Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 112:




"Tiểu Nghị, con gọi dì Cố đi."

Trân Nghị trốn ở phía sau Điên Mỹ Tuyết, lộ ra một cái đầu, cậu bé cong khóe miệng, ngượng ngùng gọi một tiếng.

Bởi vì Cố Đình Hoa đến thăm nên Điền Mỹ Tuyết đành phải từ bỏ ý định đi lên núi kiếm củi, cô ta chào đón Cố Đình Hoa vào nhà nói chuyện.

"Chị Tuyết, sau này chị tính như thế nào? Em nghe người ta nói mẹ của Trần Dũng đi rêu rao ở khắp nơi cho người ta nghe về chị đó."

Điên Mỹ Tuyết nói mà muốn rớt nước mắt: "Tại sao số của chị lại khổ như vậy chứ? Gả cho một người đàn ông như vậy. Lúc anh ta còn sống, hai mẹ con tụi chị chẳng được sống một ngày tốt lành nào cả. Hiện tại, anh ta đi rồi, vậy mà chị còn bị mẹ của anh ta chỉ vào mũi mắng nữa. Chị cũng không còn hy vọng nào khác, chỉ muốn nuôi dạy Tiểu Nghị trưởng thành mà thôi."

“Haizz, thật sự là tạo hóa trêu người mà. Nếu năm đó chị gả cho anh hai của em thì tốt rồi. Chắc chắn là hai người sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Đâu giống như người chị dâu hai hiện tại của em. Cô ta thực sự chính là một ngôi sao chổi mà. Mỗi tháng, anh hai của em gửi mười đồng tiền sinh hoạt phí cho cô ta, cô còn sống rất bừa bộn lung tung, khỏi nói là cô ta đáng ghét như thế nào. Sớm hay muộn gì thì anh hai của em cũng sẽ ly hôn với cô ta mà thôi.'

Cố Đình Hoa không muốn thừa nhận sự thật hiện tại Lý Thanh Vận đã hoàn toàn thay đổi khác biệt với quá khứ một trời một vực. Nhưng cô ta vẫn cứ miêu tả cô khó thuần phục giống như quá khứ. Dường như làm như vậy là cô ta có thể làm cho bản thân cảm thấy sảng khoái hơn vậy. Trong lòng cô ta ghi hận những lời nói mà Lý Thanh Vận đã mắng cô ta lần trước và cô ta cũng cáu giận anh hai của mình bênh vực vợ của mình.

Điên Mỹ Tuyết nghe được những lời nói của cô ta, không biết vì sao trong lòng cô ta dấy lên một tia hy vọng.

Cô ta nhớ tới cặp đôi xinh đẹp mà mình gặp ở trung tâm y tế lần trước. Anh đối xử với vợ của mình tốt như vậy, có phải nếu lúc trước cô ta mà gả cho anh thì mọi chuyện sẽ trở nên khác biệt hay không?

"Mỹ Tuyết, đừng nói như vậy, chị nào có phúc phận như thế." Cô ta ngượng ngùng cúi đầu cười.

Trong cốt truyện gốc, sau khi Lý Chiêu Đệ nhảy xe xong tử vong, Điền Mỹ Tuyết thật sự được như ý nguyện gả cho Cố Đình Chu. Hơn nữa, vẫn là đứa em gái Cố Đình Hoa này ra mặt giật dây bắc cầu. Tuy nhiên, kiếp này xuất hiện thêm một Lý Thanh Vận, mọi thứ đều trở nên khác biệt.

"Sau này, chị có chuyện gì có thể nói với em một tiếng. Dù sao thì tình cảm của hai chúng ta cũng không giống nhau. Nếu có thể giúp được thì em sẽ cố gắng giúp đỡ cho chị mà. Dù sao thì cha chồng của em cũng là cán bộ công xã. Có đôi khi, ông ấy còn có chút tiếng nói nữa đó." Cố Đình Hoa thở dài một hơi nói.

Điên Mỹ Tuyết biết cái tật xấu thích khoe khoang của Cố Đình Hoa lại tái phát, nhưng cô ta cũng vui vẻ nịnh nọt cô ta. Không còn cách nào khác, với tình hình hiện tại của cô ta, nếu không có ai hỗ trợ, cuộc sống trôi qua sẽ khổ SỞ.

"Vậy thật sự quá cảm ơn em rồi, Mỹ Tuyết, em thật sự là quý nhân đối với chị và Tiểu Nghị. Kể từ cha của thằng bé đi rồi, mọi người đều nhìn tụi chỉ bằng ánh mắt lạnh lùng, chỉ có em tình nguyện giúp tụi chị. Tụi chị sẽ ghi nhớ kỹ tình nghĩa của em suốt cả đời này. Em cũng quá hạnh phúc rồi đó. Tôn Chí Cường nhà em đối xử với em tốt như vậy, cha mẹ chồng cũng cưng chiều em nữa. Một khi đứa bé ở trong bụng em vừa được sinh ra, mọi thứ sẽ trở nên hoàn mỹ. Chị rất hâm mộ em tới chết mất. Em nói xem sao em lại giỏi đầu thai như thế chứ."

Điên Mỹ Tuyết vừa tâng bốc cô ta vừa âm thầm chế giễu cô ta ở trong lòng, cô ta thật sự là một kẻ ngốc mà. Người đàn ông nhà mình đã ở bên ngoài làm loạn, vậy mà cô ta lại không hay biết gì giống như bị mù vậy.

Đúng vậy, chuyện của Tôn Chí Cường có thể bị Cố Đình Hoa đích thân phát hiện ra chứng tỏ là không chỉ có một lần. Người có tâm cũng phát hiện ra. Tuy nhiên, chẳng ai vạch trần chuyện của hai người mà thôi. Dù sao thì cha của Tôn Chí Cường cũng là cán bộ công xã cán bộ, căn cứ vào nguyên tắc nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện nên cũng chẳng có ai vạch trần chuyện bê bối của anh ta cả.

Còn Điền Mỹ Tuyết đúng là một người có tâm ở trong số đó. Cô ta đã sớm phát hiện ra Tôn Chí Cường và một nữ giáo viên dạy thay của trường học công xã đã lén lút ngoại tình với nhau và lén lút hẹn hò.

Tuy nhiên, cô ta cũng sẽ không ngốc đến mức trực tiếp nói ra chuyện này cho Cố Đình Hoa biết. Loại nhược điểm này vẫn nên sử dụng ở trên lưỡi dao. Cô ta không biết rằng Cố Đình Hoa đã tình cờ phát hiện ra chuyện này.

Cố Đình Hoa nghe thấy cô ta nhắc tới Tôn Chí Cường, vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên cứng đờ trong vài giây. Hiện tại, cô ta nghĩ rằng tuy rằng chuyện Tôn Chí Cường phản bội mình đã không còn đau khổ như lúc đầu nữa, nhưng vẫn khó tránh khỏi phiền lòng, nhưng cô ta nhanh chóng nở một nụ cười tươi.

"Nào có đâu, cũng là nhờ vào đứa bé ở trong bụng của em nên bọn họ mới nhường em một chút." Cố Đình Hoa lộ ra vẻ mặt hạnh phúc. Cả đời này, cô ta phải mạnh mẽ lên và tuyệt đối không cho phép bản thân Cố Đình Hoa cô ta mất mặt ở trước mặt người ngoài. Cô ta không biết rằng bản thân đã không còn mặt mũi gì từ lâu rồi.

"Cái thai này của em trông giống con trai đó, em thích ăn chua hay là ăn cay?" Điền Mỹ Tuyết cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, cô ta chỉ đành phải sờ soạng bụng của cô ta hỏi.

"Em thích ăn chua, Chí Cường nhà của chúng em hái mấy quả táo chua cho em ăn, em nhìn thấy mà thèm chảy nước miếng." Cố Đình Hoa có chút đắc ý nói.

"Vậy chắc chắn là đứa con trai, không sai được đâu. Năm đó lúc sinh ra Tiểu Nghị, chị cũng thích ăn chua, trai chua gái cay. Vậy chúc mừng em trước nha."

"Vậy mượn câu nói cát tường của chị, em cũng thích con gái, nhưng mà Chí Cường và cha mẹ của anh ấy đều thích con trai. Em vẫn muốn có một đứa con trai đầu lòng của mình" Cố Đình Hoa xoa bụng của mình. Cô ta tưởng tượng dáng vẻ của con trai, trong lòng cô ta miễn bàn là đẹp đẽ như thế nào.

"Xem chị kìa, đã đến giờ cơm rồi. Em ở lại ăn cơm đi nhé. Chị đi nấu cơm đây, rất nhanh sẽ xong ngay thôi." Điền Mỹ Tuyết giả bộ đứng lên muốn đi nấu cơm. Thật ra, hiện tại phòng bếp trong nhà cô ta còn sạch sẽ hơn cả mặt của cô ta nữa. Ngoại trừ, một đống khoai tây nhỏ vô giá trị ở trong hầm ra và một ít bột đen, trong nhà cô ta thật sự không còn gì để ăn nữa.

"Chị đã khó khăn thành như vậy, làm sao em có thể ăn của chị được chứ. Em đặc biệt tới đây để thăm chị thôi. Em chuẩn bị về nhà rồi, Chí Cường và cha mẹ còn đang ở nhà chờ em về ăn cơm nữa.

Cố Đình Hoa mới không có ý định ở lại ăn cơm đâu. Tuy rằng trong nhà cô ta không phải là ngày nào cũng được ăn thịt, nhưng thỉnh thoảng cô ta vẫn có thể ăn được chút lương thực tỉnh. Có lẽ nhà của Điền Mỹ Tuyết chỉ có bánh bao đen thôi! Cô từ chối ăn thức ăn khó ăn như vậy.

"Vậy được rồi, chị không giữ em nữa. Trời cũng sắp tối rồi, em về sớm một chút, cẩn thận đừng để cho người ở trong nhà lo lắng." Điền Mỹ Tuyết tiễn cô ta tới cửa.

Hai chị em plastic tiếp tục hàn huyên thêm vài câu nữa, Cố Đình Hoa mới vác rổ đi xa.

Điên Mỹ Tuyết quan sát mớ hành lá nằm ở trên mặt đất, lộ ra nụ cười khinh thường. Cô nhặt từng cây hành lá lên rồi ôm vào trong ngực.

Cố Đình Hoa, hôm nay mày tới đây chê cười tao, một ngày nào đó tao sẽ trả lại gấp trăm lần, ngàn lần cho mày.

"Tiểu Nghị, tối nay chúng ta ăn hành lá chấm tương nhé." Thật ra, lúc Trân Dũng ra đi, trong nhà đã không còn lương thực nữa. Cha Điền ở sau lưng vợ của mình đưa cho Điền Mỹ Tuyết một túi bột đen và hai đồng. Đây chính là quỹ đen của ông ta.

Trong khoảng thời gian này, Điền Mỹ Tuyết dựa vào sự tiếp tế của cha mình để tồn tại. Hai người sống rất cực khổ, nhưng lại rất có hy vọng.

"Được, mẹ, con giúp mẹ rửa hành lá." Gần đây, Trân Nghị càng ngoan ngoãn hơn, cậu bé thấy ai cũng đều cười tủm tỉm.

Dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn giống như một con cừu lại cất giấu một trái tim giống như sói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.