Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 154:




Lý Đắc Bảo nhận tiền, tham lam mà đếm.

"Sớm thế này không phải tốt sao, được, cô về đi, tôi đi trước."

Điền Tiểu Lệ gắt giọng một cái, vội vã nhấc thùng nước bẩn dưới mặt đất về nhà, đi không quay lại, chông nhà mình đã sắp đi ra tìm người rồi.

Lý Đắc Bảo lấy được tiền đắc ý khẽ ngâm nga đi về nhà.

Thời gian bước vào hạ tuần tháng một, trong thôn phải giết heo năm mới.

Thực hiện xong nhiệm vụ heo, trong thôn còn lại hai con heo, có thể giết chia thịt. Ngày hôm đó, là thời khắc mà người trong thôn đã hi vọng quanh năm suốt tháng nhất.

Lý Thanh Vận không thiếu thịt ăn nên không có cảm giác gì, nhưng chuyện giết heo này cô cảm thấy rất có hứng thú, chủ yếu là: Chưa từng thấy.

Vào hôm mổ heo, chồng của thím Giang câm đao, mấy người đàn ông lực lưỡng thì đè con heo năm mới, giơ tay chém xuống phần giữa, thế là kết thúc trận chiến, máu heo đỏ tươi phun tung toé, nhóm cô thím tay chân lanh lẹ, vội vã đưa chậu qua hứng máu heo, đây cũng là đồ ngon khó có được, chờ sau đó là một trong những món ăn chính sau khi mổ heo xong.

Sau khi giết xong heo thì nhét nó vào trong thao gỗ lớn, dùng nước sôi nóng hổi ngâm mấy phút đến mười phút là có thể cạo lông rồi.

Người lớn trẻ nhỏ trong thôn đều vây quanh xem náo nhiệt, cười cười nói nói, suy đoán năm nay heo năm mới nặng bao nhiêu, một nhà có thể được chia mấy cân thịt.

Nhị Bảo trong ngực Lý Thanh Vận cũng duỗi dài cổ nhìn con heo chết không nhắm mắt, tỏ vẻ hiếu kì. Đại Bảo và mấy đứa trẻ để chỏm tóc hết sức chuyên chú nhìn cạo lông heo.

"Nhà Đình Chu, thằng hai nhà cháu tốt tướng quá, giống với con heo này, trắng trắng mập mập." Một thím nhiệt tình giỡn với đứa trẻ trong ngực Lý Thanh Vận.

“Thím ạ, tôi cảm ơn thím nhé, không biết khen người thì đừng khen được không? Nếu không phải biết ngài không giỏi nói chuyện, còn tưởng rằng ngài cố ý mắng chửi người cơ thế”

"Chị im đi, cái này rõ ràng tựa như là đồng tử hầu bên Quan Âm kia mà, cái gì mà như heo. Một thím khác giúp đỡ sửa lời.

Kết quả là, đề tài mọi người đều từ heo biến thành Nhị Bảo, mồm năm miệng mười khen ngợi một phen.

"Nhà Thanh Vận, vẫn là cháu biết nuôi con, nhìn hai đứa bé này trông tốt biết mấy." "Được uống sữa bột quý báu mỗi ngày, có thể không tốt sao?" Chị dâu Cố bị ghen ghét che mờ lý trí ở bên cạnh nói một câu ghen tị.

Bởi vì cô ta vẫn không thể được toại nguyện chuyện mang thai đứa con, buổi sáng hôm nay vừa mới rời giường thì kỳ kinh vừa đến, ngay cả chuyện chia thịt heo cũng không thể khiến cô ta vui vẻ.

Lời vô tâm của người bên ngoài Lý Thanh Vận sẽ không so đo làm gì, nhưng loại người như chị dâu Cố, Lý Thanh Vận sẽ không nuông chiều cô ta.

"Thế nào, con của em chính là quý báu, em thích vậy, chị có bản lĩnh chị cũng cho con chị uống đi, ghen ghét cái gì hả." Lý Thanh Vận liếc cô ta một cái.

Chị dâu Cố lập tức ấm ức nói: "Mọi người nhìn xem, bình thường cô ấy toàn dùng giọng điệu vậy nói chuyện với chị dâu như tôi, tôi chỉ nói một câu nói thật mà thôi.”

"Người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng, ra vẻ chị dâu trước mặt tôi làm cái gì. Tôi công nhận chị, chị là chị dâu, tôi không công nhận, chị chỉ là cục shit."

"Cô... Chị dâu cả Cố không ngờ trước mắt nhiều người như thế, mà Lý Thanh Vận cũng không để ý đến mặt mũi của mình, sụp đổ hoàn toàn, chỉ tay lăm lăm vào Lý Thanh Vận, nhất thời không nói lên lời.

Mọi người thấy tình hình không đúng lắm, chỉ cần chạm vào cái là bùng nổ, nên vội vàng tách hai người bọn họ ra, mỗi người mỗi việc.

Mấy người ở bên cạnh chị dâu cả Cố đều là những người có mối quan hệ tốt với cô ta, đương nhiên cũng nhìn Lý Thanh Vận với ánh mắt không có thiện ý.

"Cô tính toán với loại điên rồ đó làm gì?"

"Đúng vậy, chúng ta không so đo với cô ta, cô ta chỉ là đồ ngu ngốc mà thôi."

"Mọi người không biết đâu, tôi bị cô ta ức hiếp kinh khủng lắm đấy." Chị dâu cả Cố thấy mọi người an ủi mình, lập tức kể khổ.

Lý Thanh Vận ở bên kia giống như chẳng có chuyện gì, dường như người vừa mới chửi bới không phải là cô vậy.

"Vợ Đình Chu này, bớt nói vài câu đi, chị dâu cô giỏi giả vờ đáng thương lắm."

"Đúng thế, cái loại ngu ngốc này, không cần phải tức giận với cô ta làm gì.

Thu Cúc cũng vội vàng khuyên cô: "Đừng có nói đạo lý với cô ta, chỉ hại thân mình thôi."

“Không sao, tôi có chừng mực. Mà chừng mực của tôi chính là, ai dám chọc vào tôi, thì tôi nghiền nát người đó.”

 

Hôm nay cha Cố đến công xã nộp thịt heo, anh cả Cố đến thôn lân cận đóng tủ, còn chưa về, sau khi ra ở riêng, anh ta làm việc cũng chăm chỉ hơn nhiều, dù sao thì hiện tại tiền kiếm được cũng nằm trong túi mình hết.

Mẹ Cố ở bên trong, dẫn theo mấy thím nấu món canh lòng lợn, thấy có người nói hai con dâu nhà mình suýt chút nữa đánh nhau, bà ấy lo lắng không yên ra ngoài khuyên nhủ.

Đến khi bà ấy đi ra thì đã kết thúc rồi.

Ngược lại nhìn cũng không giống như đang lo lắng, mà lại có chút giống như mất mát, không được chứng kiến màn này, bỏ qua một đoạn kịch hay, với sức chiến đấu của vợ thằng hai thì không thể nào thua được.

Vợ thẳng cả, đúng là thiếu đòn, muốn ăn chửi mà.

Màn ồn ào ầm ï qua đi, cũng đã làm thịt lợn xong, nội tạng trong bụng cũng đã móc ra hết, mấy thím nhanh chóng bắt đầu xử lý sạch sẽ, nguyên liệu chính để nấu canh lòng lợn hôm nay chính là nội tạng và tiết lợn.

Sau khi cân thịt lợn xong, mọi người sẽ tính toán xem nên chia cho mỗi nhà như thế nào, có thể chia bao nhiêu.

Các gia đình cũng mặc kệ hết thảy, vội vàng về nhà cầm chậu tới để chia thịt, thuận tiện góp thêm đồ cho món canh lòng lợn.

Muốn ăn canh lòng lợn, thì cân phải đóng góp, nhà anh củ cà rốt, nhà tôi cái bắp cải, nhà bà củ khoai tây, đó gọi là đóng góp.

Lý Thanh Vận đã được mẹ Cố nhắc nhở, đã sớm mang thức ăn đóng góp tới, khoảng ba bốn cân khoai tây.

Đưa thức ăn đóng góp xong thì có thể xếp hàng chia thịt.

Lý Thanh Vận xếp đầu tiên, nhanh chóng đã tới lượt cô, chồng của thím Giang rất thân thiết với cô.

"Muốn miếng nào." 

"Chỗ này đi." Lý Thanh Vận chỉ tay vào phần xương sườn.

Kế toán đứng bên cạnh nói: "Chú, nhà cô ấy có thể được chia ba cân."

Nhà bọn họ tính theo đầu người chỉ có thể được ba cân, nhưng Lý Thanh Vận cũng không chê, đồ miễn phí có ai lại không thích đâu chứ.

Giơ đao cắt một miếng xương sườn ra, cân một chút, vừa vặn ba cân.

Bàn tay thần thánh, Lý Thanh Vận giơ ngón cái lên thể hiện sự khen ngợi.

Cô lại hỏi thêm một câu: "Có thể cho tôi hai khúc xương này không?”

Một đống xương sống lấp lánh, đã bị lột sạch thịt chỉ còn lại xương không, bình thường chẳng ai cần, cuối cùng để dành cho mấy con chó trông kho lương thực trong thôn.

Chồng thím Giang cũng có thể quyết định được, chia cho cô hẳn một đống. Lý Thanh Vận coi nó như một thứ quý giá bỏ vào trong chậu nhà mình, sau đó bế hai đứa trẻ ung dung về nhà.

Bữa trưa ăn cơm tập thể, Lý Thanh Vận không nấu gì cả, chỉ hấp một nồi màn thầu, chờ lát nữa ăn cùng với canh lòng lợn.

Cho Đại Bảo ăn tạm mấy miếng bánh quy, chờ đến lúc chia mang nồi đến lấy phần canh lòng lợn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.