Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 121:




Thu Cúc vừa đưa Trình Hoài Sơn vào nhà vừa nói với anh về chuyện xem mắt.

Trình Hoài Sơn nghe được cảnh ngộ trước đây của cô gái, trong nháy mắt ngẩn người.

Anh cảm thấy cuộc đời mình sẽ như vậy, cũng không mong đợi được sống đến đầu bạc răng long với bất kỳ ai, không ngờ chị dâu Thu Cúc lại muốn anh đi xem mắt.

Mà cô gái từng gặp một lần này lại có quá khứ đau bị tổn thương như anh, thậm chí còn đau khổ hơn anh gấp trăm lần. Thảo nào lần trước ở trong núi chạm vào cô, cô khóc lóc thảm thiết, đau đớn tột cùng.

Trong lòng anh đột nhiên có một cảm giác bảo vệ cô gái yếu đuối này.

'Sao nào? Em không thích sao? Chị nói cho em biết, hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi, con bé này chịu khó, tuy đã qua một đời chồng, nếu không phải số phận không tốt, cũng không đến lượt em, em đừng không biết điều." Thu Cúc thấy anh im lặng không nói lời nào, tưởng anh không muốn xem mắt.

"Không phải, sao có thể chứ, em đồng ý." Trình Hoài Sơn vội vã vỗ ngực đảm bảo mình không phải không muốn.

Nghĩ lại có hơi ngượng ngùng nói: "Không biết ý người ta thế nào." Đây chính là ý đồng ý.

"ý em là ưng rồi à? Cũng không còn trẻ nữa, mẹ chị sắp lo lắng đến bạc cả tóc vì chuyện này của em rồi, nếu em vừa ý, thì sớm ngày cưới người ta về, sống thật tốt nhé. Mẹ em dưới suối vàng cũng có thể yên tâm rồi. Bây giờ em chỉ có một mình không cha không mẹ, con bé bên kia cũng cắt đứt quan hệ với cha mẹ rồi, hai đứa sống cuộc sống của mình, không cần nhìn sắc mặt ai, tốt biết bao nhiêu." Thu Cúc thở dài nói.

Cô về nhà thu dọn đơn giản một chút, tìm mấy món quà trong nhà đưa cho Trình Hoài Sơn cầm tay, lúc Trình Hoài Sơn đến không hề nghĩ tới có chuyện này, hai tay trống không, anh vội vàng lấy tiền đưa cho Thu Cúc, coi như tiên mua những món quà này.

Hai người bàn bạc xong rồi lại đi về nhà Lý Thanh Vận.

Bên này, Lý Thanh Vận cũng nghe em gái kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Thì ra giữa họ còn có câu chuyện, thời gian trước lúc Thanh Hoan về nhà mẹ đẻ, bị mẹ Lý sai khiến, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải lên núi đốn củi.

Có một lần cô không cẩn thận vấp vào một cành cây, tay bị rách một vết, chảy khá nhiều máu. Lúc đó, cô vừa đau đớn vừa buồn bã, bất lực, mọi cảm xúc dồn nén lại, cô ngồi bệt xuống đất và khóc nức nở.

Không ngờ lúc đó Trình Hoài Sơn tình cờ đi ngang qua đỉnh núi đó, nghe tiếng khóc nên vội vàng đến kiểm tra, hai người cứ thế quen nhau.

Anh còn tưởng cô bị thương nặng nên vội hỏi cô có sao không, cần gọi người giúp đỡ không.

Thanh Hoan ngượng ngùng nói mình bị rách tay. Trình Hoài Sơn lấy từ trong túi vải của mình một ít thuốc trị thương đưa cho cô.

Anh nói rằng nhà anh trước đây làm nghề thợ săn, bị thương là chuyện cơm bữa, loại thuốc này là loại thuốc họ chuẩn bị để chữa vết thương ngoài da, rất hiệu quả, anh bảo cô bôi lên, vài ngày nữa là vết thương sẽ đóng vảy.

Sau đó thấy cô gánh một gánh củi, còn có ý giúp cô gánh xuống chân núi rồi mới đi.

Lý Thanh Vận qua lời kể của Thanh Hoa biết được người đàn ông này là một người đàng hoàng, tốt bụng.

Vừa mới gặp mặt, thấy anh thật thà chất phác, lịch sự và lễ phép, hẳn là một người biết lo toan cho cuộc sống.

Hơn nữa hai người cũng khá có duyên, vốn định cho hai người xem mắt, vậy mà lại đã gặp nhau trước rồi, điều này khiến Lý Thanh Vận có niềm tin vào buổi xem mắt sắp tới.

"Thanh Hoan, em cảm thấy người này thế nào? Nếu em thấy được, lát nữa cậu ấy đến, bọn chị sẽ tạo điều kiện cho hai con có thời gian và không gian riêng để trò chuyện. Nếu em thấy ổn, chuyện sau này chị sẽ nói chuyện kĩ với chị dâu Thu Cúc, sẽ không để em phải chịu thiệt." Lý Thanh Vận dò hỏi.

"Em cũng không biết nữa, nhưng anh ấy thực sự là một người tốt." Không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, còn đưa cô an toàn xuống chân núi rồi mới đi.

"Vậy được, chúng ta cứ thử xem."

Hai người thay một bộ quần áo sạch sẽ, sắp xếp lại nhà cửa, đặt trên bàn một ít đồ ăn vặt và hạt thông, pha một ấm trà rồi đợi khách đến.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.

Thanh Hoan lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa.

“Chị dâu, hai người mau vào nói chuyện đi. Lý Thanh Vận mời hai người vào nhà chính, mời họ ngồi, rót trà.

Thanh Hoa như ngôi trên đống lửa, mặt đỏ như sắp chảy máu, mặc một chiếc áo khoác bông màu vàng nhạt do chính cô tự may, tuổi trẻ, trông mặt còn non nớt, duyên dáng yêu kiều, giống như một nụ hoa sơn trà sắp nở.

Lập trường mỗi người không giống nhau, suy nghĩ cũng khác nhau, lần đầu tiên Trình Hoài Sơn gặp cô cũng cảm thấy thương cảm, cũng cảm thấy thương cảm, cũng cảm thấy thương cảm, chỉ thấy cô vừa buồn cười vừa đáng thương.

Vừa thoáng gặp nhau, anh cũng có thể đối mặt bình thường, trong lòng không gợn sóng.

Nhưng mà, lúc này, khi xem cô như đối tượng mai mối, người bạn đời tương lai, anh lại có cảm giác không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cảm thấy nhìn nhiều là không tôn trọng, trong lòng có một chút mong đợi, nhiều năm như vậy rồi, anh chưa từng có cảm giác rung động với người phụ nữ nào như Vậy.

Trước đây anh luôn nghĩ đến việc chữa khỏi bệnh cho mẹ trước rồi mới tính đến chuyện khác, trong thôn cũng có không ít cô gái thích anh, chủ động bày tỏ cũng có, nhưng lại không muốn anh kéo theo mẹ già bệnh tật, thậm chí còn nói lời cay độc, lâu dần, anh tránh phụ nữ như tránh tà.

Những trải nghiệm sau này khiến anh cảm thấy việc sống một mình cũng tốt, phụ nữ thật là phiền toái.

Nhưng khi nhìn thấy cô ngoan ngoãn ngồi đó, khuôn mặt đỏ bừng, anh cảm thấy mình không sợ phiền phức lắm.

"Chị Thanh Vận, đây là một chút tấm lòng của em." Trình Hoài Sơn đặt quà lên bàn.

Lý Thanh Vận khách sáo nói vài câu, rồi mọi người bắt đầu vào chủ đề chính, bởi vì tất cả đều đã trải qua, không có gì cần tránh né, cứ đi thẳng vào vấn đề.

"Thanh Vận, Thanh Hoan, các em có gì muốn hỏi Hoài Sơn cứ việc hỏi, ở đây cũng không có người ngoài, chuyện gì cũng có thể nói."

"Được, vậy em nói vài câu trước, em Hoài Sơn, chị dâu chắc cũng nói với em, em gái chị số khổ, người trước suýt trước nữa đã giết con bé. Là chị cả, chị có thể nuôi con bé, nhưng chị không muốn con bé tuổi còn trẻ mà tâm hóa tro tàn. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, con bé có thể có một gia đình bình thường, có đứa con của riêng mình, cuộc sống mới có hy vọng, đó mới là bến đỗ tốt đẹp nhất cho con bé. Vì vậy, khi chị dâu Thu Cúc đề cập chuyện này với chị, chị cũng đồng ý thử xem. Hoàn cảnh của em chị cũng đã biết sơ qua, nếu cả hai cảm thấy ưng ý đối phương thì đây sẽ là một mối duyên tốt đẹp. Cuộc sống là của hai người, em gái chị hy vọng có thể nói chuyện riêng với em. Sau khi trò chuyện, hai người hãy tự đưa ra quyết định của mình. Dù đồng ý hay không, chúng ta sẽ bàn bạc với nhau." 

"Không vấn đề, chị Thanh Vận." Trình Hoài Sơn lập tức cẩn thận đứng lên, khiến Lý Thanh Vận bật cười.

"Chị với chị Thanh Vận ra ngoài xem Nhị Bảo, hai người có thể nói chuyện với nhau."

Chị dâu Thu Cúc cũng đứng lên, đi ra khỏi nhà chính cùng Lý Thanh Vận, chơi đùa với Nhị Bảo ở trong sân, cậu bé đang ở trong bên trong rào, thỉnh thoảng nhai đồ chơi, thỉnh thoảng ê a kêu lên.

Ánh mắt của hai người dán chặt vào nhà chính, không biết họ đang nói gì, liệu họ có thể đạt được thỏa thuận không.

"Em xem hai chúng ta, hoàng đế không vội mà thái giám vội."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.