Cố Đình Chu đề nghị muốn thẩm vấn gã đàn ông bắt cóc trẻ con kia.
Bởi vì kỳ lạ là mấy đứa trẻ khác trên xe đều bị ẵm đi từ ga xe lửa, chỉ có mỗi nhóc con này là gã đàn ông tự mình bắt cóc, tại sao đối phương lại bí quá hóa liều như vậy?
Tên đàn ông nhanh chóng khai báo, là cấp trên sai anh ta đi bắt, người đó nói rằng trong toa xe có một nhóc con vô cùng đáng yêu, nhất định có thể bán được với giá cao. Đối phương quen một khách hàng đặc biệt giàu có, người ta muốn một đứa trẻ ưa nhìn.
Ban ngày bọn họ đã lần theo, chờ đến tối sẽ lặng yên bồng đứa bé đi trước khi đến ga.
Cố Đình Chu lập tức hiểu rõ, có người theo dõi Nhị Bảo, ngờ đâu ma xui quỷ khiến ôm nhầm đứa bé nằm giường trên.
Cảnh sát cũng rất khó hiểu, điều kiện của đứa bé trong lòng không được tốt lắm, da dẻ vàng vọt, người gầy gò yếu ớt.
Đáng tiếc cấp trên của tên đàn ông vô cùng gian xảo, đối phương không ở trong toa xe kia.
Lúc xảy ra chuyện, người này đã nhân cơ hội cảnh sát đang điều tra bọn buôn người trên toa xe mà lén lút bỏ trốn ngay khi đến ga.
Thế nhưng có thể cứu được nhiều trẻ em như vậy cũng xem như lập công lớn rồi.
Lý Thanh Vận nghe xong cũng sợ hãi không thôi.
Rõ ràng bọn họ nhắm vào Nhị Bảo đây mà, trời đánh mấy kẻ buôn người kia đi.
Bé con đáng thương, cản tai ương cho Nhị Bảo. Trải qua chuyện này, Lý Thanh Vận không tài nào ngủ nổi, cô đành ôm đứa trẻ tựa lưng vào cạnh giường.
Khi người phụ nữ giường trên tỉnh lại đã là rạng sáng hôm sau, cô ta vừa tỉnh đã giật mình phát hiện không thấy đứa con trong lòng mình đâu, kêu lên đầy sợ hãi.
Lý Thanh Vận nghe thấy tiếng động bèn vội vàng đứng dậy giải thích, rồi đưa đứa trẻ cho đối phương.
"Cảnh sát nói bác sĩ đã kiểm tra qua, bé con chỉ hôn mê tạm thời, hẳn lát nữa sẽ tỉnh lại."
Người phụ nữ nhìn con trai ngủ mê man mà lòng đầy xót xa.
Cố Đình Chu tìm viên cảnh sát tới giải thích rõ ràng mọi chuyện cho cô ta, miễn đối phương nghỉ ngờ bọn họ.
Bấy giờ cô ta mới biết con mình suýt thì bị người ta bắt cóc mất, không tìm vê được! Cô ta hoảng sợ đến mức toát hết mồ hôi lạnh, liên tục cảm ơn cảnh sát và vợ chồng Lý Thanh Vận.
Chẳng trách người ta hay nói xe lửa rất nguy hiểm, hạng người gì cũng có.
Vất vả lắm Trân Quế Chi mới sinh được một đứa con này, yêu thương tận tâm can, nếu bị bắt mất thì cô ta biết đối mặt với chồng mình thế nào? Nói năng với nhà cha mẹ chồng ra sao?
Chuyện này mà xảy ra thật thì cô ta cũng không cần sống tiếp, cứ thế mà nhảy thẳng từ xe lửa xuống luôn.
May mà đám buôn người trời đánh kia sợ khiến đứa trẻ ngu ngốc nên không bỏ thuốc mạnh lắm, chỉ chốc lát sau là cậu bé tỉnh lại rồi.
Thế nhưng Trần Quế Chi bị hù dọa hú hồn hú vía một phen, không có sữa.
Cậu bé đã không ăn gì suốt cả đêm, giờ đói bụng không chịu nổi, gào khóc ¡nh ỏi. Lý Thanh Vận đành tài trợ một ít sữa bột, ai bảo đứa trẻ này cản tai ương cho Nhị Bảo nhà cô chứ.
Tuy không có cậu bé, Nhị Bảo dưới sự bảo vệ của cô cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng tóm lại vì đám buôn người muốn lừa bán Nhị Bảo nên mới bắt cậu bé đi, xem như một hồi tai bay vạ gió.
Trân Quế Chi hết lòng cảm ơn, pha sữa cho con uống.
Đêm đó cả Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận đều không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Sau khi cho hai đứa trẻ ăn sáng xong, lại giải quyết vấn đề sinh lý, Đại Bảo nói mình có thể trông hành lý để cha mẹ nghỉ ngơi.
Tối hôm qua thằng bé ngủ say như chết, chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Lý Thanh Vận dặn nó không được chạy lung tung, chỉ được ở trong này rồi ôm Nhị Bảo thiếp đi.
Xe lửa đong đưa qua lại, Nhị Bảo rất dễ buồn ngủ.
Cố Đình Chu cũng ngả người xuống giường chợp mắt một lát.
Chuyện tối hôm qua khiến mọi người trên xe hoảng sợ lo lắng một phen nhưng ngược lại cũng an toàn hơn.
Hai người nhắm mắt đến tâm hơn hai giờ chiều mới tỉnh.
Đại Bảo đói đến mức bụng xẹp lép nhưng vẫn săn sóc không quấy rầy cha mẹ.
"Đại Bảo, đói bụng chưa con, trông em nhé, cha đi tới trước mua chút đồ ăn" Cố Đình Chu ngủ một giấc, tinh thần phấn chấn, anh rời giường đi tới phía trước mua cơm.
"Xin hứa nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Đại Bảo nghịch ngợm chào theo kiểu nghi lễ quân đội trông chẳng ra ngô ra khoai gì.
Cố Đình Chu búng gáy thằng bé: "Không đúng tiêu chuẩn, phạt con luyện tập ba mươi lần."
Nom dáng vẻ chán nản của con trai, người đàn ông nhếch mép cười, cầm hộp cơm của hai người đi.
Lý Thanh Vận nghe giọng nói của hai cha con thì lười biếng xoay người ngồi dậy, khàn giọng hỏi: "Đại Bảo, Nhị Bảo đã thay tã chưa con?"
"Ấy, con quên mất, để con xem thử” Đại Bảo vội vàng kéo quân em trai, quả nhiên bên trong đã ướt đẫm.
Giờ cứ hễ chút là Nhị Bảo lại bò lung tung, còn không thèm nghe lời chỉ huy, suýt thì Đại Bảo không giữ được thằng bé.
Hai mẹ con luống cuống một phen, tay giữ tay mặc mới thay được quân mới và tã sạch cho Nhị Bảo.
Vừa thay xong, Cố Đình Chu cũng mang cơm trưa vê.
Một hộp đầy ắp cơm tẻ.
Hôm kia thì đựng đồ ăn, một mặn một chay, khoai tây sợi xào thịt và cải trắng xào giấm.
Ba người chia nhau giải quyết hết hai hộp cơm.
Mặc dù không ngon lắm nhưng có còn hơn không.
Càng tới gần Kinh thị, đất đai càng trống trải.
Nguyên một vùng là đồng bằng và đập nước, rất ít núi non trập trùng.
Lần này bọn họ cần đến Kinh thị, sau đó đổi xe đi quân khu.
Tầm khoảng một tiếng đồng hồ nữa thì xe lửa sẽ dừng lại.
Lý Thanh Vận đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.
Người phụ nữ giường trên không kiềm chế được nỗi kích động, cô ta nịt con trước ngực, đeo hành lý lên, hai tay xách hai cái túi, sau khi tạm biệt bọn họ thì chen chúc về phía cửa xe.
Lý Thanh Vận lại thấy không cần phải nôn xuống dưới làm gì, dù sao mọi người cũng phải xuống hết, muốn ở lại thì nhân viên xe lửa cũng không cho phép. Ôm con chen tới chen lui, lỡ xảy ra chuyện gì chẳng cứu vãn được. Thế nên bọn cô chờ dòng người vơi bớt mới ung dung dẫn con xuống xe.
Cố Đình Chu mắt sắc tìm thấy tấm bảng chào đón ghi tên mình.
Tên anh cũng không được tính là phổ biến, lẽ nào là đặc biệt đến đón bọn họ? Thế là anh dẫn cả nhà bước sang.
"Giang Phàm? Sao cậu biết hôm nay tôi vê?" Thật lòng mà nói, Cố Đình Chu có hơi bất ngờ.
Anh không báo tin trở về cho Giang Phàm, cũng không dặn anh ấy hôm nay đến phụ đón người.
Thế mà thằng nhóc này nghĩa khí thật, đúng là không nhìn lầm người.
Dù bọn họ tự đổi xe đến quân khu cũng không sao cả nhưng không thể đi thẳng một mạch đến nơi được, phải tạt ngang qua một hẻm núi. Trời đang âm u, anh có hơi không yên lòng, giờ có xe đến đón thuận tiện hơn rất nhiều. Trước khi trời tối là bọn họ có thể tới quân khu được rồi, vẫn còn thời gian để dọn dẹp một phen nữa.
"Anh xin nghỉ năm ngày, tôi đoán anh nhất định sẽ bắt chuyến xe này về, thấy chưa, tôi đoán đúng rồi này, ha ha." Giang Phàm cười đắc ý, ai da, chút chuyện nhỏ này sao mà làm khó anh ấy được.
Với bạn bè mình đã nhận định, anh ấy đối xử rất thật lòng, biết lần này Cố Đình Chu quay về để đón vợ con đi theo, anh ấy đã suy tính tới phụ đón người từ lâu rồi.
Khiến chị dâu và bọn trẻ có ấn tượng tốt với quân khu thì sinh hoạt của Đình Chu mới thoải mái được.
Lúc nào ông bạn này của anh ấy cũng treo vợ con bên mép, đủ để thấy rõ vị trí của ba người này trong lòng anh.
Cố Đình Chu giơ tay đấm nhẹ vào bả vai Giang Phàm, không nói gì nhưng cả hai đều ngầm hiểu.
"Đại Bảo, chào chú Giang đi con!" Lý Thanh Vận võ nhẹ ra hiệu cho Đại Bảo.
"Con chào chú Giang!" Đại Bảo rụt rè lấy hết can đảm lên tiếng.
"Ấy, Đại Bảo lớn quá ha, rất rắn chắc!" Giang Phàm khen.
"Chào chị dâu, vất vả cả đường rồi, chúng ta đi thôi, xe em đang đậu ngay bên ngoài." Giang Phàm rất tự nhiên duỗi tay nhận lấy túi xách trong tay Lý Thanh Vận.