Trưởng thôn Lý thấy bà ta càn quấy như vậy, sự thiếu kiên nhẫn lên đến đỉnh điểm, bà ta chỉ là một thứ bôi nhọ trong thôn mà thôi.
Cắt đứt cũng tốt, về sau cũng sẽ không có nhiều phiền toái như vậy, chỉ cần để cho bọn họ không có hy vọng, dựa vào mình kiếm công điểm cho tốt, trong khoảng thời gian này, có rất ít phụ nữ có thể giúp đỡ, bọn họ cũng biết tự mình bắt đầu làm việc, kiếm công điểm, cứ như vậy rất tốt.
Nếu bọn họ cứ tiếp tục như vậy, thanh danh của thôn sẽ bị hủy hoại, sau này không ai dám gả con gái của họ cho thôn Lý Gia.
Tên nhát gan Lý Đắc Bảo, thậm chí còn không bằng phụ nữ, làm việc kiếm công điểm, đứa nhỏ còn có năng lực hơn anh ta, anh ta thực sự là đồ bất tài vô dụng không cứu nổi, suốt ngày sống dựa vào mấy chị gái.
“Chuyện này, người thôn Lý Gia chúng tôi sẽ giúp cháu làm chứng. Con trai vốn có trách nhiệm chăm sóc cha mẹ, nhà bà không phải là không có con trai, hiện tại Đắc Bảo đã lớn như vậy, cũng nên gánh vác chuyện này, luôn trông cậy vào con gái đã gả đi cũng không phải báo đáp. Ba cô con gái đã lập gia đình của bà cũng kiếm được nhiều tiền như vậy, họ đối xử với vợ chồng bà cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ, ai cũng không nói gì. Hộ khẩu của Phán Đệ nhà bà đã chuyển ra ngoài khi cô ấy kết hôn, nói đúng ra, hiện tại cô ấy không phải người thôn Lý Gia chúng ta, hộ khẩu của cô ấy cũng không thuộc gia đình bà, mấy người dựa vào đâu mà có thể thay mặt người khác quyết định chứ. Kết hôn mà không có sự đồng ý của người ta, bản chất không giống nhau, các người thiếu chút nữa đã thành kẻ buôn người, ầm ĩ không tốt sẽ bị bắt đi lao động cải tạo, xã hội bây giờ đã khác." Thôn trưởng Lý nói đúng trọng tâm.
"Anh Đức Phát, chúng tôi thực sự không muốn bán con gái mình, chúng tôi cảm thấy con bé vẫn còn trẻ, muốn cho con bé một con đường, sao lại biến thành mua bán người chứ." Cha Lý ngồi trên mặt đất khó khăn nói.
Đến lúc này, ông ta vẫn còn biện minh cho hành vi của mình.
Lúc này, trong đám người có một thím nhiệt tình nói: 'Còn nói không bán con gái, ông bán còn ít sao? Trong tay bà mối Vương kia đều là người sa cơ thất thế không tìm được vợ, ông tìm bà ta làm mối cho con gái mình, ý của ông là gì còn không rõ hay sao? Người ông nhận tiền hôm nay, ông có biết là người gì không? Anh ta bị điên, thường thường nổi điên sẽ đánh người, trước đó tôi còn nghe nói vợ anh ta bị đánh cho tàn phế, chịu không nổi nên tự sát. Còn nói là muốn tốt cho con gái, ông sờ thử lương tâm xem có đau không."
Người thím này quen biết với bà mối Vương, biết một số tin tức, bây giờ nhìn cha Lý không biết xấu hổ mà ngụy biện, không thể chịu đựng được nữa, liền đứng ra nói một câu công bằng.
Nói xong mấy lời này, cha Lý và mẹ Lý đều giống như chim cút, á khẩu không trả lời được.
Đám đông lại xôn xao, mọi người đều đàn áp cha mẹ Lý.
"Một hạt cứt chuột làm hỏng cả nồi cháo*, tại sao thôn Lý Gia chúng ta lại có loại người cặn bã như này?”
*Ở Việt Nam là con sâu làm rầu nồi canh
"Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, vợ chồng hai người đúng là lòng dạ độc ác.' "Nếu hỏi tôi thì nên đoạn tuyệt đi, loại người bán con gái cầu vinh này thì giữ lại làm gì.
"Nhưng dù sao thì đây cũng là cha mẹ mình, nói đoạn tuyệt liên đoạn tuyệt, cũng quá nhẫn tâm đi." Một số người cho rằng bọn họ làm quá.
"Vậy cô làm con gái của bọn họ đi, bán một lần chưa đủ thì bán tiếp lần nữa.
Chuyện không xảy ra với mình, mọi người luôn trách trời thương dân, xảy ra với mình mới biết thế nào là đau.
Lý Thanh Vận và Lý Thanh Hoan nghe những lời người thím tốt bụng kia nói, trong lòng nghĩ mà sợ hãi.
Thanh Hoan lau nước mắt, lấy hết can đảm đứng lên nói: "Cảm ơn chú thôn trưởng đã giúp đỡ, cảm ơn mọi người đã lên tiếng thay cháu. Cháu vốn có cuộc sống tồi tệ, lúc trước ở nhà họ Hàn bị giày vò, cháu nghĩ thà chết như thế này còn hơn, là chị cả đã cứu cháu trở về, sống còn hơn chết, cháu không thể phụ lòng chị cả. Hôm nay suýt chút nữa bị bán, lại là chị đã cứu cháu, còn có mọi người giúp đỡ cháu, cũng coi như mệnh cháu chưa tận, trong lòng cháu vô cùng cảm kích. Nhưng cháu thực sự không thể sống nổi trong cái nhà này nữa, cháu sợ, cháu thà chết ở nhà họ Hàn, còn hơn nhìn thấy bộ mặt cha mẹ mình như thế này. Từ nay về sau, cháu không còn là con gái nhà họ Lý nữa, cho dù cháu có chết đói, hay bệnh tật chết ở bên ngoài, cháu cũng sẽ không mở miệng nói một câu nào với nhà họ Lý.” Lý Thanh Hoan chỉ cần nghĩ đến những đau khổ trong hai ngày qua, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lông ngực.
Tối hôm qua cô ấy vốn đã cam chịu số phận, cô ấy nghĩ chờ ra ngoài cô ấy sẽ tìm cơ hội bỏ chạy, nếu chạy không thoát thì chết, còn hơn bị bán cho người ta như hàng hóa một lần nữa.
Không ngờ ông trời không tuyệt đường người, sáng nay hai vợ chồng bọn họ đến công xã đón người, bọn họ đi ra ngoài, Lý Đắc Bảo ngày nào cũng không ngủ đến trưa sẽ không dậy, cô ấy đợi rất lâu, nhìn thấy Xuân Sinh ở nhà bên cạnh đang đi bộ từ trên đường đi tới, cô ấy dùng sức mạnh lớn nhất trong đời để gọi anh ta.
May mắn số tiền chị cả đưa cho cô ấy trước đó, cô ấy giấu trong áo lót, không bị phát hiện, cô ấy đưa cho Xuân Sinh hai đồng, bảo anh ta đi đường tắt đến Cố Gia Lĩnh báo tin cho cô ấy.
Lúc này chờ chị cả đến giải cứu, lại một lần nữa liên lụy đến chị cả.
"Cô gái này tính tình không tệ, về sau cuộc sống nhất định sẽ không quá kém." Vị thím tốt bụng khen ngợi.
Bên ngoài có người nói tốt, có người nói xấu, nhưng điều đó không quan trọng, Thanh Hoan bây giờ đã thông suốt hơn, cô ấy đã ly hôn, kết hôn với một kẻ buôn người, bị ức hiếp bằng mọi cách, cũng đã chạy thoát chết, cô ấy đã vượt qua tất cả, sau này ai cũng đừng hỏng tổn thương cô ấy nữa.
Thanh Hoan lên tiếng, chuyện này cũng coi như kết thúc.
Kết quả cũng nằm trong kế hoạch của Lý Thanh Vận, thành công mang em gái lớn về, còn một tin mừng bất ngờ nữa là cô ấy đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý, từ nay về sau, cho dù bọn họ có âm ï thành cái dạng gì cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Khi rời đi, cha Cố còn đặc biệt viết một lá thư đoạn tuyệt quan hệ, giải thích các loại tình huống cho ba chị em nhà họ Lý, cả cha Cố và thôn trưởng Lý đều đóng con dấu riêng của mình và con dấu của thôn.
Những người vây xem, có lòng tốt cũng đứng ra làm nhân chứng và ấn dấu tay của mình vào.
Lý Thanh Vận và Lý Thanh Hoan cũng ấn dấu vân tay, Cố Đình Chu thay mặt bọn họ ký tên.
Ba người nhà họ Lý đều không muốn, bị thôn trưởng Lý giáo dục một phen, họ chỉ có thể bất đắc dĩ ấn dấu vân tay đỏ.
Chỉ có Lý Thanh Duyệt không ấn dấu vân tay, nhưng phải ký tên, sau này có thời gian nhắc cô ấy bổ sung cũng được, cũng không cần lo lắng cô ấy không muốn, dù sao cô ấy là người tỉnh táo nhất trong số ba chị em, cũng là người muốn rời khỏi cái lông giam nhà họ Lý nhất. Vì vậy Lý Thanh Vận thay cô ấy quyết định, cùng nhau cắt đứt quan hệ.
Đơn đoạn tuyệt quan hệ được làm thành bốn bản, một bản cho nhà họ Lý, một bản cho hai thôn trưởng, và một bản cho ba chị em.
Lý Thanh Vận trân trọng giấu bản của mình trong không gian, từ nay về sau nó chính là bùa hộ mệnh cho các cô.
Mặc dù về mặt pháp lý, họ vẫn là người một nhà, không thể phủ nhận điều này, nhưng ở một số thôn, mọi người đều biết họ không phải là người một nhà nên không sao cả.
Tương lai không có tà ác nào có thể hãm hại được họ, người trong thôn không hiểu pháp luật quy định như thế nào, cũng không hiểu nghĩa vụ phụng dưỡng, dù sao những gì mọi người chứng kiến đều là sự thật, hơn nữa tập quán trăm ngàn năm qua đều là con trai phụng dưỡng gia đình, phụng dưỡng cha mẹ già, nếu không nhà họ Lý sao phải sinh con trai làm gì.
Sau khi được sự đồng ý của cha Cố, mẹ Cố và Cố Đình Chu, Lý Thanh Vận quyết định đưa Thanh Hoan về nhà trước rồi tính.
Trước khi rời đi, Lý Thanh Vận đưa Lý Thanh Hoan đến nhà hàng xóm, chân thành cảm ơn Xuân Sinh, nếu không có anh ta, có lẽ Lý Thanh Hoan đã bị bắt đi, đến lúc cô trở về nhà cha mẹ tìm cô ấy thì đã có lẽ đã quá muộn.
Đến lúc đó cô ấy có thể đã bị gã đầu trọc kia làm nhục, hoặc có thể đã bị đánh chết vì chống cự, rơi từ vực sâu này sang vực sâu khác, tóm lại là nghĩ đến những điều này, cô rất sợ hãi.
Xuân Sinh đỏ mặt nói không có việc gì, anh ta cũng chỉ vì khoản phí hai đồng cố gắng chạy hết sức.
Lý Thanh Vận lấy thêm hai đồng từ trong túi ra và nhét vào tay anh ta.
Cô ấy vội vàng đến, trên tay không mang theo gì ngoài một chiếc rìu, muốn trực tiếp lấy đồ đạc trong không gian ra cũng không tốt, nên chỉ có thể đưa cho anh ta một ít tiền để bày tỏ lòng biết ơn.
Bốn đồng, đổi lấy mạng sống của Thanh Hoan, đáng giá.