Cả mẹ Cố và cha Cố đều có vài phần ngoài ý muốn, không nghĩ tới nhà thằng cả thế mà lại sẵn lòng làm quần áo mới cho bọn họ.
Thật sự là mặt trời mọc đằng tây.
Cha Cố cởi áo khoác ra thử mặc vào, rất vừa người.
"Cảm ơn con, vợ thằng cả."
Tay nghề của chị dâu cả Cố rất tốt, điểm này không thể nghi ngờ.
"Cha, chỉ cần cha thích là được, tuy rằng đã chia nhà, nhưng sau này con trai chắc chắn sẽ hiếu kính chai." Anh cả Cố cũng đúng lúc nói.
Kể từ sau khi chia nhà, anh ta càng ngày càng cảm nhận được cuộc sống của mình đã thoải mái hơn, cùng với sự gian khổ khi nuôi sống gia đình.
Tuy rằng biết đức hạnh của con trai mình, trong lòng cũng không trông cậy vào quá nhiều.
Nhưng cha Cố vẫn phối hợp nói: "Được rồi, cha biết rồi, các con đều là những đứa con ngoan."
Khóe miệng của chị dâu cả Cố kéo lên cao như một đóa hoa, tươi cười xán lại, cảm thấy cuối cùng thì bản thân cũng có thể đè ép vợ thằng hai ở trước mặt hai ông bà.
Lý Thanh Vận làm như không có việc gì, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua bộ quần áo mới trên người mẹ Cố, nói một câu: "Cũng không tệ lắm."
Chị dâu cả Cố nghĩ thâm, chỉ vậy thôi?
Cú vả mặt hung hăng mà cô ta mong chờ đâu?
"Nhà thằng hai, món đồ cô tặng cha mẹ tôi đâu? Làm sao không thấy đâu thế?" Chị dâu cả Cố lại bắt đầu âm dương quái khí. Lý Thanh Vận còn chưa kịp lên tiếng nói, mẹ Cố đã vội nói: "Sao nhà thằng hai lại không tặng gì chứ? Buổi cơm tối tất niên hôm nay của nhà chúng ta, mấy món thịt trên bàn đều là con bé tặng đấy.
Chị dâu cả Cố bĩu môi, hèn gì tại sao hôm nay nhà cũ lại có nhiều thịt như vậy, hóa ra là do nhà thăng hai cho.
Lý Thanh Vận vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của bà cụ, sợ các cô lại đánh lộn, xuất phát từ sự tôn trọng đối với người cao tuổi, cô đành nhịn.
Chị dâu cả Cố nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của bà ấy, cũng không dám tiếp tục khiêu khích, ăn người tay ngắn.
Thức ăn nhanh chóng nguội, sau khi thử quần áo một lúc, mẹ Cố nhanh chóng tuyên bố bắt đầu ăn cơm.
Thịt gà rừng hong gió trực tiếp nấu rồi xé tay, thịt dê tự nhiên được làm thành món canh dê mà cha Cố yêu thích nhất, còn có một nồi thịt lợn rừng hâm lớn.
Một cái ky lớn đựng màn thầu làm món chính.
Đồ ăn vừa được đặt lên bàn, sau khi cha Cố nhấc đũa lên, cả nhà thằng cả liền bắt đầu hít vào hình thức như gió cuốn tay tan gió bão.
Về bữa tối phong phú ngày hôm nay, bữa trưa chị dâu cả Cố liền tùy tiện làm một chút cháo để đối phó cho qua.
Cho nên cả nhà này đều rất đói bụng, đôi mắt thiếu chút nữa đã rớt vào trong mâm.
Mẹ Cố nhìn vào khuôn mặt của bọn họ liên biết là chuyện như thế nào, muốn nói cái gì đó nhanh cố gắng nhịn xuống, đầu năm đầu tháng, không giận không giận.
Ngược lại, Lý Thanh Vận và Đại Bảo ăn uống thong thả ung dung, chủ yếu là do bữa trưa ăn nhiều, toàn ăn thịt nên tiêu hóa chậm.
Mẹ Cố thấy bọn họ không đánh động gì vào đĩa rau, vội vàng đứng dậy gắp mấy đũa đặt vào trong chén của bọn họ.
"Các con cũng mau ăn đi, khách sáo như vậy làm cái gì?" Mẹ Cố gắp một miếng thịt to đưa cho đứa cháu ngoan của mình.
"Đại Bảo này, ăn nhiều một chút, sao con lại không ăn thế? Có phải bà nội nấu không ngon bằng mẹ con nấu không?" Mẹ Cố trêu ghẹo nói.
Đại Bảo nghiêm túc nói: "Đồ ăn mẹ nấu ngon, đồ ăn bà nội làm cũng ngon."
Bộ dạng nghiêm túc lấy lòng mẹ Cố, bà ấy cười ha hả lại gắp một đũa thịt cho cháu nội lớn.
Nhị Ni ngẩng đầu ra khỏi cái chén, cầm chén chìa ra nói: "Bà nội, cháu cũng muốn."
Mẹ Cố vội vàng cho gắp thêm cho cô bé không ít thịt, lại gắp một đũa nữa cho Đại Ni.
Một bữa cơm ăn khá có thể chấp nhận, ít nhất vẫn duy trì được sự hòa thuận bề ngoài, về phần nội bộ thiệt tình được bao nhiêu thì không biết rõ.
Lý Thanh Vận ăn no liên mang theo hai con về nhà, Nhị Bảo đã ngủ thiếp đi vì quá mệt.
Anh cả Cố và những người khác còn phải ở lại đón giao thường, đốt pháo vào lúc mười hai giờ.
Bởi vì buổi chiều ngủ rất lâu cho nên buổi tối Lý Thanh Vận thực sự có thể kiên trì đến hơn mười hai giờ, đốt pháo cho ngôi nhà mới của mình rồi mới đi ngủ.
Ngủ một giấc này liền ngủ tới tám giờ sáng.
Đại Bảo biết mẹ mệt mỏi cho nên không đánh thức cô, đã cho em trai uống sữa bột, dẫn em trai lên giường đất chơi.
"Mẹ, mẹ ngủ rất lâu, có đói bụng không? Con lập tức làm đồ ăn cho mẹ."
Lý Thanh Vận vội vàng mặc quần áo đứng dậy.
Cho nước vào trong nồi, cho thêm hai quả trứng gà, đặt lên vỉ hấp, đặt trên đó hai cái bánh bao, hai cái bánh nhân đậu, sáu cái sủi cả, nhóm lửa đun nóng.
Lại trộn thêm hai chén sữa bò, chính là bữa sáng đầu năm của hai mẹ con.
Ăn cơm xong, Đại Bảo vui vẻ cúi đầu xuống chúc: "Con chúc mẹ năm mới càng ngày càng xinh đẹp."
"Miệng của con trai cả của mẹ thật ngọt, lại đâu, mau nhận lợi.” Lý Thanh Vận lấy từ trong túi ra một chiếc bao lì xì bằng giấy đỏ, đây là thứ đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua.
Đại Bảo vui mừng mở ra, vừa nhìn thế mà có tới tận hai hào, suýt chút nữa nhảy dựng lên vì vui vẻ.
"Cảm ơn mẹ, con đi ra ngoài chúc tết trước đây.'
Lý Thanh Vận đặt một cái bao lì xì khác vào trong tay Nhị Bảo, để cho cậu bé nghịch một phút.
"Nhị Bảo à, con còn nhỏ lắm, để mẹ giữ giúp con trước nhé? Con không nói lời nào, mẹ xem như con đồng ý rồi nhé?"
Nói xong, Lý Thanh Vận vui vẻ cất cái bao lì xì này vào trong túi của mình, chẳng trách người lớn đời sau đều thích giữ tiền mừng tuổi của con nhỏ, hóa ra lại loại cảm giác này.
Mùng một năm mới phải đi chúc tết các bậc cha chú, Đại Bảo mặc chiếc áo bông mới của mình liên ra ngoài đi chúc tết.
Lần đầu tiên thằng bé đi đến trong nhà ông nội, nói một loạt những lời hay, nhận được một cái bao lì xì hai hào tiền, còn có một túi đậu phộng rang, thằng bé mừng rỡ đến mức cười toe toét, giấu tiền đi rồi chạy đi mất.
Kế tiếp là nhà bác cả trách đó không nhà, Lý Thanh Vận chưa bao giờ kéo chuyện mâu thuẫn giữa người lớn với nhau lên người trẻ nhỏ, cho nên Đại Bảo vẫn đối xử với bọn họ giống như trước.
Chị dâu cả Cố chỉ đưa cho Đại Bảo một nắm hạt dưa mình vừa rang, liên muốn đuổi thằng bé đi, nhưng bị anh cả Cố ngăn cả, nhét vào trong tay thằng bé một cái bao lì xì năm xu tiền. Đại Bảo nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi, tuy rằng ngoài miệng thằng bé không nói, nhưng trẻ con là người có thể cảm nhận được thiện ý và ác ý của người lớn nhất, thằng bé biết bác cả và bác gái đều không thích bản thân và em trai.
Tiếp theo còn muốn đi đến nhà cha nuôi mẹ nuôi chúc tết, khi đi đến nơi, Mao Đầu cũng đi ra ngoài chúc tết.
Trình Kiệt và Thu Cúc nhiệt tình mời thằng bé vào nhà, tặng cho thằng bé rất nhiều đồ ăn vặt, còn có bao lì xì hai hào tiền.
Đại Bảo vui mừng nói một đống lời hay, nói đến mức bọn họ vui vẻ không khép miệng được.
Lý Thanh Vận ở nhà, sau khi Đại Bảo đi rồi, cũng nhanh chóng dọn dẹp, đặt đầu đậu rang, kẹo và những đồ ăn vặt khác đầy trên bàn trong nhà chính, nấu một nồi bánh nhân đậu nóng hổi, lại chuẩn bị mấy cái bao lì xì lớn lớn bé bé. Không mất bao lâu, Đại Ni và Nhị Ni đã tới đây, bọn nhỏ đang mặc quần áo mới làm từ vải dệt mà Lý Thanh Vận tặng trước đó, đi đến trước mặt, hai đứa nhỏ nhút nhát sợ sệt nói với cô: Chúc mừng năm mới thím hai.
Lý Thanh Vận cười ha hả chúc mừng năm mới với bọn nhỏ, lại đưa cho hai chị em một túi đồ ăn vặt, mỗi người một cái bánh nhân đậu, lại cho mỗi người một cái bao lì xì một hào.
Đại Ni cầm lấy bánh nhân đậu và bao lì xì không nói nên lời nào, lúc Đại Bảo vừa mới vào nhà mình, cô bé đã tận mắt nhìn thấy, mẹ của mình chỉ đưa một nắm hạt dưa liền muốn đuổi người ta đi, thím hại lại chưa bao giờ đối xử khắt khe với bọn họ vì có mâu thuẫn với mẹ, cô bé đã lớn rồi, có thể hiểu được thị phi đúng sai, cũng có lòng tự giọng, hành vi của mẹ mình như vậy, khiến cô bé cảm thấy không có mặt mũi để gặp thím hai. Nhị Ni thì khác, cô bé nhỏ hơn một chút, chưa hình thành tính cách, gần đây chịu ảnh hưởng từ mẹ càng thêm nghiêm trọng, bị Nghiêm Thục Phân dạy có chút sai lầm, mọi chuyện bắt đầu đâm chồi ngoi đầu.
Ngày xưa lúc Đại Bảo có cuộc sống không tốt, cô bé còn cảm thấy thằng bé đáng thương, hiện tại lúc nào Nghiêm Thục Phân cũng nói cuộc sống của Đại Bảo và Nhị Bảo tốt đến mức nào, ăn toàn đồ ngon, lại không chịu chia cho bọn họ chút nào, hiện tại trong nhà không có chút gì để ăn như thế nào, còn có cha Cố mẹ Cố trọng nam khinh nữ, không thích bọn họ, chỉ thích Đại Bảo và Nhị Bảo.
Bởi vậy, trong lòng cô gái nhỏ còn có chút ghi hận bọn họ, cảm thấy hiện tại bản thân sống không được như ý, đều là do bọn họ.
Cho nên cô bé cảm thấy hai cái bao lì xì của thím hai là điêu nên làm. Vừa mới nhận lấy liền mở ra nhìn, thấy là một hào tiền, lúc này mới mỉm cười hài lòng, thuận tiện kéo kéo tay áo của chị gái, ý bảo cô bé nhanh rời đi.
Lý Thanh Vận nhìn ra trong lòng Đại Ni có điều gì đó, cô bé này tâm tư rất nặng.
"Không có gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều, tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Lý Thanh Vận nói xong võ võ bả vai của Đại Ni.
Một câu an ủi dịu dàng này, nhiều năm sau vẫn còn khắc ghi trong lòng Đại Ni, mỗi khi gặp phải điều gì khó khăn, nhớ tới lời nói như tắm mình trong gió xuân của thím hai, cô bé đều cảm thấy tất cả những việc khó khăn chẳng qua chỉ như thế.
Khi trở về nhà, hai đứa nhỏ liền đưa tiền cho mẹ, Nghiêm Thục Phân đắc ý cầm hai hào tiền, trong lòng vui vẻ không thôi, nhà mình đã kiếm được một hào năm xu rồi.