả động gì nên mới thắc mắc. Tớ còn tưởng hôm nay sau khi tan học bạn sẽ rủ tớ đi ăn cái gì đấy mà sau cùng thì tớ vẫn phải về ăn cơm ở nhà. -Thôi được rồi, thế ngày mai tớ sẽ tổ chức sinh nhật bù, khách mời chỉ có mỗi một mình bạn và thằng R9, được không? -Có thế chứ! – Hà An vỗ tay, nét mặt rạng rỡ. -Sáng mai tớ lên đón. Hà An vội xua tay: -Không được, không được. Tớ sẽ tự đi, bạn không cần phải lên đây đón tớ. Thấy tôi có chút lưỡng lự, Hà An đẩy lưng tôi có ý nhắc nhở là về đi nên tôi tạm biệt cô nàng. Hôm nay mới qua rằm, phải ba tuần nữa mới đến sinh nhật của tôi nhưng thôi, dù gì hai năm qua thì ngày sinh nhật của tôi cũng chẳng có gì đặc biệt cả. ***