Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 160:




"Năm ngoái anh nhận được một lá thư khẩn cấp từ ông ấy, nói rằng tình hình hiện tại đã thay đổi, khiến lòng người hoảng sợ, thân phận lưu học sinh nước ngoài của ông ấy bị người khác lên án, nguy ngập nguy cơ. Ông ấy quyết định từ bỏ mọi thứ, mau chóng chuyển nhà dọn đến Hồng Kông, việc trao đổi thư từ giữa bọn anh trong tương lai có khả năng trở thành bằng chứng cho mối quan hệ bà con bạn bè ở nước ngoài của anh, sau khi ông ấy rời đi nếu bị người khác điều tra ra, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của anh, cho nên trong thư ông ấy muốn cả nhà anh cũng rời đi cùng ông ấy. Đồng thời, trong thư còn kẹp ba vé xe lửa đi đến Kinh Thị vào mùng năm tháng giêng, bởi vì viết thư nên không dám tiết lộ quá nhiều, ông ấy chỉ để lại vài nét bút ít hỏi, điều này khiến cho lòng anh cũng rất thấp thỏm, không biết nên làm thế nào cho phải, có nên vứt bỏ tất cả mọi thứ hiện có để đi theo chú không, cảm giác rời xa quê hương không dễ chịu gì. Chị dâu của em mấy ngày nay đã lén khóc rất nhiều lần, cô ấy không muốn rời khỏi nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, nơi này có người thân của cô ấy, còn anh làm sao muốn lang bạt ngoài kia, đây không phải không còn cách nào sao? Lỡ đâu thật sự xảy ra chuyện gì, một người đàn ông như anh có thể chịu đựng gian khổ, nhưng cô ấy và Mao Đầu phải làm sao bây giờ?" Trình Kiệt bất đắc dĩ nói.

Trên thực tế, tính đến hôm nay, anh ấy đã đưa ra quyết định.

Trong lòng Lý Thanh Vận gào thét chói tai như con chuột marmot.

Trình Kiệt đây là sinh ra đã có mệnh làm ông lớn!

Không dám tưởng tượng, người như anh ấy đến Hồng Kông, tương tai có thể trở thành thần thánh phương nào. Ông lớn, ông lớn thật sự, thế mà cô có thể ôm cái đùi vàng này trước.

Đi, nhất định phải đi!

"Anh cả Trình, anh chắc chắn người này là chú của anh không?" Đừng bị người ta lừa.

"Chắc chắn không sai, trước đó ông ấy đã gửi tín vật đến cho anh, là một món trang sức ngọt do tổ tiên nhà bọn anh truyền lại, cha anh cũng có một món giống hệt, diện mạo trên ảnh chụp cũng giống cha anh đến sáu bảy phần, chuyện ngày xưa ông ấy nói cha anh cũng từng nói, chắc chắn là sự thật."

"Nếu chú của anh thật sự có biện pháp, em kiến nghị các anh vẫn nên đi theo ông ấy, Đình Chu nhà em cũng từng mơ hồ nhắc nhở em rằng, hiện tại khắp nơi đều loạn lạc, đặc biệt là bên phía Kinh thị, một chút gió thổi cỏ lay cũng có khả năng liên lụy đến cả gia đình. Trước đây các anh còn chưa nhận thân thì không sao, nhưng vừa vặn các anh lại gặp nhau vào lúc đầu sóng ngọn gió này, cũng là chuyện không còn cách nào. Các anh trốn đi trước, chờ đến lúc thời cơ chín muồi hãng trở về, em nghe nói hiện tại bên kia phát triển rất tốt, dù không tốt cũng tốt hơn bây giờ rất nhiều."

"Đúng vậy, trước hết phải giữ được gia đình, em không dám lấy hai mẹ con bọn họ ra mạo hiểm, cho nên anh đã quyết định, đi theo đi!" Trình Kiệt chém đinh chặt sắt nói.

Thu Cúc lại lau nước mắt một lần, đạo lý lớn cô ấy đều biết, nhưng đối với cô ấy, thế giới bên ngoài thật xa lạ và đáng sợ, nửa đời trước của cô ấy đều ở trong cái thôn nhỏ trên núi này, nơi xa nhất từng đến chỉ là công xã mà thôi.

Hiện tại bảo cô ấy phải nhanh trốn đến một nơi thật xa để sinh sống, rất có thể sẽ không nhìn thấy cha mẹ người thân trong nhiều năm sau đó, nghĩ đến điều này đã thấy khó chịu. Đặc biệt là cha mẹ ruột đã sớm già rồi, chờ đến khi cô ấy trở vê, cũng không biết bọn họ còn ở đây không.

Hôm nay nghĩ đến chuyện này cô ấy liên không câm được nước mắt, thậm chí còn không dám trở về nhà mẹ đẻ, sợ bị cha mẹ phát hiện manh mối, chỉ biết nhờ người giúp mang đồ đạc qua thăm.

Lý Thanh Vận ngồi xuống bên cạnh cô ấy, vỗ võ tay cô ấy an ủi nói: "Chị dâu Thu Cúc, người lớn như thế nào cũng không sao, nhưng Mao Đầu còn nhỏ, chị có nhẫn tâm để thằng bé gặp nguy hiểm khi ở cùng các chị không? Em nghe nói một số quan chức cấp cao ở Kinh thị bị điều động đến nơi khác, ăn sống đều ở trong chuồng bò, phải làm những công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất, ăn thức ăn không bằng gia súc, bị gọi là chó, chị nhẫn tâm sao?"

"Đáng sợ như thế á? Không được, chị phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc." Trình Kiệt và Lý Thanh Vận nhìn nhau mỉm cười.

Thực ra Thu Cúc cũng hiểu cái lợi và hại trong đó, chỉ là trong lòng không quyết định được, Lý Thanh Vận cho cô ấy uống một viên thuốc an thân, viên thuốc an thân này chính là Mao Đầu.

Mỗi đứa con đều là điểm yếu của người mẹ.

Việc nhà họ Trình rời đi đã là điều chắc chắn.

Cái gì Thu Cúc cũng muốn đem đi, nhưng Trình Kiệt không chịu, cô ấy khó thở, lại sao cái này không được mang theo, cái kia cũng không cho mang theo, đến nơi đó ăn cái gì uống cái gì?

Trình Kiệt biết rõ năng lực của chú mình, đến nơi đó tự nhiên ông ấy đã có sắp xếp, không đến mức sẽ phát sầu về những việc như cơm ăn áo mặc, đi đường xa cần phải mặc quần áo nhẹ.

Chỉ là sau này bản thân cũng phải đổi một phương thức khác để nuôi sống gia đình, cũng không biết bên kia làm thầy giáo có kiếm được việc làm không?

Mặc kệ, quan tâm anh ấy làm cái gì, cho dù có phải đi vác bao tải, anh ấy vẫn có thể nuôi sống một nhà ba người của mình.

Cuối cùng, Trình Kiệt chỉ mang theo những vật phẩm có giá trị trong nhà, tiền giấy và quần áo giày vớ tùy thân, còn có mấy quyển sách của anh ấy.

Đồ dùng trong nhà loại lớn chắc chắn không mang được và lương thực trong nhà cũng không thể mang đi, chỉ có thể lấy đủ lương khô ăn trên đường, những thứ khác cần phải xử lý xong trước khi đi.

Lý Thanh Vận biết nỗi khó khăn của bọn họ, chủ động nói muốn mua số lương thực còn lại và hai con gà của nhà bọn họ.

Thu Cúc bán lương thực cho Lý Thanh Vận, nói sẽ giữ lại hai con gà để gửi cho cha mẹ mình, còn có một túi bột mình trắng, sau này còn không biết bao nhiêu năm mới trở về, không thể tân hiếu trước mặt hai vợ chồng già.

Hai vợ chồng Trình Kiệt cũng thành thật, trá hình bán lương thực cho Lý Thanh Vận nửa mua nửa tặng, còn đưa hết số củ cải và cải trắng và dưa chua dưa muối mình ướp còn dư lại trong hâm cho cô.

Cũng là muốn để sau này Lý Thanh Vận giúp đỡ coi chừng phòng ốc trong nhà một chút, lỡ đâu còn có thể trở về sống thì sao?

Lý Thanh Vận không thiếu lương thực, nhưng có được nhiều lương thực với giá rẻ và cho không như vậy cũng rất có lời, dù sao cô có không gian có thể tích trữ, sau này đi theo quân đội sẽ không có lương thực đầu người, hiện tại có thể mua lương thực thì phải chuẩn bị nhiều hơn, càng nhiều càng tốt, phải biết rằng hiện tại người dân ở rất nhiều nơi vẫn còn đói bụng.

Tất cả điều này được thực hiện một cách lặng lẽ.

Sáng sớm mùng ba, Lý Thanh Vận đưa hai đứa nhỏ đến nhà ông bà nội nhờ bọn họ trông nom, bản thân mang theo quà cáp lên đường đi đến nhà Thanh Duyệt cùng hai vợ chồng Thanh Hoan.

Thanh Hoan vốn dĩ không muốn để Trình Hoài Sơn tới, dù sao thì loại chuyện này, hai người phụ nữ ởi là được, đi cùng một người đàn ông mới kỳ quái.

Nhưng buổi sáng cô ấy ra khỏi nhà quá sớm, Trình Hoài Sơn lo lắng cô ấy đi một mình trong bóng tối, nhất quyết muốn đưa cô ấy đi.

Từ chối không được chỉ có thể hưởng thụ nó thôi.

Trong khi mọi người nói chuyện, cũng có cảm giác đi rất nhanh, đi bộ gần một tiếng, cuối cùng cũng đến thôn nơi Thanh Duyệt gả vào.

Hỏi một bà cụ trên đường, ba người liền đi về hướng nhà Thanh Duyệt.

Từ xa xa đã nhìn thấy Dư Quý vô cùng vui vẻ cầm trên tay một con cá to đi về nhà.

"Dư Quý!" Lý Thanh Vận gọi anh ấy, anh ấy mới phản ứng lại, vui sướng nói: "Chị cả, chị hai, anh rể hai, mọi người tới rồi."

Một câu nói một phút cũng chưa xong, may mắn là mọi người đều được giáo dục rất tốt, không cắt ngang lời của anh ấy.

Người gặp được việc vui tâm trạng sẽ sảng khoái, anh ấy cũng không ngượng ngùng như những ngày khác, nhiệt tình tiếp đón bọn họ đi vào trong nhà.

Trong lúc trò chuyện, biết được sáng sớm anh ấy đã đặc biệt tới hố băng đi câu một con cá về, để cho Thanh Duyệt ăn.

Hai chị em nghĩ thầm, em gái mình cũng coi như gặp được một người chồng tốt, trời lạnh như vậy, muốn ra ngoài phải rất có dũng khí, càng đừng nói tới việc anh ấy đi bắt cá, xem ống quần của anh ấy đề đã ướt một mảng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.