Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 107:




Lý Thanh Duyệt tới thăm vào ngày thứ mười của thu hoạch vụ thu, đã là lúc chạng vạng, cô ấy ôm theo cái bụng to xuất hiện một cách đột ngột, dọa cho Lý Thanh Vận nhảy dựng.

“Thanh Duyệt, sao em lại tới đây vào lúc này? Dư Quý đâu? Sao em ấy không đến đây với em."

Lý Thanh Vận vội vàng đỡ cô ấy vào nhà, mang thai sáu tháng bụng đã khá lớn, cô ấy lại gây đến mức chỉ còn mấy lượng thịt, chỉ còn cái bụng nhô to, thoạt nhìn rất đáng sợ.

"Chẳng phải Dư Quý còn bận rộn với việc thu hoạch vụ thu sao, cho nên em đến đây một mình, mới hơn sáu tháng mà thôi, em còn có thể chạy có thể nhảy, không sao đâu. Em nghe nói xong thư chị mang đến đây, vốn dĩ muốn lập tức qua xem, nhưng bị trì hoãn do gặp lúc thu hoạch vụ thu, hai ngày nay ngoài ruộng ít việc, cho nên hôm nay em đã làm xong tan tâm sớm, muốn đến đây gặp chị hai và chị. Vừa rồi em mới từ thôn Lý Gia ghé qua, em đã in dấu vân tay ở đó rồi, từ nay về sau có thể sống cuộc sống của chính mình, thế là ổn." Lý Thanh Duyệt nói rồi còn đưa cái rổ trong tay cho cô.

Lý Thanh Vận câm trên tay ước lượng, cũng rất nặng, vừa mở cái nắp ra thì thấy, là một con gà rừng đã bị vặt lông, còn rất béo.

"Em giữ để ăn dần đi, mang cho bọn chị làm cái gì, nhà của bọn họ còn có thịt để ăn."

"Cầm đi, đây là một chút tâm ý của Dư Quý và em, từ khi em mang thai, anh ấy thường xuyên lén lút lên núi săn một số động vật hoang dã, bọn em không thiếu thịt để ăn, con gà rừng vừa mới rớt xuống bấy ngày hôm nay, bọn em đã giết rồi, cho các chị bồi bổ cơ thể, gần đây thu hoạch vụ thu cũng rất vất vả.' Lý Thanh Duyệt không thèm để ý nói.

Trên thực tế, bắt gà rừng cũng không phải công việc dễ dàng gì, đối với người thường mà nói, còn nguy hiểm hơn, hơn nữa, mười lần có một lân bắt được một con đã rất tốt rồi.

Lân trước đến nhà chị cả, vừa ăn vừa lấy, cô ấy và Dư Quý thật sự rất xấu hổ nếu lần nữa tay không tới cửa, vì thế hâu như ngày nào Dư Quý cũng nhân lúc chạng vạng đi vào trong núi tìm gà rừng, khó khăn lắm mới bắt được một con, Lý Thanh Duyệt liền vội vàng đưa qua đây.

"Hôm nay em ở trong nhà ngủ qua đêm đi, trễ như vậy rồi đừng trở về. Sao lại gây thành thế này rồi, nhìn qua chỉ còn lại mỗi cái bụng thôi." Lý Thanh Vận nghi ngờ nhìn cô ấy, không phải nói ăn uống đầy đủ sao, sao lại còn gây như vậy, nào có giống phụ nữ mang thai chứ. "Em ăn nhiều lắm đấy, chỉ là không tăng cân thôi, không có gì đâu. Được rồi, vốn dĩ em định tâm sự với chị hai, sáng mai Dư Quý sẽ tới đón, rồi chúng em sẽ về cùng nhau." Lý Thanh Duyệt sảng khoái nói.

Vừa vặn hôm nay Lý Thanh Vận hâm một con gà rừng để bồi bổ sức khỏe cho mọi người, cũng đồng thời bồi bổ cơ thể cho cô ấy, nghĩ rằng một con gà có lẽ sẽ không đủ cho mấy người ăn, Lý Thanh Vận lại xuống hầm đi lấy một miếng thịt lợn rừng nhỏ, thái thành từng miếng nhỏ rồi cho vào nồi.

Thuận tiện bỏ con gà rừng mà Lý Thanh Duyệt đưa tới vào hầm, chuẩn bị ăn thịt trong hai ngày này luôn.

Hai chị em vừa nói chuyện phiếm vừa canh bệ bếp gầm gà, thịt gà và thịt lợn rừng được hâm mềm, sau đó cho khoai tây miếng và nấm phi đã cắt vào hầm chung.

Lúc này, tiếng chuông xe đạp của Trình Kiệt vang lên, Lý Thanh Vận vội vàng đi ra ngoài mở cửa, Trình Kiệt cười giao Đại Bảo vào trong tay Lý Thanh Vận, rôi mới lái xe nghênh ngang rời đi.

"Đại Bảo"

"Dì đến rồi." Đại Bảo vui mừng kinh ngạc nhìn người ở cửa.

"Gần đây cháu có ngoan không, đi học được cái gì rồi, nói cho dì nghe nào." Thanh Duyệt ôm Đại Bảo đi vào nhà, hai người vừa nói vừa cười rất vui vẻ.

Thanh Duyệt vẫn luôn đối xử rất tốt với Đại Bảo, trước khi khi nguyên thân đối xử với con nhỏ không tốt, cô ấy còn khuyên bảo nguyên nhân, đồng thời cũng sẽ lặng lẽ an ủi Đại Bảo, dùng số tiền riêng của chính mình để mua mạch nha cho Đại Bảo, cho nên hai người bọn họ rất hợp nhau.

Không bao lâu sau, Cố Đình Chu và Thanh Hoan cũng một trước một sau tan tâm trở về.

Lâu rồi không gặp, mấy chị em đều rất vui mừng.

Sau khi mọi người ngồi lại cùng nhau dùng bữa xong, Đại Bảo Nhị Bảo liền được giao cho Cố Đình Chu chăm sóc.

Lý Thanh Vận dẫn hai đứa em gái đi trò chuyện ở phòng phía tây.

"Hôm nay khi em trở về, thôn trưởng nói, dạo gần đây bọn họ đã kiềm chế không ít, lúc nên đi làm công cũng không lười nhác nữa. Như vậy cũng tốt, chặt cắt đứt suy nghĩ của bọn họ, sau này mỗi người chúng ta sống một cuộc đời riêng. Đúng rồi, chị hai, bọn họ không làm chị tổn thương ở đâu phải không?" Lý Thanh Duyệt chỉ biết đại khái chút ít, cũng không rõ ràng toàn bộ tình hình lúc đó.

Thanh Vận và Thanh Hoan kể lại những chuyện trước đó từ đầu đến cuối, Thanh Duyệt nghe xong siết chặt nắm tay, thật quá đáng.

"Chính là như vậy, nếu không phải em gái lớn tình cờ nhìn thấy Xuân Sinh, người ta cũng sẵn lòng giúp đỡ, hiện tại cũng không biết đã bị đưa tới cái góc xó xỉnh nào rồi."

"Lần này bọn họ thật sự đã đi quá xa rồi, làm rét lạnh trái tim của chị em chúng ta, may mắn sao, sau này không cân phải chịu trách nhiệm với bọn họ nữa.

"Đúng lúc em qua đây, có một chuyện cần thương lượng với em, em xem thế nào." Lý Thanh Vận nói trọng tâm những sự kiện đó với Thanh Hoan lại một lần.

"Chị hai, bây giờ chị nghĩ như thế nào?”

Trong lòng Thanh Duyệt cảm thấy đây là một biện pháp hay, thân là dân bản xứ, trong lòng Thanh Duyệt chưa bao giờ cảm thấy trên đời này, phụ nữ có thể tự dựa vào chính mình sống tốt, phần lớn đều bị ép đến bất đắc dĩ, cho nên nếu như có thể tìm cho chị hai một người đàn ông tốt để dựa vào, cho dù có phải sinh hoạt thành nhóm, cũng tốt hơn so với hiện tại.

Hơn nữa, cô ấy sắp làm mẹ, trong lòng tràn ngập tình thương của mẹ, nhìn thấy chị cả và bản thân đều đã có gia đình hòa thuận, nhưng chị hai lại lưu lạc đến tận đây, trong lòng cô ấy cũng rất khó chịu, cũng hy vọng chị hai có thể có gia đình của chính mình, còn có con cái.

Ở nhà chị cả một thời gian thì có thể, nhưng ở cả đời thì không thực tế, ngay cả khi chị cả không ngại, những lời đàm tiếu ngoài kia cũng sẽ khiến người ta hỏng mấy, cha mẹ chồng của chị cả cũng sẽ có ý kiến.

Thanh Hoan chần chờ vài giây rồi nói: "Em muốn gặp anh ấy, tìm hiểu về nhau một chút, nếu thật sự là người tốt, em sẵn sàng thử một lần, dù sao thì bây giờ em cũng đã như thế này rồi, còn có cái gì có thể mất được nữa, hơn nữa hẳn chị dâu Thu Cúc cũng sẽ không nói dối."

Mấy ngày nay Thanh Hoan vẫn luôn làm việc chung một tổ với chị dâu Thu Cúc, cũng rất chiếu cố cô ấy, nếu có người dùng lười nói bắt nạt cô ấy, chị dâu Thu Cúc cũng sẽ giúp cô ấy mắng lại.

"Xác thật, chị có thể tin tưởng nhân phẩm của chị dâu Thu Cúc, chị ấy hẳn sẽ không hại em, dù sao thì cũng là em họ nội của chị ấy. Vậy bây giờ em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Nếu đã chuẩn bị xong, sau thu hoạch vụ thu, chị sẽ nhờ chị dâu Thu Cúc sắp xếp để hai nhà chúng ta gặp mặt một lần, nhận thức làm quen.”

"Vậy, được thôi." Nghĩ tới buổi gặp mặt, Thanh Hoan có chút thẹn thùng cúi đầu.

"Đáng tiếc bây giờ em đang lớn bụng, tới đây một chuyến đã rất bất tiện, nếu không em cũng muốn đến giúp chị hai đi xem mắt. Chị cả, đến lúc đó hoàn toàn dựa vào chị đó, chị nhất định phải giúp chị hai chọn một nhà tốt, chị ấy đã chịu khổ quá nhiều rồi.' Thanh Duyệt có chút tiếc nuối nói xong, nghĩ đến cảnh ngộ của chị gái lại lau nước mắt.

"Đừng khóc, đây không phải là điều tốt sao, sau này chắc chắn sẽ tốt hơn." Thanh Hoan an ủi nói.

Mọi người thương lượng xong những việc này, lại bắt đầu nói về em bé trong bụng Thanh Duyệt.

"Thanh Duyệt, bên phía mẹ chồng của em có đối xử tốt với em không? Sao em lại gây thành như thế này, có phải em chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu không?" Thanh Hoan hỏi.

"Đúng rồi, chị cũng đang định hỏi em đây, tại sao bụng đã lớn như vậy rồi, còn ra ngoài làm việc, Dư Quý làm việc như thế nào, việc thu hoạch vụ thu nặng nề như vậy, em đừng có mà giấu giếm." Lý Thanh Vận cũng có chút bất mãn.

"Không có, Dư Quý đối xử với em rất tốt, mẹ anh ấy... Nhìn thấy bụng em tròn như quả bóng, nói nhìn là biết là đứa con gái, có chút không vui, chẳng qua cũng không gây khó dễ cho em, trong nhà có cái gì tốt, cũng để cho em ăn bồi bổ trước."

Thanh Duyệt vốn dĩ không sẵn sàng nói về những điều khó chịu này, cô ấy không thích tố khổ, bình thường sẽ nghiến răng rồi nuốt vào trong bụng.

Nhưng các chị của cô ấy quan tâm cô ấy như vậy, cô ấy cũng hiếm khi tâm sự hết một hồi.

Lý Thanh Vận nhớ lại một phen, cô cũng không biết cuối cùng cái thai trong bụng Thanh Duyệt là con trai hay là con gái, trong sách không miêu tả chi tiết như vậy, chẳng qua nói không chừng Cố Đình Chu biết, đợi lát nữa trở vê cô hỏi anh sau.

Hai người an ủi cô ấy.

"Em đừng lo lắng vì những việc này, nhìn bụng không đoán được đâu, hơn nữa nam hay nữ đều tốt như nhau, em xem ba người chúng ta đều có thể tự mình gây dựng gia đình, tốt hơn Lý Đắc Bảo gấp trăm lần. Con trai hay con gái, chỉ cần giáo dục tốt đều tốt, giáo dục không tốt, chính là vô dụng, chị còn rất thích con gái đây." Lý Thanh Vận an ủi nói.

"Vậy chị cả, chừng nào thì chị định sinh thêm một cô con gái nữa?” Lý Thanh Duyệt trêu ghẹo nói, ba chị em đùa giỡn ồn ào.

Lý Thanh Vận trở về phòng ở hướng đông, cố ý hỏi Cố Đình Chu cái thai trong bụng Ly Thanh Duyệt là nam hay nữ, anh nhớ lại một hồi, nói là con trai. Lý Thanh Vận yên tâm, tuy rằng cô cũng không trọng nam khinh nữ, nhưng một mình cô không thể ảnh hưởng đến tư tưởng của người khác, nếu sinh con trai có thể khiến cuộc sống của em gái ở nhà chồng tốt hơn một chút, vậy thì con trai là tốt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.