*** Chính vì sự có mặt không cần thiết của R9 nên sau nụ hôn vội vã thì chẳng có điều thú vị gì khác, tôi nghĩ không chỉ riêng tôi mà Hà An cũng vậy, hai chúng tôi đều trở lại trạng thái bình thường giống như chưa có bất kỳ điều gì xảy ra. Tuy nhiên, tôi là một đứa khá tinh ý, tôi nhận thấy khoảng cách giữa tôi và Hà An đã thu hẹp lại, hẹp đến nỗi… môi chạm môi cơ mà. Trên đoạn đường quen thuộc chở Hà An về khi nhà nhà đã lên đèn, cô nàng thay vì hỏi tôi chuyện gì đó như mọi lần thì nay lại ngả đầu vào lưng tôi im lặng suốt quãng đường. Tôi đã mong ước, giá như con đường bốn cây số đưa Hà An về đột nhiên biến thành bốn mươi cây số thì tôi cũng không ngại phải đạp một mạch, bất kể phải đạp xe từ tối đến sáng, tôi tin rằng mình cũng không hề mỏi chân hoặc thở dốc bởi dư âm của nụ hôn ngọt ngào vẫn còn đọng lại trên khóe môi. Nếu như tôi biết được rằng hôn con gái thích như thế này có lẽ tôi đã không chần chừ mà làm liều từ dạo trước rồi. Trước khi tạm biệt tôi để vào nhà, Hà An dường như có điều gì đó muốn nói nhưng còn lưỡng lự, tôi nghĩ như vậy là vì nhìn thấy những ngón tay của cô nàng đan vào nhau và không ngừng co duỗi, thể hiện rõ sự bối rối. Tôi nhoẻn miệng cười: -Có gì khó nói hay sao mà cả đoạn đường về bạn im lặng? Hà An mím môi, mặt nhìn thẳng vào tôi nhưng cặp mắt lại liếc nhìn, hết sang trái lại sang phải: -Ừ… tớ… ừ… Chân thành mà nói, khoảnh khắc này tôi thực sự muốn kéo Hà An lại phía mình và ôm lấy một cái nhưng không thể, đèn đuốc sáng choang và cửa nhà ở phía sau lưng chỉ khép hờ. Lúc này tính ra cũng đã hơn hai tiếng sau khi được… hôn nên thần trí của tôi, về cơ bản, cũng đã trở lại bình thường, trí thông minh sau khoảng thời gian ngắn du ngoạn trên chín tầng mây cũng đã kịp trở về. Tôi nói nhỏ: -Tớ rất hạnh phúc! Tôi chưa thật sự biết mình có hạnh phúc hay không nhưng tôi cho rằng bất kỳ anh chàng nào được một cô gái xinh đẹp hôn thì cũng đều vui sướng cả. Tuy nhiên, “vui sướng” không miêu tả hết được cảm xúc của tôi nên tôi đã dùng đến hai từ “hạnh phúc”. Đôi mắt của Hà An đang liếc ngang liếc dọc chợt ngừng lại sau câu nói của tôi, điều này cũng khiến tôi hồi hộp thêm vài phần. Hà An nhoẻn miệng cười: -Nếu… nếu bạn cảm thấy hạnh phúc thì tớ… tớ cũng thấy như thế. -Vậy… vậy bạn nhớ ăn nhiều cơm rồi ngủ ngon nhé! -Ừ! – Hà An gật đầu, nét mặt trở nên rạng rỡ. – Bạn… bạn đi về cẩn thận nhé! -Yên tâm, tớ nhất định sẽ hỏi thăm sức khỏe những người đi đường mà. -Hả? – Hà An ngây ra nhìn tôi, cô nàng không hiểu điều tôi vừa nói chỉ là một câu nói đùa. Tôi phì cười: -Tớ trêu bạn thôi, bạn phải cười nhiều lên, cười nhiều sẽ tươi như hoa. Hà An đề nghị: -Hay bạn vào ăn cơm cùng gia đình tớ luôn? Bạn… bạn ở lại chơi thêm một lúc. Tôi khẽ nhún vai: -Tớ cũng muốn như vậy lắm nhưng bạn biết rồi đấy, để một bà nội tớ lọ mọ chuẩn bị rồi ngồi ăn cơm một mình thì sao đành. -Ừ! Sau này bạn đi xa rồi, tớ nhất định sẽ dành thời gian xuống chơi và ăn cơm với bà. Tôi khẽ gật đầu: -Thế tớ về đây! -Mơ những giấc mơ đẹp nhé! Tôi tủm tỉm cười, đưa hai ngón tay lên sờ miệng, khẽ thở dài: -Tớ sợ là đêm nay tớ chẳng ngủ được! Thôi, bạn vào nhà trước đi! Hà An trở vào nhà, trước khi cánh cửa nhà đóng lại, Hà An còn thò đầu ra nhìn tôi với ánh mắt lưu luyến. Tôi giơ tay lên vẫy vẫy thay cho lời tạm biệt. Nụ hôn thật diệu kỳ! Chỉ với vài giây ngắn ngủi môi chạm môi mà tôi và Hà An đã nhìn nhau bằng ánh mắt khác. Ngay cả trong từng lời nói, tôi cũng cảm nhận rõ sự nhẹ nhàng mà Hà An dành cho tôi và tôi cũng vậy. Đôi ba lời nói đùa cũng chỉ nhằm mục đích xua tan đi bầu không khí còn vương chút ngượng ngùng giữa hai bên. Trên đường trở về nhà, tôi cười một mình như Liên Xô được mùa, cuộc đời tôi hình như chưa bao giờ cười lâu đến thế. Đối với tôi mà nói, nụ hôn là một điều mà tôi chỉ thấy ở trong những bộ phim tình cảm của Hàn Quốc mà mẹ tôi hay xem chứ trên tivi cũng chẳng có, bởi cứ đến đoạn gay gấn là đèn phụt tắt hoặc đơn giản là… hai người ôm lấy nhau rồi cái máy quay phim chĩa lên trời. -“Sắp đến Valentine rồi!” – Tôi nằm dài trên giường suy tư sau bữa tối qua quýt. – “Mình nên làm gì đó để tặng nhỉ? Lễ Tình nhân ở Hà Nội thì xôm tụ nhưng ở quê mình mới mẻ quá”. Nằm chán thì tôi ra ngoài hiên ngồi, bây giờ hãy còn sớm, R9 chưa thấy mò mặt lên. Tôi ngước nhìn lên bầu trời cao vời vợi, đâu đó lấp ló những vì sao lạc và suy nghĩ thêm về ngày Valentine. Hà An đã dành cho tôi một bất ngờ trong ngày sinh nhật giả của tôi, vậy thì ngày Lễ Tình nhân, tôi cũng nên làm gì đó khiến cho cô nàng bất ngờ chứ. Tìm trong đống báo Hoa Học Trò và Mực Tím của năm trước, tôi đọc thấy người ta hay tặng nhau Chocolate, trước đây tôi chẳng hề để tâm đến ngày này và thường đọc lướt qua nhưng bây giờ thì cần bởi tôi có người yêu rồi cơ mà! Với một chàng trai mới lớn thì hôn được một cô gái mình thích là điều gì đó rất trọng đại, thú thật là tinh thần của tôi cứ lâng lâng, rất khó tập trung. -Đi đâu đấy? Tôi dắt xe ra đến cổng thì gặp R9. -Tao ra cầu Đình gọi điện, ầy, hay mày chở tao đi luôn. R9 chưa đáp lời nhưng tôi đã quay xe rồi thảy luôn cạnh đống rơm. -Nhìn mày có vẻ hớn hở thế? Tôi đưa tay lên xoa mặt, khẽ chau mày: -Hử? Hớn hở đâu? Làm gì có? R9 đọc vị: -Mẹ, bố lạ đếch gì mày, mọi ngày bố lên chơi có bao giờ mày hớn hở đâu, thậm chí còn không cả liếc mắt nhìn bố mày nữa mà hôm nay nhìn mày lạ lắm. Ê, khai thật đi! Tôi giả ngây: -Khai cái gì? R9 dí sát mặt nó vào mặt tôi săm soi: -Ôn con, hôm nay mày với cái An đã làm chuyện gì mờ ám? -Cái gì mờ ám? Bọn tao xưa nay vốn trong sáng! Mày đừng có nói linh tinh. Tôi phất tay rồi ngồi lên xe vỗ lưng R9 ra hiệu cho nó đạp đi nhưng R9 chưa chịu buông tha: -Dạo trước mày bảo với tao là đã cầm tay nó rồi nhỉ? -Thì sao? – Tôi đề phòng. -Mẹ kiếp! Hai đứa mày cứ dính lấy nhau như thế thì sau khi chán cầm tay rồi nhất định là hôn rồi! A, mẹ kiếp, chẳng nhẽ mày với nó hôn nhau rồi á? Tôi chột dạ: -“Mẹ cái thằng, bình thường trông hiền như đất mà sao hôm nay hỏi rõ lắm, toàn hỏi trúng tim đen mình mới cay”. R9 truy tiếp: -Này, phải không? Mày hôn nó rồi à? Khai mau! Tôi lắc đầu: -Thôi đi đi, mau không người ta đóng cửa tao không gọi điện được. Trên con đường ven làng tối om chẳng có lấy một ánh đèn đường, một bên là mương Khoai, bên còn lại là những rặng tre gai cao chót vót rủ bóng xuống mương chỉ có tiếng rè rè của xích xe đạp mini. Đi được nửa đường, dường như trí tò mò của R9 lại trỗi dậy: -Nói tao nghe, có phải mày hôn nó rồi không? Tao nhìn mặt mày lạ lắm, nhất định là có gì đó đặc biệt nên mày mới phởn như thế! -Không có! – Tôi vẫn chối. -Mẹ mày, mày mà không nói lần sau gặp con An tao sẽ hỏi hoặc hôm nào nó xuống đây chơi tao sẽ rình, tao sẽ mách bà mày là mày hôn hít con gái. -Mày có im cái mồm đi không! – Tôi quát. -Im gì mà im? Thằng này tẩm ngẩm tầm ngầm mà ghê thật đấy, đã hôn con nhà người ta rồi cơ đấy! Tí nữa quay về tao tạt vào nhà thằng Chắc Gạo khoe với nó để nó thèm. -Thật ra là nó hôn tao chứ tao đã được hôn nó đâu. – Tôi nói. R9 phanh gấp xe lại khiến tôi đập mặt vào lưng nó. -Nó hôn mày á? Hôn thế nào? Có thích không? Hôn lâu không? R9 hỏi một tràng, tôi thở dài tỏ ra tiếc rẻ: -Thích thì có thích nhưng mà chưa cảm nhận được gì vì nó hôn trộm tao, chắc được một hay hai giây gì đấy thôi. -Môi nó chạm môi mày à? -Ừ! -Thế lúc đấy mày đã đánh răng chưa? -Sao lại đánh răng? Tao đang ngồi nhắm mắt để ước rồi thổi bánh thì nó hôn tao, tao có chuẩn bị gì đâu. Ơ, mà sao hôn lại phải đánh răng? -Mấy thằng sành đời ở làng mình mỗi khi ngồi tán phét ở cầu Đình mỗi tối, thi thoảng chia sẻ kinh nghiệm, bọn nó bảo là trước khi hôn con gái thì nên đánh răng cho sạch vì bữa tối ăn mặn hoặc ăn thức ăn có mùi như mắm tôm thì bọn con gái nó sẽ không cho hôn vì mùi ấy kinh lắm. Tôi bất giác đưa tay lên sờ miệng: -Trưa nay tao ăn cơm với ruốc và lạc rang muối, có cả nước rau nữa. Sau bữa trưa thì tao có súc miệng và uống nước mấy lần rồi. -Thế chắc không sao đâu! – R9 gật gù. – Mà hôn có thích không? Cảm nhận sao hả mày? -Có thích! Nhưng mà nhanh quá nên tao hơi tiếc. Mà này, mày có nghe bọn nó hay bảo là tình yêu sét đánh không? -Làm sao? -Thì lúc môi cái An chạm vào môi tao ấy, tự nhiên cả người tao bủn rủn tay chân, cảm giác lạ lắm, đấy có phải là sét đánh không nhỉ? Kiểu như… kiểu như một luồng điện chạy khắp cơ thể ấy. Bây giờ tao kể cho mày mà tao vẫn thấy phấn khích. -Chắc là thích nên vậy chứ tao đã hôn ai đâu mà biết. Hôn chắc chắn là thích nên ai yêu cũng hôn cả. Mẹ, nhiều thằng làng mình nói thì rõ to nhưng toàn lý thuyết đọc trong truyện tiểu thuyết ba xu chứ đã được cầm tay con gái bao giờ. Mấy thằng có kinh nghiệm nó kín tiếng lắm vì yêu gái làng, hở ra ngày mai cả làng biết thì có cứt bọn con gái nó cho hôn. -Ờ! R9 vỗ mạnh vào vai tôi: -Nhưng thằng bạn tớ thế là giỏi rồi, dù gì cũng hơn đứt bao nhiêu thằng vì được con gái nó hôn chứ không phải đè con gái nhà người ta ra hôn lấy hôn để. Mà này, sau có gì hay nhớ kể cho tao với nhé? -Có gì hay? -Ai mà biết, thì… thì… nhớ kể cho tao xem hôn nó như thế nào. – R9 tặc lưỡi. – Dù gì có ít kinh nghiệm phòng thân sau này cũng đỡ bỡ ngỡ với đời chứ. -Được! – Tôi gật đầu. – Mày đừng có bép xép là được. R9 là đứa kín tiếng, thế nên câu chuyện tình này, ngoài tôi và Hà An là người trong cuộc ra thì R9 là người biết rõ nhất từ đầu chí cuối. Tất nhiên, những người giấu mặt bày ra trò này thì không tính. ***
Đại Việt xuất chinh phạt Tống. Hãy xem liên quân năm nước do Đại Việt dẫn đầu, chia năm xẻ bảy Đại Tống như thế nào. Mời đọc .