Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 117:




Nghĩ đến ngày hôm nay mỗi nhà đều sẽ được chia cá, Lý Thanh Vận cũng không đưa cá muối cho nhà cũ và Trình Kiệt nữa.

Nhà cũ bên này vào ngày hôm nay cũng làm một con cá, quanh năm suốt tháng khó có được ngày tốt, ngày hôm qua phân lương thực, ngày hôm nay lại phân cá, hiếm thấy mẹ Cố làm một nồi bánh màn thầu bằng bột ngô, mổ một con cá nhỏ để làm cá kho.

Nhân khẩu nhà bọn họ nhiều, sức lao động cũng nhiều, được phân năm con cá, bốn lớn một nhỏ.

Còn dư lại bốn con cá, mẹ Cố nhờ anh cả Cố giết chết, bôi muối thô lên để ướp, để ăn vào dịp lễ tết hoặc là dùng để đãi khách.

Ăn cơm xong, cha Cố mẹ Cố gọi anh cả cố và chị dâu cả Cố lại, người một nhà ngồi lại với nhau để bàn bạc.

"Công điểm năm nay rất đáng giá, nhà chúng ta có bốn người lao động khỏe mạnh, còn có thêm tay nghề thủ công trợ giúp, hơn nữa hai đứa nhỏ thỉnh thoảng cũng có thể kiếm được vài công điểm, tính ra, cả năm nay gia đình ta được chia bốn trăm ba mươi hai đồng. Coi như là từ khi tách ra sau bữa cơm tập thể, đây là số tiền lớn nhất mà chúng ta kiếm được, nếu chia theo đầu người thì đủ khẩu phần ăn, tạm thời không cần phải đi kiếm công điểm, nếu không đủ thì trao đổi trong đội.

Mùa màng càng ngày càng tốt lên, ai cũng nói không tốt, năm ngoái làm việc liều sống liều chết chỉ kiếm được chừng hai trăm đồng, năm nay liên lật mình một phen. Nông dân chúng ta đều phải nhìn tâm ý của ông trời để làm ăn, cuộc sống càng ngày càng tốt, thừa dịp hiện tại trên tay dư chút tiền, cha cùng mẹ con nghĩ, hỏi xem ý kiến của các con, có muốn tách ra như nhà thằng hai hay không.'

Cha Cố vừa dứt lời, anh cả Cố đã nói: "Cha, chẳng phải chúng ta đều đã nói xong chuyện này rồi sao, sau này con chăm sóc cho hai người lúc tuổi già, tại sao cha lại nhắc đến chuyện ở riêng này chứ."

"Cây lớn phân cành, nhà lớn ra riêng, là việc thiên kinh địa nghĩa, hiện tại cha và mẹ con còn có thể làm việc, nuôi sống chính mình không thành vấn đề, chờ đến khi chúng ta không thể làm việc được nữa, hai anh em con sẽ bàn bạc về việc dưỡng lão cho chúng ta. Đình Xuyên à, con là anh cả trong nhà, những năm nay đều sống bên cạnh chúng ta, cũng cực khổ cho con, trong lòng cha mẹ đều biết." Cha Cố vỗ vỗ vai con trai nói.

Trong lòng chị dâu cả Cố đã sớm có ý này, cô ta rất muốn tách riêng ra, tự mình cầm tiền và lương, cái cảm giác này hẳn là rất tốt nhỉ?

Hiện tại tuy rằng cũng tốt, thế nhưng cô ta cũng không muốn cả đời này đều phải sống dưới sự kiểm soát của mẹ chồng, cho nên cô ta lấy tay kéo nhẹ quần của anh cả Cố, điên cuồng ra hiệu anh ta đồng ý.

Trong nhất thời anh cả Cố có chút do dự.

"Mấy năm mất mùa phải ăn cơm tập thể, trong nhà toàn phải dựa vào tiền lương thằng hai gửi về để chống đỡ, vì vậy mà khi thằng bé cưới vợ, cha và mẹ con quả thật có chút nghiêng về thằng bé, chúng ta thừa nhận chuyện này. Thế nhưng tiền sính lễ của thằng bé, cùng với tiền mà thằng bé dùng để phân gia và sửa chữa, đều là tiết kiệm được từ tiên thằng bé gửi về, con cũng biết.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, trong lòng cha và mẹ con cũng nhớ đến con, trước đây cuộc sống quá khó khăn, trong tay không có tiền dư, việc ở chung như thế này cũng là do không có cách nào khác. Mấy năm nay mùa màng dần được cải thiện hơn, số tiền được phân chia hằng năm cũng tăng lên, ngoài những chi phí sinh hoạt trong suốt năm ra, cũng để dành được một ít tiên.

Nếu như con muốn tách ra, chúng ta sẽ lấy số tiền này ra, xây cho con một căn nhà bằng gạch ngói, hai người các con tuy chỉ có hai người con gái, thế nhưng nếu nuôi dưỡng tốt, về sau cũng không sai được, con lại có tay nghề trong người, không cần lo sinh hoạt của nửa đời sau, cha và mẹ con cũng yên lòng." Cha Cố thâm tình nói.

Con cái đều là nợ, dù rằng có đôi khi không thể tránh khỏi không thể lo lắng chu toàn, thế nhưng cha mẹ đều yêu thương con cái của mình.

Trong lòng anh cả Cố cũng rất cảm động, tuy rằng ngoài miệng anh ta không nói, thế nhưng trong lòng có đôi khi anh ta cũng cảm thấy cha mẹ ưu ái cho nhà thằng hai hơn, trong lòng không phải không để ý, chỉ là anh ta là anh cả, theo thói quen lại nhượng bộ cho em trai em gái.

Không nghĩ đến cha mẹ kỳ thực cũng lo nghĩ cho anh ta rất nhiều, người đàn ông trưởng thành lúc này không nhịn được mà rơi lệ đầy mặt.

"Cha..." Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng đến miệng lại khóc không thành tiếng, cái gì cũng không nói ra được. Chị dâu cả Cố nhìn bộ dạng này của người đàn ông nhà mình, sợ anh ta để vụt mất căn nhà gạch ngói sắp tới tay, lập tức mở miệng cướp lời: "Vậy rất cảm ơn cha mẹ, hai người yên tâm, chúng ta ở riêng sẽ chia phòng, sau đó xây một ngôi nhà ngói lớn, hai người vẫn nên ở chung với chúng con, sau đó con và Đình Xuyên sẽ chăm sóc cho hai người.'

Cô ta cũng là người thông minh, hai người lớn tuổi này bây giờ còn có thể đi làm, tay nghề thủ công cũng tốt, một năm kiếm được rất nhiều tiền, nói là sẽ nuôi họ lúc tuổi già, kỳ thực là ai nuôi ai còn chưa nói rõ được a.

Mẹ Cố sao có thể không hiểu được suy nghĩ nhỏ bé này của cô ta chứ, bà mím môi nói: 'Mẹ và cha con sẽ không ở cùng với các con, cái nhà cũ này là do cha con xây lên khi chúng ta kết hôn, mẹ đã ở đây hơn nửa đời người rồi, sẽ không rời đi.' Anh cả Cố nhìn thấy cha mẹ thật sự là muốn tách riêng, người vợ nhà anh cũng đã nói muốn ra riêng với anh ta rất nhiều lần, thừa dịp lần này phân gia cũng là một ý kiến hay.

Mấy năm nay cha mẹ cũng đã giúp đỡ gia đình anh ta quá nhiều rồi, hai đứa con trai của nhà thằng hai cũng rất ít khi chăm sóc, Đại Ni Nhị Ni nhà anh ta đều được mẹ chăm sóc từ nhỏ, quả thật là để cho cuộc sống của bọn họ dễ dàng hơn, vì vậy cuối cùng anh ta cũng đồng ý với chuyện phân gia.

Mẹ Cố lấy ra một cái hộp, bên trong có chứa một xấp tiền.

"Từ khi thằng hai bắt đầu đi lính, tổng cộng đã gửi tiền cho nhà bảy năm, tổng cộng là tám trăm bốn mươi, những năm đầu nạn đói, trong nhà rất nghèo, thằng cả lại kết hôn, Đình Hoa muốn đọc sách, đều là nhờ tiên thằng hai gửi về, tổng cộng bỏ ra gần ba trăm tệ, có thể nói, chính thằng hai đã nuôi sống gia đình này.

Còn dư lại năm trăm bốn mươi đồng, hai trăm đồng dùng trong chuyện kết hôn của thằng bé, năm ấy khi bọn họ phân gia, tìm một căn nhà đất trong thông và mua sắm các thứ hết hơn mười đồng.

Số tiên thằng bé gửi về, còn hơn ba trăm đồng, đúng ra thì số tiền này nên trả lại cho thằng hai, một năm mà bọn họ tách ra kia, chúng ta chỉ đưa tiền để mua một căn nhà đất nhỏ, không cấp thêm một đồng nào, khi đó ta và cha con sợ vợ thằng bé sẽ phung phí, vẫn luôn tiết kiệm dùm, cũng đã nói qua với thằng bé chuyện này." Mẹ Cố tính toán từng chút một.

Anh cả Cố có chút ngượng ngùng, lúc anh ta kết hôn, trong nhà rất nghèo, ngay cả tiền sính lễ kia cũng là do em trai trợ cấp cho, bây giờ nghĩ lại thực sự có chút xấu hổ.

Vì vậy anh ta ngay lập tức gật đầu đồng ý: "Nên trả lại cho thằng hai."

Chị dâu cả Cố cũng biết số tiền này không có liên quan đến bản thân cô ta, gật đầu đồng ý trả lại.

Mẹ Cố đặt túi vải đựng ba trăm đồng sang một bên: "Còn lại đều là tiền tiết kiệm những năm qua của gia đình chúng ta, thực tế thì mấy năm trở lại đây mới có tiên thừa ra, tổng cộng tiết kiệm được hơn ba trăm hai mươi đồng, năm nay vừa được phát bốn trăm ba mươi hai đồng, tổng cộng là bảy trăm năm mươi hai đồng.

Mẹ và cha con đã thương lượng, số tiền này trước tiên để xây nhà cho các con, nếu như còn dư lại, thì chúng ta chia đều, sau đó thì liên phân ra. Có nhà để phòng thân, nửa đời sau con siêng năng làm việc, cuộc sống sẽ không kém, mẹ và cha con cũng yên tâm.

Thằng cả, mẹ và cha con ngoài miệng nói thương thằng hai, kỳ thực người chúng ta thương là con, trong lòng con cũng biết rõ điều đó. Nhiều năm như vậy, hết thảy thứ đó đều là do thằng hai kiếm được, không tốn của chúng ta một đồng tiền nào, chúng ta ở cùng với con, giúp đỡ các con không ít, công điểm ta và cha con một năm kiếm được cũng không ít, hai người già chúng ta thì có thể ăn được bao nhiêu chứ?

Cuộc sống sau này phải dựa vào chính con rồi, mẹ và cha con đã già, muốn cuộc sống thoải mái hơn, trước đây sợ sau khi phân gia với các con, khiến cuộc sống của con không tốt, thế nhưng xã hội bây giờ càng ngày càng tốt, cố gắng làm việc thì sẽ không quá kém.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.