Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 129:




Cố Đình Chu và cha Cố đã thương lượng xong kế hoạch săn đông vào ngày mai, từng người bọn họ thông báo với những người đàn ông rằng ngày mai sẽ đi chung với nhau, sau đó mới đạp lên núi tuyết quay về nhà.

Lý Thanh Vận đã dẫn hai đứa bé đi rửa mặt rồi nằm ngủ.

"Cha ơi, cha mau tới đây ngủ, giường lò của nhà con mới nên ấm áp, còn có chăn mền mới, vừa mềm vừa ấm, hoàn toàn không lạnh." Đại Bảo núp ở trong chăn, cất giọng chào hỏi cha nó.

"Cha đến liên." Cố Đình Chu chỉnh lý một phen.

Cả nhà thích thú nằm trên giường trong phòng tân hôn, chen chúc trong chăn bông nặng bốn kí, ấm áp, thậm chí còn hơi nóng.

"Ngày mốt anh sẽ phải đi làm lại, ngày mai còn đi săn đông, anh không sợ mệt sao, nếu không thì anh đừng đi, nghỉ ngơi một ngày, đi săn cũng không phải là chuyện đùa." Lý Thanh Vận không yên lòng khuyên bảo.

"Không sao, em biết bản lĩnh của anh rồi mà, yên tâm." Cố Đình Chu biết cô đang rằng lỡ như anh sẽ bị thương nữa.

"Vậy anh đừng khoe khoang, có chuyện gì đừng tự hành động một mình. Nhà em không thiếu thịt, cũng không thiếu lương thực, anh phải bảo vệ bản thân và cha thật tốt." Đến lúc đó những người thợ săn sẽ lấy phần lớn thịt dựa theo công sức bỏ ra, còn có hỗ trợ nhiều thứ, cho nên tất cả mọi người đều đồng ý đi săn, một nhóm người đi chung với nhau thì tỉ lệ xảy ra sự cố rất nhỏ.

Lý Thanh Vận không cố gắng ngăn cản anh, cô biết Cố Đình Chu đi săn đông trừ cảm giác thích săn thú của anh thì nguyên nhân lớn hơn là, cuộc săn đông hàng năm trong thôn đều là cha Cố dẫn mọi người lên núi, tuổi của ông ấy cũng khá lớn, lỡ như xảy ra chuyện gì thì trong lòng bọn họ sẽ bất an.

Những năm qua có anh cả Cố đi cùng ông ấy, năm nay anh cả Cố còn phải trông coi nhà cửa bên đó, không rảnh lên núi, Cố Đình Chu phải đi không thể chối từ.

"Được." Cố Đình Chu uất ức ôm chặt cô vợ trẻ, nghe thấy cô đang quan tâm mình chỉ cảm thấy trong lòng như đang nếm mật ngọt.

"Vợ à, sang năm em đi theo quân đội với anh đi, anh không muốn xa em, anh sắp đi rồi, mấy tháng không nhìn thấy em thì trong lòng anh đã bắt đầu cuống cuồng nhớ em." Cố Đình Chu nhìn hai đứa bé đã ngủ thiếp đi, trong nháy mắt anh trở thành con cún to tủi thân, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô vợ nhà mình.

Thật ra trong lòng Lý Thanh Vận không bài xích chuyện đi theo quân đội này, chỉ là cô phải sắp xếp chuyện trong nhà xong xuôi mới đi được.

Chờ đến khi Cố Đình Chu quay về viết đơn đăng ký, sau đó được chia nhà ở thì có lẽ sẽ tới khoảng đầu xuân năm sau.

Mà bên này còn có bom hẹn giờ là Điên Mỹ Tuyết, Lý Thanh Vận luôn bất an, Điền Mỹ Tuyết trong sách sẽ sống lại trong mùa đông này, tuy nói hiện cốt truyện đã có sự thay đổi lớn, nhưng nếu cô không giải quyết mâm họa ngầm này thì không thể yên tâm rời đi.

Nếu như bây giờ cô có thể đi theo Cố Đình Chu, vĩnh viễn né tránh hai người Điên Mỹ Tuyết và Trân Nghị này mới phải, cô luôn có cảm giác Trân Nghị này cũng là đứa trẻ không đàng hoàng, nhưng bây giờ rõ ràng cô không thể rời đi, cho nên cô phải biết rõ động tĩnh của Điền Mỹ Tuyết, giải quyết cái u ác tính này mới có thể đi. "Được, anh về viết báo cáo, sang năm chúng em sẽ đi theo quân đội. Chỉ là anh phải chuẩn bị cho tốt, trong khoảng thời gian rất dài sau này thì có khả năng anh phải tự nuôi gia đình, em và hai đứa nhỏ rời thôn sẽ không có lương chia theo đầu người, sau này tiền ăn mặc của cả nhà ở thủ đô tạm thời sẽ đè lên trên người anh.

Bây giờ Thanh Hoan đã lập gia đình, hai người em gái cũng sống khá tốt, cô không có gì để lo lắng, chuyện đi bộ đội không chỉ có thể để cô làm chuyện cô muốn mà cô càng tự do hơn chút, hơn nữa chuyện đi học của hai đứa nhỏ trong tương lai cũng thuận tiện hơn rất nhiều, trong bộ đội có trường học cho con cháu, rất có lợi cho tương lai bọn trẻ.

"Em hãy tin người đàn ông của em, chỉ cần em đồng ý đi theo quân đội, những chuyện khác đều có anh giải quyết." Cố Đình Chu thỏa mãn ôm chặt cô vợ nhà mình.

Hai người nói xong chuyện đi theo quân đội liền ôm nhau ngủ.

Rạng sáng ngày thứ hai, trời chưa sáng Lý Thanh Vận đã thức dậy, gió tuyết đã ngừng.

Ngoài nhà trắng xóa như tuyết, hiển nhiên tuyết đã chất đống, vừa giẫm chân xuống thì tuyết đã che mất mu bàn chân.

Lý Thanh Vận tìm ra giày Ô Lạp cũ của Cố Đình Chu trong nhà, cô đập cỏ Ô Lạp đã hái vào mùa thu rồi nhét vào trong giày Ô Lạp anh.

Như vậy thì đi ra ngoài sẽ không sợ chân bị cóng.

"Vợ vất vả rồi, anh đi đây." Cố Đình Chu nhận hai chiếc giày Ô Lạp mang vào, vừa chuẩn bị dụng cụ mình mang lên núi.

Lý Thanh Vận làm bánh kếp cho Cố Đình Chu ăn trưa, lại bỏ bình nước sôi đầy vào, để anh uống khi khát lúc đi sẵn.

"Đừng mang theo nước chứ? Đến lúc đó dùng nắm tuyết giải khát là được, dù sao bình nước này sẽ nhanh chóng bị nguội." Cố Đình Chu chỉ vào bình nước nói.

"Không được, nước lạnh cũng là nước sôi để nguội, tuyết không được đun lên, nếu có vi khuẩn thì uống vào sẽ tiêu chảy.' Lý Thanh Vận cố chấp nhét bình nước vào trong ngực anh.

Cố Đình Chu đành phải nhận lấy gánh nặng ngọt ngào này, cống theo đồ vợ đã chuẩn bị rồi xuất phát.

Lúc anh đến phía sau núi đã có không ít người đến, cha Cố cũng đã đến, ông ấy đang dặn dò mọi người những việc cần chú ý khi đi lên núi, lần lên núi này, Cố Đình Chu cũng dẫn Nhị Ngưu tới. Một mặt là trông nom cậu ta, qua năm nay cậu ta sẽ tới mười sáu tuổi, khi anh lớn như vậy đã sớm có thể lên núi theo cha Cố, một mặt khác là bản thân Nhị Ngưu rất muốn lên núi để học đi săn.

Tối hôm qua anh đã nói với cậu ta tình huống đại khái khi lên núi cùng với đồ vật phải chuẩn bị.

Khi Cố Đình Chu đến nơi, Nhị Ngưu đang chuyên tâm nghe cố Cha nói, cậu ta thấy anh tới thì vội vàng chào hỏi: "Chú Cố đã đến rồi ạ?"

"Ừm.”" Ở trước mặt người ngoài Cố Đình Chu luôn ăn nói có ý tứ, anh khẽ gật đầu.

Chuyến đi này có tất cả mười lăm người, Nhị Ngưu nhỏ tuổi nhất, cơ thể yếu nhất, tất cả mọi người đề kín đáo phê bình, cảm thấy không nên dẫn theo Nhị Ngưu, lại không dám nói với cha Cố. "Đình Chu à, đừng mang theo Nhị Ngưu chứ? Đứa nhỏ lớn cỡ nó thì làm được cái gì, đừng đến lúc đó còn phải gánh nó." Một người đàn ông trung niên ỷ mình lớn tuổi nói, người đó là bậc bề trên của Cố Đình Chu nên nói đầu tiên.

"Tôi nhớ năm đầu tiên tôi lên núi là khi tôi mới mới mười bốn tuổi. Anh hùng không hỏi xuất xứ, hay là anh không muốn nhìn thấy nhân tài từ trong khe cửa?" Cố Đình Chu lạnh lùng nói.

Ông anh đó bị nghẹn, quả thật, mười bốn tuổi Cố Đình Chu đã lên núi với bọn họ, cách cư xử rất đáng khen, dám đánh dám liều, là thợ săn xuất sắc, năm đó anh ta còn khen người cha có tài sẽ không sinh con bất tài.

"Sao Nhị Ngưu này có thể so với cậu năm đó.." Người đó còn muốn nói thêm.

"Đủ rồi, mọi người đã đến đông đủ thì lập tức chuẩn bị lên núi." Cha Cố cắt ngang lời anh ta muốn nói, người đàn ông đó thấy cha Cố cũng đồng ý cho Nhị Ngưu đi theo thì mất mặt, bĩu môi lẩm bẩm.

Anh ta vẫn không phục, hôm nay anh ta sẽ nhìn chằm chằm vào tên nhóc Nhị Ngưu này, tuyệt đối đừng để anh ta tìm thấy lỗi sai, hừ.

Nhị Ngưu nghe thấy chú Cố vì cậu ta mà có mâu thuẫn với người đồng hành, trong lòng cũng hơi lo lắng, nhưng nghĩ lại thì chú Cố làm như vậy là đang giúp cậu ta, cho cậu ta cơ hội, hôm nay nhất định cậu ta phải thể hiện tốt, không để chú Cố mất mặt mới được.

Trong khoảng thời gian này, có đôi khi chú Cố lên núi cũng sẽ dẫn cậu ta đi, nói cho cậu ta một vài thường thức săn thú cơ bản, có chú Cố đầy kinh nghiệm ở đây thì cậu ta cũng cảm thấy tự tin.

"Đừng khẩn trương." Cố Đình Chu thấy cậu ta hơi sốt ruột thì đi đến trước mặt cậu ta, vỗ bờ vai của cậu ta nói. Rất nhanh, một đoàn người kết bạn lên núi, để lại từng chuỗi dấu chân dài của giày Ô Lạp trong đống tuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.