Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 149:




Đại Bảo vừa mới rời khỏi giường đã bị mẹ của mình nhét cho một quả trứng gà, mi mắt của thằng bé cong cong, mẹ còn nhớ rõ sinh nhật của mình, thật tốt.

Thật ra, ở trong thế giới của con nít, những điều bé nhỏ không đáng kể đối với người lớn lại có thể là những chuyện cực kỳ quan trọng đối với bọn nhỏ.

Đại Bảo vẫn luôn biết ngày cuối cùng của tháng mười hai chính là sinh nhật của mình. Khi còn nhỏ, thằng bé không hê nhớ rõ nhưng mà năm ngoái thằng bé nhớ rõ mẹ không có luộc trứng gà cho mình khiến thằng bé còn thất vọng rất lâu nữa.

Không ngờ năm nay mẹ lại nhớ rõ sinh nhật của mình.

Tiểu nhân ở trong lòng sung sướng muốn nhảy cẫng lên, nhưng ngoài miệng thằng bé lại chỉ nói: "Cảm ơn mẹ.

Tính cách của Đại Bảo càng ngày càng giống như cha của mình.

Lý Thanh Vận chờ thằng bé ăn xong quả trứng gà, sau đó cô lấy từ sau lưng ra một bộ quần áo mới.

"Quà sinh nhật, con mặc vào thử xem."

Đây là một chiếc áo bông được làm bằng vải bông trồng ở trong không gian, vừa nhẹ vừa mỏng nhưng lại đặc biệt ấm áp và càng thoải mái hơn nhiều so với áo khoác bông bình thường.

Lý Thanh Vận tự may từng đường kim mũi chỉ hơn nửa tháng trời để hoàn thành cái áo khoác này.

Mùa thu, cô vẫn luôn rất bận rộn nên không có thời gian làm. Sau đó, cô lại phải lo lắng thêm chuyện Cố Đình Chu sắp rời đi nên dành chút thời gian ra đan áo len cho anh, cô cũng không dám giao việc này cho người khác làm, cho nên cô vẫn luôn cất ở trong không gian.

Trong khoảng thời gian nghỉ đông này, cô mới lấy nó ra và bắt đầu tự học cách may quần áo từng đường kim mũi chỉ. Đầu tiên là cô may một cái áo khoác nhỏ cho Nhị Bảo mặc thử. Lúc này, cô mới dám bắt tay vào may áo cho Đại Bảo, cô còn chưa có thời gian để tự may áo cho bản thân. Mỗi ngày, cô đều ở nhà, thời gian để mặc quần áo dày dặn cũng ít nên không vội.

Đại Bảo không ngờ rằng trong ngày sinh nhật của mình ngoại trừ trứng gà mà bản thân còn có thêm quà sinh nhật nữa, thằng bé vừa mừng vừa lo mà há †o miệng.

"Nhìn mẹ làm gì? Con mặc thử xem sao?"

"Thật sự là làm cho con sao?” Đại Bảo không thể tin nổi mà nhận lấy cái áo khoác bông màu nâu mới tinh, cảm giác cầm cái ở trên tay đặc biệt nhẹ nhàng.

Lý Thanh Vận tự mình giúp thằng bé mặc vào người, cảm giác hơi lớn chút. Tuy nhiên, tay áo xắn lên cũng sẽ vừa vặn hơn chút. Chắc hẳn là sang năm sau thằng bé vẫn còn có thể mặc được nữa.

Vốn tưởng rằng chiếc áo bông nhẹ như vậy sẽ khó giữ ấm được, kết quả là phần thân trên của thằng bé lại cảm thấy rất ấm áp.

"Cảm ơn mẹ, mẹ vất vả rồi." Đại Bảo thẹn thùng hôn lên mặt của Lý Thanh Vận.

Lúc này, chính Lý Thanh Vận lại cảm thấy khó tin. Tuy rằng mấy tháng nay, Đại Bảo vẫn luôn rất ngoan ngoãn và cũng rất hiểu chuyện, nhưng giữa bọn họ lại chưa từng có sự tương tác thân mật của hai mẹ con như vậy.

Đây cũng được xem như là một bước tiến lớn. Đứa nhỏ này đã ngậm đắng nuốt cay quá lâu rồi, thằng bé không biết cách bày tỏ tình cảm, cho nên Lý Thanh Vận cũng vẫn luôn chưa từng ép buộc thằng bé, cô chỉ ở chung với nó theo phương thức mà thằng bé yêu thích.

"Thật là đẹp mắt. Hôm nay, con mặc cái áo này để ăn sinh nhật đi." Lý Thanh Vận giúp thằng bé xắn tay áo lên và sửa sang lại một chút.

"Nhưng mà lỡ đâu bị bẩn thì phải làm sao bây giờ?" Đại Bảo hơi khó xử hỏi.

Bây giờ, thằng bé còn nhỏ, có đôi khi khó tránh khỏi việc làm bẩn quần áo nếu không chú ý tới. Hiện tại, hai cái áo bông đã may lúc trước đều bị thằng bé làm bẩn cả rồi.

Lý Thanh Vận đã phát hiện vấn đề này từ lâu. Hai cái áo bông bị bẩn chỉ có thể giặt sạch và treo ở trong phòng. Nhiệt độ ở trong phòng có thể nhanh chóng hong khô quần áo. Tối qua, cô đã dùng vải mềm để may hai cái áo khoác đơn giản. Không sai, chính là cái áo có kiểu dáng mà khi còn nhỏ bà đã cho cô mặc.

Tuy rằng như vậy sẽ không thể trông thấy được bộ quần áo xinh đẹp ở bên trong, nhưng ở trong thời đại này, vốn dĩ là trẻ con cũng không cần phải ăn mặc thật đẹp, chỉ cần có thể bảo đảm được ăn no mặc ấm đã là rất tốt rồi.

Như vậy, có thể không làm dơ quần áo ở bên trong và cũng tiện cho việc tắm rửa nữa.

Sau khi dọn dẹp xong, đã đến lúc bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho ngày hôm nay rồi.

Ăn sáng xong, Đại Bảo chơi với em trai trên giường đất, vì đã không gặp nhau một khoảng thời gian nên hai anh em rất nhớ nhau.

Hôm qua khi Đại Bảo quay về, Nhị Bảo vừa nhìn thấy cậu bé đã bĩu môi khóc đầy uất ức làm Đại Bảo luống cuống tay chân.

Đại Bảo phải dỗ dành rất lâu Nhị Bảo mới bình tĩnh lại.

Thanh Vận dời hạt dưa, hạt thông và kẹo mà cô đặt trên giường đất để chuẩn bị mang đi xào sang bàn ăn, đề phòng Nhị Bảo ăn nhầm. Ở tuổi này, tay chân của cậu bé rất nhanh, chỉ cần người lớn hơi mất tập trung là cậu bé sẽ bắt lấy thứ gì đó bỏ vào miệng ngay.

Cô cũng dặn Đại Bảo không được ăn thức ăn trên giường đất.

Bởi vì lúc trước đã có vết xe đổ của Tiểu Mao Đầu nên cô vô cùng cẩn trọng.

Bữa trưa hôm nay cô cũng đặt rất nhiều tâm huyết, món chính là sủi cảo mà trước đây cô gói sẵn rồi đông lạnh trong sân, vào mùa đông sân nhà chính là một hầm băng tự nhiên rộng lớn.

Cô mở cửa hầm, lấy một con gà rừng treo gió, khoai tây, củ cải trắng và một số loại rau khác.

Sau đó cô lại lấy thêm một tảng thịt lợn rừng to và một cân thịt dê và nội tạng dê từ trong không gian ra.

Bấy nhiêu thịt là được rồi, tuy rằng cô có thể lấy ra nhiều thịt hơn nhưng làm như vậy sẽ dễ khiến bí mật bị lộ.

Khoảng hơn chín giờ, mẹ Cố đến giúp đỡ, cha Cố thì vào phòng chơi đùa với hai đứa cháu nội.

Mặc dù Lý Thanh Vận chưa nói gì, nhưng việc cha Cố và mẹ Cố đến đây từ sáng sớm chứng tỏ bọn họ nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của cháu trai lớn, dù sao hôm nay cũng là một ngày đặc biệt.

Tối hôm qua mẹ Cố còn cố tình làm đậu phụ mang đến và cầm theo một miếng thịt lợn rừng nhỏ do bà ấy tự muối tới thêm món.

Cha Cố thì tự làm cho Đại Bảo một món đồ chơi là một con chim nhỏ làm bằng gõ, Đại Bảo đã sửng sốt khi nhìn thấy nó biết vỗ cánh giống như đang bay, Nhị Bảo cũng rất thích món đồ chơi này, thế nên hai anh em ngồi trên giường đất và chơi với con chim gỗ.

Chỉ khi vào đông cha Cố mới có thời gian rảnh để nghiên cứu và làm cho cháu nội mấy món đồ chơi nhỏ này.

Đại Bảo sùng bái nhìn ông nội và nói: "Ông nội giỏi quá, khi lớn lên con cũng muốn học cách làm những thứ này."

Cha Cố nhìn cháu nội đầy trìu mến.

"Đừng, nghề thợ mộc không có tương lai gì to tát, cháu hãy cố gắng học văn hóa cho tốt để sau này làm việc liên quan đến văn hoá, ăn cơm nhà nước."

Đại Bảo cũng biết cả cha mẹ lẫn ông bà nội đều hi vọng mình học thật giỏi để sau này làm những công việc liên quan đến văn hóa, bởi vậy tương lai cậu bé nhất định phải trở thành người làm công tác văn hoá giỏi.

Lát sau, cả gia đình Trình Kiệt cũng đến.

Cha Cố đi ra phòng khách tiếp chuyện với Trình Kiệt, còn Tiểu Mao Đầu thì cởi giày, lẽo lên giường đất chim chim gỗ với Đại Bảo và Nhị Bảo.

Thu Cúc thì vào phòng bếp giúp đỡ mẹ Cố và Lý Thanh Vận.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nấu ăn chung với nhau nên ba người vừa nói cười vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Từ sự việc lần trước, mẹ Cố đã suy nghĩ thông suốt, chuyện của con cháu thì cứ để chúng tự giải quyết, bà ấy chỉ cần quan tâm đến cuộc sống của bản thân, không cần bận tâm đến điều gì khác thì cuộc sống tức khắc sẽ trở nên nhẹ nhàng.

Hiện giờ dù nhìn thấy Lý Thanh Vận chi tiêu quá đà bà ấy cũng không có ý kiến gì, tóm lại cuộc sống của bản thân ra sao chỉ có chính mình hiểu rõ mà thôi.

Vì không có ai làm mất vui nên toàn bộ quá trình nấu nướng diễn ra rất suôn sẻ, thoải mái.

Gà rừng được làm sạch lông rồi mang đi luộc, sau đó thịt gà sẽ được xé thành từng miếng nhỏ, món này rất thích hợp để nhắm rượu.

Thịt lợn rừng hầm với dưa chua và miếng, còn thịt dê và nội tạng dê thì ninh với củ cải thành món canh thịt dê trắng như sữa. Hai món này đều được đựng trong chậu, phân lượng rất nhiều, đảm bảo cho mọi người ăn no.

Đậu phụ đó mẹ Cố mang tới được dùng để nấu món đậu phụ Ma Bà, thêm hai lông sủi cảo hấp nữa là bữa trưa đã hoàn thành


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.