*** R9 tranh thủ làm chén nước chè trong khi ngồi chờ tôi gọi điện thoại. Tôi đã gọi cho Chục Cân, nhờ nó ngày mai đến nhà sách ở 240 Tôn Đức Thắng mua hộ tôi hai thỏi chocolate nhập khẩu, tôi cũng chẳng biết hai thanh là bao nhiêu tiền vì tôi chưa từng mua bao giờ, thậm chí chưa từng ăn loại chocolate đấy. Em gái của tôi là một đứa… khôn mồm, kiểu gì nó cũng chọn được loại mà tôi cần. Ngày mai, ngay sau khi mua xong, Chục Cân sẽ đóng gói thật kỹ và nhờ anh giao hàng của gia đình đi ngang qua bến Nứa gửi xe khách về cho tôi, chỉ đến chiều tối là tôi nhận được, không có gì khó khăn. R9 hất hàm hỏi: -Chọn mua gì? Tôi thả phịch người xuống băng ghế gỗ: -Mua sô – cô – la! -Thế là cũng hiện đại, thời thượng hả? -Hôm nay mày đã chén ba phần tư cái bánh sinh nhật do cái An mua nên ngày mai mày cũng phải làm việc. -Cái gì? Sao lại lôi tao vào? Bánh đấy hai đứa mày làm sao mà nhét hết vào mồm được, tao mang về cho bọn trẻ con là nhón tay làm phúc đấy, mày đừng có tưởng. Tôi chẳng để tâm đến lời nói của R9 mà với tay lấy chai Coca, tự bật nắp rót vào cái cốc nhựa có mấy viên đá mà cô chủ quán vừa đưa cho tôi: -Ai quan tâm mày ăn hết hay không, người ta chỉ quan tâm là mày mang về. Ngày mai là Chủ nhật, tao với mày lên Hồ, tao cần tìm mua một thứ gì đó hay hay. -Mẹ kiếp! – R9 bực dọc. – Đúng là khó mà nuốt trôi của mày được cái gì. Bây giờ tao thấy cái bánh bớt ngon rồi đấy. -Sao lại bớt ngon? Thứ mày chén lúc chiều bây giờ đã chuyển hóa thành dạng khác rồi. Mày đừng có lười. Mà sắp tới kiểu gì mày cũng có chocolate để ăn hoặc tặng đứa con gái nào đó mà mày thích. R9 ngửa cổ uống hết chén nước chè nóng rồi tự rót thêm một chén khác từ cái tích nước đang được ủ ấm. -Thống nhất thế nhé? -Không đi với mày hẳn là không xong, bố tổ sư! Sướng thì một mình mày hưởng một mình, lúc khổ sở cớ sao lại rủ tao? Tôi đẩy nhẹ cốc nước ngọt về phía R9 nhưng nó lắc đầu từ chối. Tôi nhỏ nhẹ: -Đồng cam cộng khổ, mày ăn ngọt rồi thì phải chịu khó một tí chứ. Nói đoạn tôi vỗ vai R9: -Vì tương lai của tao, của các cháu thì mày chịu khó một tí có là gì, nhờ! -Thôi mày nín đi, toàn nói chuyện ba năm ba đời. Thế lên Hồ làm gì? Tôi đưa tay quệt mũi: -Tao tính lên đấy tìm mua một cái khay nhựa hoặc một thứ gì đó hình trái tim, nhỏ thôi, tầm chừng này này! – Tôi xòe tay ra trước mặt R9. – Tao mua sô – cô – la về xong sẽ đun chảy ra rồi đổ vào đấy. -Nghĩa là mày tính mua một cái khuôn? Tôi gật đầu. -Tao nghĩ trên đó khó mà tìm được thứ mày ưng ý, trừ khi mày đặt làm riêng mà ngày mai cũng ngày Mười một rồi, khoai đấy! – R9 bặm môi. – Bằng tôn đại loại như thế được không? -Bằng kim loại là tốt nhất rồi. -Thế sáng mai mò xuống dưới Bưởi Đoan đặt người ta làm thử. -Ờ nhỉ, mày nói có lý. -Nhưng đặt một cái, lại bé hin hin như mày tả thì tao sợ người ta không thèm nhận. Tôi bất ngờ vỗ mạnh hai tay vào nhau, cười hớn hở: -Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, mua một cái mà trả giá cao tương đương mười cái thì kiểu gì họ chẳng nhận. R9 gật gù đưa chén nước chè lên miệng nhấp một ngụm: -Ừ, có tiền thì cái gì cũng dễ tính toán. Cơ mà tao thấy rách việc, mua xong tặng nó luôn có phải đỡ không? Tôi ngồi xích lại gần R9 thì thào: -Mày ngu bỏ mẹ, bọn con gái nó không đơn giản như con trai tụi mình đâu. Tặng nó hai thanh sô – cô – la, nhìn qua hẳn nó biết là đồ xịn, là đồ đắt tiền nhưng kể ra là dễ vì có tiền là mua được. Nhưng cũng là hai thanh sô – cô – la đấy, mày đun cho chảy ra đổ vào khuôn rồi mang ra đây gửi nhờ cô chủ quán thì câu chuyện lại khác. Nhìn mẫu mã có lẽ sẽ không đẹp, nguyên liệu cũng chẳng biết đắt rẻ nhưng cái đắt giá nằm ở chỗ tấm lòng. -Rách việc! -Chuyện tán gái tao ngu chứ chuyện lấy lòng người khác, phán đoán tâm tư của người ta thì tao tin là tao đoán trúng mà. Chứ mày nghĩ xem, chả nhẽ cái An nó lại cầm hai thanh kẹo đấy đi khoe với bạn bè là đồ xịn? Nếu như thế chẳng phải là hợm hĩnh hay sao? -Ờ! -Với tính cách của cái An chắc nó sẽ không mang đi khoe ai đâu! – Tôi khẳng định. – Tuy nhiên, nếu đó là món quà mà tao tự tay làm thì ngoài việc đem khoe, đem đi kể thì tao sợ là cả đêm nó chẳng ngủ được ấy chứ. À không, cả tuần nó ngủ không được vì sướng. Mày nghĩ sao? -Mày thì lắm mưu hèn kế bẩn nên tao nghĩ là ổn. -Vậy thống nhất thế, sáng mai tao với mày xuống Bưởi Đoan! R9 vươn vai, há miệng ngáp vặt, nó định nói gì đó nhưng tôi nhanh miệng: -Tí nữa có Ngoại hạng Anh, mày có ăn hay uống gì thì lấy luôn một thể. -Kể ra thì mày cũng được cái ưu điểm là biết điều. Tôi huých nhẹ: -Cái gì tao chẳng biết nên biết điều là lẽ đương nhiên. Bây giờ tao đã biết hôn rồi, khoản này tao ăn đứt mày. -Tao thèm đếch gì hôn với chả hít, thích ai thì mai tao cưới luôn, yêu đương làm gì cho tốn thời gian. Ngồi thêm một lúc, R9 lóc cóc đạp xe chở tôi về để xem bóng đá. Mấy năm nay đã thành lệ, hầu như tối cuối tuần nào R9 cũng cắm rễ ở nhà tôi cho đến khuya Chủ nhật. Thảng hoặc có trận đấu quan trọng ở cúp C1 vào giữa tuần thì R9 cũng không từ bỏ, nó là một tín đồ của môn túc cầu chính hiệu, Chắc Gạo cũng vậy. Còn tôi chỉ là một kẻ ham vui, ngay cả đội bóng mà tôi yêu thích cũng chẳng mấy khi tôi theo dõi bởi với tôi thì cuộc sống còn có nhiều điều thú vị hơn là quả bóng tròn. Từ lúc trở về nhà cùng R9 cho đến quá nửa đêm, mặc cho tiếng bình luận viên bình luận hết trận đấu này đến trận đấu khác và R9 chăm chỉ ngồi bó gối theo dõi thì tôi chỉ nằm dài bên cạnh, thả trí tưởng tượng của mình bay cao, bay xa để rồi chìm dần vào giấc ngủ từ lúc nào không hay. Có lẽ do tôi trải qua một ngày với nhiều cảm xúc vui vẻ nên khi ngủ vẫn vô thức mỉm cười một mình (R9 đã nói với tôi như thế). Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là đêm ấy tôi lại mơ, trong giấc mơ thì chị Ma lại xuất hiện với nét mặt ba phần hớn hở, bảy phần phấn khích. -Nói đi! Hôn có thích không? Tôi nhăn mặt rồi gãi đầu. R9 cũng hỏi câu y chang, giờ gặp chị Ma tưởng hỏi gì khác nhưng xem ra những người chưa được hôn bao giờ rất háo hức thì phải. -Cũng… cũng bình thường chị ạ. – Tôi miễn cưỡng đáp. -Đừng có dối lòng, chả phải từ lúc môi chạm môi đến giờ thì tâm hồn em bay bổng suốt đó sao? Em nhìn em bây giờ xem, thật là buồn cười. Chị Ma vừa nói vừa đưa tay lên che miệng cười khúc khích khiến tôi nghi ngờ khuôn mặt của mình lúc này đang biểu hiện như thế nào mà sao lúc tối gặp R9 nó cũng ngay lập tức nhận ra. -Chị nghe nói những lúc như thế này thì tâm hồn con người ta thường phiêu du. – Chị Ma chép miệng. – Thật là ghen tị với bọn trẻ, mà cũng phải, tuổi trẻ thì nên máu lửa. Tôi thành thật thừa nhận: -Tại cái An nó hôn trộm em, mà cũng chỉ chạm môi một tí tị tì ti thôi nên… nên em cũng chưa cảm nhận được gì nhiều. -Nhưng mà có thích không? Tôi gật đầu thừa nhận. Chị Ma lầm bầm thành tiếng vừa đủ nghe: -Sao lại hôn trộm được, đúng ra phải hôn lâu lâu một tí chứ? -Chắc nó cũng ngại! Với lại… với lại như thế là quá đủ rồi chị ạ. – Tôi cười. – So với việc cầm tay thì được hôn thích hơn gấp vạn lần. Chị Ma chau mày, khoanh hai tay trước ngực đi đi lại lại một hồi, dường như chị ấy đang suy nghĩ rất mông lung. Một lúc sau, chị Ma dừng lại nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm khiến tôi chột dạ: -Làm việc gì thì làm cho tới nơi tới chốn, không thể nửa chừng như vậy được. -Em… em có làm gì đâu? Chị đang nói em ạ? -Để xem nào… Chị Ma giơ bàn tay lên rồi bấm đốt, miệng lẩm nhẩm điều gì đó tôi nghe không rõ mặc dù đã cố dỏng tai lên. -Giờ Mùi ngày mai tương đối đẹp, tác hợp được, tác hợp được. -Cái gì đẹp ạ? Thay vì trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi, chị Ma sấn đến gần mím môi, đôi mắt díp lại dò xét tôi thật kỹ. Cái nhìn của chị Ma làm tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm. -Bằng tuổi em ngày xưa là người ta đã làm bố, làm mẹ cả rồi đấy. – Chị Ma nói. – Nhưng thôi, ăn theo thuở ở theo thời, việc duy trì nói giống cứ từ từ đã nhỉ? -Cái gì duy trì nòi giống ạ? -Này, chị báo cho mà biết nhé, làm gì thì làm nhưng phải có điểm dừng. – Đang nói dở câu, chị Ma lại tỏ ra đăm chiêu. - À… mà cũng chẳng phải, thằng này nhát cáy chắc chưa phải lo, phải dặn con kia mới được. -Chị… chị dặn ai? Dặn cái gì ạ? Chị Ma dường như chẳng để tâm đến những câu hỏi của tôi, thay vào đó lại nhìn tôi với ánh mắt rất khó hiểu rồi khẽ lắc đầu nhẹ trước khi xoay người bước đi, cái bóng quen thuộc của chị ấy lẫn vào ánh trăng rồi dần biến mất trong khu vườn đầu hồi nhà. -“Chị ấy làm sao thế nhỉ? Hôm nay có điều gì đó lạ lạ, thường hay lẩm bẩm một mình, có khi nào lúc già người ta thường lẩm cẩm như thế hay không?” Tôi thức dậy sớm hơn thường lệ, nhìn sang bên cạnh, R9 vẫn đang ngáy khò khò nên tôi không vội chui ra khỏi chăn mà cố nhớ lại giấc mơ đêm qua. -“Mình đồ là bà này lại sắp giở trò gì đấy, nhất định là thế. Mỗi lần định giở trò thì hay tỏ ra bí ẩn”. Đứng ngửa cổ uống một hơi hết nửa cốc nước vối ấm, liếc nhìn cuốn lịch treo tường, tôi tiện tay xé đi vài tờ lịch cũ. Tờ lịch mới với số 11 màu xanh đậm to đùng đập vào mắt khiến tôi có chút ngờ ngợ nhưng mau chóng quên đi. ***
Đại Việt xuất chinh phạt Tống. Hãy xem liên quân năm nước do Đại Việt dẫn đầu, chia năm xẻ bảy Đại Tống như thế nào. Mời đọc .