Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 139:




Hôm nay Lý Thanh Vận đã chuẩn bị mấy món ăn cứng để chiêu đãi cặp vợ chồng mới cưới.

Gà hầm nấm thêm hạt dẻ, thịt kho tàu khoai tây, thịt heo dưa chua hầm với miến, canh trứng rong biển.

Nhị Bảo đã ngủ, hai người đang làm việc trong phòng bếp, liên nghe được tiếng gõ cửa truyền đến từ ngoài cửa.

Lý Thanh Vận vội vàng lau khô tay rồi ra mở cửa.

"Chị cả, chúng em tới rồi, làm phiền chị.”

"Chị cả." Trình Hoài Sơn cũng theo đó gọi một tiếng.

"Chị đã nói với các em rồi, tới là vui rồi, còn mang theo đống quà này làm gì. Thấy trong tay hai người bọn họ còn câm theo không tít đồ, Lý Thanh Vận lập tức nói. "Nên làm thôi, chị cả đã chăm sóc Thanh Hoan nhiều như vậy, em còn ngại đưa ít đây, năm nay trong thôn đi săn mùa đông, chúng em được chia cho không ít đồ, trong nhà vẫn còn, chị cả đừng từ chối." Trình Hoài Sơn còn rất biết làm việc.

Nói xong, anh ta lập tức đi vào trong sân, treo một con thỏ rừng đã được xử lý sẵn mà mình mang đến dưới mái tiên, để nó hong gió tự nhiên, bởi vì thời gian xử lý không lâu, nó chỉ mới khô một nửa, vẫn chưa thể trực tiếp cất đi.

Lý Thanh Hoan lấy từ trong rổ ra hai gói điểm tâm, một gói kẹo trái cây, còn một gói thịt lợn rừng đông lạnh cứng cáp.

Điểm tâm và kẹo trái cây là số còn dư sau đám cưới của bọn họ, trong nhà không có trẻ con, liền dứt khoát đem hết qua đây, thịt lợn rừng cũng là được chia cho trong đợt săn mùa đông, đặt trên nền tuyết đông lạnh nên vẫn còn tươi mới.

Bởi vì làm đám cưới nên trong nhà đã chi không ít tiền, đây là những đồ tốt nhất bọn họ có thể lấy ra lúc này.

'Em mang những thứ này làm gì, giữ lại cho mình ăn đi. Em cũng không phải không biết, chị cả không thiếu thịt để ăn, số điểm tâm này em cũng lấy về đi, khi nào đói bụng thì lấy ra ăn lót dạ." Lý Thành Vận từ chối, nghĩ rằng bọn họ vừa mới tổ chức đám cưới, trong nhà cũng khó khăn.

Thanh Hoan cố chấp đặt đống đồ lên bàn: "Cái này là em cho Đại Bảo."

Lý Thanh Vận không lay chuyển được cô ấy, nghĩ dù sao một lát nữa mình đáp lễ là được.

Cô làm mặt quỷ nhìn về phía Trình Hoài Sơn đang rửa tay sau khi treo con thỏ lên ở bên ngoài: "Thế nào? Có đối xử tốt với em không?"

Lý Thanh Hoan ngượng ngùng đỏ mặt: "Khá tốt."

"Khá tốt là khá tốt như thế nào?" Lý Thanh Vận trêu chọc cô ấy, thực ra lần này trở về cô có thể cảm nhận được rõ ràng, tâm trạng của Thanh Hoan vẫn luôn rất tốt, tình cảm giữa hai người ngọt ngào tựa như đường mật, vậy thì cô an tâm rồi.

"Thôi nào, chị cả." Lý Thanh Hoan ngượng ngùng vỗ vỗ tay cô.

"Thanh Hoan, Hoài Sơn, đã đến rồi à?” Chị dâu Thu Cúc cũng bước ra chào hỏi.

Lý Thanh Hoan không biết cô ấy cũng ở đây, vội vàng đứng lên chào hỏi: "Chị dâu Thu Cúc, cảm ơn chị đã vất vả rồi."

"Ha ha, không vất vả không vất vẻ. hiện tại em không nên gọi chị là chị dâu đâu, em phải học theo Hoài Sơn này, gọi chị là chị Thu Cúc. Thu Cúc sang sảng nói. Thanh Hoan vội vàng đổi giọng gọi: "Chị Thu Cúc."

Trình Hoài Sơn cũng cười: “Chị Thu Cúc, sao chị cũng ở đây thế?"

“Làm sao, không chào đón chị à? Vậy chị đi đó?” Thu Cúc trêu chọc cười nói.

"Nào có, em vinh hạnh còn không kịp, ngày đó còn chưa kịp cảm ơn chị và anh Trình Kiệt đã giúp đỡ bọn em bận lên bận xuống lo liệu hôn sự." Trình Hoài Sơn vội vàng giải thích.

"Là chị mời chị dâu Thu Cúc tới đây, đông người náo nhiệt hơn. Lý Thanh Vận cười nói.

Mấy người nói chuyện vui vẻ, Lý Thanh Vận mời bọn họ ngồi xuống nói chuyện.

Trên bàn trong nhà chính, cô pha một ấm nước trà, lúc này độ ấm mới vừa thích hợp, lại bày một đĩa hạt dưa rang và hạt thông rang, còn có một đĩa óc chó đã mở miệng. Thanh Hoan hiện tại đã có gia đình, cô ấy và chồng mới đều là khác, cần phải chiêu đãi khách khí.

"Chị dâu Thu Cúc, chị đừng làm việc nữa, ngồi nói chuyện với bọn họ, nghỉ ngơi một lát, một mình em làm là được, em quen hơn."

"Sao vậy được, làm cùng nhau đi, Thanh Hoan và Hoài Sơn cũng không phải người ngoài." Thu Cúc vội vàng nói.

"Chị cả, chúng ta cùng nhau làm đi." Thanh Hoan cũng vội vàng đứng lên.

"Chị cả, trong nhà nếu có việc gì em có thể làm, chị cứ việc bảo em." Trình Hoài Sơn cũng sang sảng cười nói.

Thấy bộ dạng của bọn họ đều không có vẻ khách khí, Lý Thanh Vận cũng dứt khoát không câu nệ lễ tiết, mấy người cùng đi xuống phòng bếp, Trình Hoài Sơn nhóm lửa, Thanh Hoan xắt rau, Lý Thanh Vận làm đầu bếp, Thu Cúc hấp bánh bao không nhân, mỗi người một việc.

Mấy người vừa nói chuyện phiếm, vừa làm việc, tốc độ rất nhanh.

Sau khi Thanh Hoan cắt rau xong, Nhị Bảo cũng tỉnh dậy, ê ê a a hét lên, cô ấy vội vàng ôm cậu bé vào trong ngực dỗ dành, Nhị Bảo cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, cái dì này mấy ngày nay không thấy đâu, sao đột nhiên lại tới nữa rồi?

Nhưng mà cậu bé đã tương đối quen thuộc với Thanh Hoan, hơn nữa cũng không sợ người lạ, ngoan ngoãn để cho cô ấy ôm, nhìn mẹ làm việc. Trình Hoài Sơn thấy bộ dạng bụ bẫm của cậu bé, rất thú vị, cũng tới chọc chơi với cậu bé, nhóc con vừa mới rời giường có chút không vui, trực tiếp quay mặt đi không để ý tới anh ta.

Chọc cho Trình Hoài Sơn trong lòng ngứa ngáy, trước kia cũng không cảm thấy trẻ con có cái gì thú vị, hiện tại sau khi kết hôn với Thanh Hoan, nhìn thấy em bé, trong lòng anh ta lại mềm nhũn, rất muốn có một đứa con riêng của anh †a và Thanh Hoan.

Lý Thanh Vận nhanh chóng dọn ra một bàn đồ ăn, mùi hương thơm nức mũi khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Số lượng làm nhiều, bốn người bọn họ chắc chắn ăn không hết, mỗi một món ăn Lý Thành Vận đều để lại hai phần.

Một phần đợi lát nữa để chị dâu Thu Cúc mang về cho Trình Kiệt và Mao Đầu ăn vào buổi tối. Một phần để dành cho Đại Bảo nhà mình, bữa cơm trong nhà hôm nay cũng không phải ngày nào cũng nấu, giữa trưa đi học mỗi ngày thằng nhóc đều phải gặp bánh bao không nhân lạnh ngắt hoặc là ăn bánh kếp, chỉ có bữa cơm tối lúc về nhà mới có thể ăn được một chút.

Đưa cho Nhị Bảo một cái bánh bao không nhân, đặt cậu bé vào ghế trẻ con để cậu bé tự mình gặp, bên này bọn họ liên ăn cơm.

Thu Cúc và Thanh Hoan thì không sao, các cô ấy cũng không phải lần đầu tiên ăn cơm nhà do cô nấu, nhưng Trình Hoài Sơn lại là lần đầu tiên ăn, nếm mấy miếng, anh ta ngạc nhiên khen: "Thảo nào Thanh Hoan nói tay nghề của chị cả tốt, đây quả thực quá ngon rồi."

"Không khoa trương đến vậy đâu, thích ăn thì ăn thêm nhiều một chút." Lý Thanh Vận cười nói. Ăn cơm xong, Trình Hoài Sơn chủ động muốn giúp đỡ dọn dẹp phòng bếp, để Lý Thanh Vận và Lý Thanh Hoan có thể có thời gian nói chuyện riêng với nhau, buổi chiều bọn họ phải trở về rồi.

Chị dâu Thu Cúc cũng thức thời nói lời tạm biệt, chừa lại không gian cho hai chị em.

Lý Thanh Vận lấy một cân thịt dê từ không gian ra đưa cho cô ấy, lại dùng cái chén lớn giống hệt chén đặt biệt để lại đồ ăn giữa trưa, tự mình tiễn cô ấy ra đến cửa mới trở về.

"Trông có vẻ như Trình Hoài Sơn đối xử với em không tệ nhỉ?" Lý Thanh Vận thử hỏi.

Lý Thanh Hoan lập tức đỏ mặt: "Anh ấy khá tốt, chuyện gì cũng sẽ giúp và làm cùng em, không xem mọi việc trong nhà như việc của một mình em. Còn đưa tất cả tiền trong nhà cho em bảo quản." "Vậy là tốt rồi, trông có vẻ như là một người chu đáo, chỉ cần em sống tốt, chị liền an tâm rồi.

Nếu cậu ấy đã đối xử tốt với em, em cũng phải đối xử tận tâm với cậu ấy, chăm sóc lẫn nhau, nhường nhịn lẫn nhau thì cuộc sống này mới có thể càng ngày càng tốt, đừng để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ cần các em có thể sống tốt, nó tốt hơn bất cứ thứ gì."

Lý Thanh Vận lo lắng cô ấy sẽ bị ảnh hưởng bởi lời bàn tán nhàn rỗi của người khác, dù sao thì bọn họ đều đã kết hôn lần thứ hai.

"Em biết rồi, thưa chị" Cô ấu cũng không còn là cô bé nữa, được mài giữa trong khoảng thời gian này, nội tâm của cô ấy đã vô cùng kiên cường, những lời nói bình thường, đã không thể đả kích được cô ấy.

"Có phải cậu ấy chưa từng nhắc đến trọng điểm về con không? Ánh mắt cậu ấy nhìn Nhị Bảo đều đang tỏa ánh sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.