Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 170:




Hôm nay Giang Phàm lái xe nhà tới đón người, bình thường anh ấy rất khiêm tốn, xưa nay không thích khoe của ở quân khu, nay hiếm lắm mới lái Xe ra ngoài.

Lý Thanh Vận hâm mộ nhìn con xe mới toanh, trong thời đại này mà có được xe riêng thật sự rất giỏi, không phải giàu sang thì cũng là có quyền thế, chẳng biết khi nào cô mới mua được xe nữa.

Kiếp trước cô đã học lái rồi, chẳng qua do phải tiết kiệm tiền mua nhà nên vẫn chưa mua Xe, toàn đi bộ.

Cố Đình Chu nhìn ánh mắt ao ước của vợ, biết cô lại nhớ tới cuộc sống kiếp trước của mình rồi.

Anh từng nghe cô kể, thời đại đó, người bình thường vẫn mua được xe, mà bây giờ, cô chỉ có thể ao ước nhìn người khác. Ánh mắt Cố Đình Chu tối đi, không biết đang suy nghĩ gì.

Đại Bảo kinh ngạc thán phục chiếc xe: “Chú Giang ơi, cái thứ to xác này sẽ nhúc nhích ạ?”

Giang Phàm bị biểu cảm khoa trương của thằng bé chọc cười: "Cháu lên xem thử thì biết thôi, vào đi?" Nói xong, anh ấy mở cửa ghế đẳng sau ra.

Chiếc xe xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, Đại Bảo luôn nhoài người lên cửa xe nhìn ngóng phố xá phồn hoa, từng góc đều khiến thằng bé trợn mắt há miệng.

Một đôi mắt sắp nhìn không đủ rồi, cả ngày hôm nay nó trông thấy quá nhiều thứ mới mẻ chưa bao gặp trước đây.

Nhị Bảo cũng thế, cậu bé đứng trên đùi Cố Đình Chu, cố gắng nhoài về phía cửa, muốn xem phong cảnh bên ngoài.

Ngược lại Lý Thanh Vận không hào hứng mấy, cô đã từng nhìn thấy cảnh nhà cao cửa rộng, rực rỡ ánh đèn ở kiếp sau, giờ cảnh này rất bình thường.

Xe đi ngang qua cửa hàng bách hóa lớn nhất Kinh thị, Giang Phàm hỏi: "Mọi người có muốn vào mua đồ dùng hằng ngày không? Vừa khéo đi ngang qua cửa hàng bách hóa này, tôi lái xe cũng tiện chở đồ về, đỡ cho chị dâu phải đi một chuyến nữa."

Cố Đình Chu dò hỏi Lý Thanh Vận.

Ánh mắt cô như đang hỏi có được không, dọc đường cô quả thật đã tính ra rất nhiều đồ cần mua, đồ dùng hằng ngày, vật dụng nhà bếp, tất cả đều cần thiết.

Thấy cô rục rịch muốn vào, Cố Đình Chu thoải mái nói: "Vậy cậu tấp xe vào lê nhé."

Hai người bỏ Đại Bảo với Nhị Bảo lại trong xe, nhờ Giang Phàm trông giúp, cửa hàng bách hóa rộng lớn đông đúc, dẫn con theo không tiện mua sắm. Giang Phàm còn lén đưa cho Cố Đình Chu một xấp phiếu định mức, còn nháy mắt ra hiệu, anh ấy tính không sai mà.

Cố Đình Chu cũng không khách khí, đồng đội tốt đều như vậy hết, luôn giúp đỡ lẫn nhau.

Cố Đình Chu đã trả lại khoản tiền Giang Phàm đưa lúc trước, trong lòng anh ấy rất băn khoăn nên nghĩ cách bù đắp ở những mặt khác.

Hai vợ chồng cầm phiếu định mức Giang Phàm cho, cộng thêm tiền trong túi, bước vào cửa hàng bách hóa.

Lúc đi ra, trên người cả hai đều treo đầy đồ đạc, bỏ hết vào cốp sau.

Sau khi rời khỏi Kinh thị, tốc độ lái xe của Giang Phàm đã tăng lên, khi đến quân khi thì trời còn chưa tối hẳn.

Giang Phàm chào hỏi cậu chiến sĩ đang làm nhiệm vụ, lái xe thẳng đến khu nhà nhỏ Cố Đình Chu đã chọn. Hồi trước, anh ấy cũng phụ giúp Cố Đình Chu dọn dẹp rất nhiều lần nên cũng xem như quen cửa quen nẻo.

Lý Thanh Vận ngạc nhiên nhìn khu nhà nhỏ trước mặt.

Cô vốn nghĩ nhà ở quân khu chia nhất định rất bình thường.

Không ngờ là nguyên cả tòa khá lớn.

Khu vực này có năm căn nhà nhỏ dành cho gia đình, các ngôi nhà cách nhau vài trăm mét, đủ không gian riêng tư, Lý Thanh Vận khá hài lòng.

Vừa bước vào cửa đã có niêm vui bất ngờ.

Căn sân nhỏ này khá rộng, bên trong còn có một cái chòi nghỉ mát nho nhỏ, phía dưới đặt một cái bàn gỗ và mấy chiếc ghế tròn, cạnh bên là một chiếc xích đu xinh đẹp.

Những thứ này trông giống như được tạo ra từ bàn tay của một người thợ mộc. Vào nhà xem xét, mắt cô bỗng ươn ướt, nói thật, cô vẫn luôn cho rằng Cố Đình Chu là một người thô lỗ.

Không ngờ người đàn ông này lại nhớ rõ lời cô nói rồi áp dụng vào thực tế.

Trang trí trong nhà lẫn ngoài sân đều y hệt như mong muốn của cô, cô chỉ mới bâng quơ nhắc đến trong lúc tán gẫu với anh trước kia thôi.

Thấy cô hài lòng, Cố Đình Chu vốn đang đắc ý không ngờ lại làm vợ mình khóc, anh vội vàng chạy tới an ủi cô.

“Sao vậy? Em không hài lòng nơi nào à? Không thích thì chúng ta sắp xếp lại theo ý em là được, đừng khóc.” Anh đau lòng lau nước mắt giúp cô.

"Hài lòng, em hài lòng lắm, Cố Đình Chu.” Lý Thanh Vận nhẹ nhàng nhón chân, hôn lên mặt anh thật khẽ.

Hai mắt Cố Đình Chu bỗng sáng rực, thế mà vợ anh lại chủ động hôn anh, hôm nay, ngày mai, ngày mốt cũng không muốn rửa mặt thì phải làm sao đây?

Giang Phàm giúp họ tháo dỡ hành lý xuống xe rồi lái đi, lưu lại không gian riêng tư cho gia đình.

Anh ấy còn nói khi nào mọi người rảnh rỗi thì nhớ ghé qua nhà chơi.

Đến lúc này Lý Thanh Vận mới biết Giang Phàm cũng ở khu này, là đại viện có sân lớn đẹp nhất phía cuối.

"Mấy hôm nữa anh mời đồng đội đến nhà mình ăn cơm nhé, hôm nay Giang Phàm đi theo mình bận trước bận sau, chưa kịp mời anh ấy bữa cơm” Lý Thanh Vận trâm ngâm nói.

"Được, nghe em. À, đừng khiến mình mệt quá." Cố Đình Chu đồng ý theo thói quen, xong lại bổ sung thêm một câu.

Đã đến giờ cơm tối, Cố Đình Chu đi căng tin mua thức ăn, Lý Thanh Vận thì dẫn hai đứa trẻ vào nhà, tiện thể dọn dẹp sơ sơ.

Căn nhà đã được Cố Đình Chu quét tước từ trong ra ngoài rồi, sạch sẽ không một hạt bụi, không cần phải lau lại nữa, chỉ cần xếp những thứ họ mang đến vào những nơi thích hợp là xong.

Lý Thanh Vận rất giỏi việc này.

Cô kêu Đại Bạo ra ngoài, dặn thằng bé chơi với em trai trong chòi nghỉ mát, sau đó đóng cửa lại, lấy đồ ra khỏi không gian.

Chăn bông và gối cho giường.

Bình đun nước, chậu tráng men, ấm trà và các đồ dùng sinh hoạt mang từ nhà dưới quê lên, cất hết vào ngăn kéo.

Tiếp đến là phòng bếp, các loại lương thực, dưa muối đồ chua đã thu vào không gian trước đó, cô mang ra hết, bày gọn gàng lên kệ và thớt.

Cố Đình Chu đã đặt mua đầy đủ các đồ vật lớn trong nhà, như bếp than, nồi nấu cơm, chảo xào rau, nồi đất nhỏ.

Mấy bánh than chất đây ở một góc khuất, ngày mai là có thể tự mình nấu nướng rôi.

Hiện giờ quân khu đều sử dụng bếp than, khá là tiện lợi.

Lý Thanh Vận lấy cái bếp lò và nồi nhỏ trong không gian ra, thỉnh thoảng cũng cần dùng tới chúng.

Về phần đồ đạc trong phòng, hẳn là đã có từ trước, nhìn không mới toanh nhưng cũng được tám, chín phần mười, Lý Thanh Vận khá hài lòng.

Tuy mùa đông ở Kinh thị khá lạnh nhưng nhiệt độ không xuống dưới 0 độ nên không cân dùng giường đất, chỉ cân ngủ trên giường đệm bình thường thôi.

Ngoài ra còn có một gian nhà chính, chuyên dùng để tiếp khách và ăn cơm.

Căn này có tổng cộng ba phòng ngủ, đã đặt sẵn giường, tủ lớn và một bộ bàn ghế.

Điều đáng nói là Cố Đình Chu đã tự mình làm một bộ sofa rồi đặt ngay trong nhà chính (tương đương với phòng khách).

Không hổ là người có tay nghề, tự làm được cả sofa, tiết kiệm được không ít tiền bạc.

Mấy tháng nay, Cố Đình Chu không gửi tiền về mà chỉ tiêu vào việc trang trí nhà cửa, anh thật sự rất chu đáo.

Lý Thanh Vận tỏ vẻ, cô càng xem càng hài lòng.

*

Bên này Lý Thanh Vận sắp xếp đồ đạc gần xong thì Cố Đình Chu mang ba hộp cơm về.

Một hộp màn thầu, một hộp món mặn và một hộp món chay.

Đó là thịt heo om khoai tây và miến dưa chưa.

Phần ăn rất lớn, Lý Thanh Vận và Đại Bảo ăn một nửa, còn dư lại đều vào bụng Cố Đình Chu hết.

Nhị Bảo cũng được chia nửa hơn cái màn thầu, cậu bé đã có thể tự cầm gặm, thậm chí còn không quên nhặt sạch sẽ vụn bánh vương vãi trên bàn ăn.

Xác nhận là người sành ăn không sai được.

Hiện tại Nhị Bảo ăn hai bữa một ngày, có khi là cháo nhuyễn, có khi là màn thầu. Nếu Lý Thanh Vận rảnh sẽ làm ít thịt băm và rau củ xay nhuyễn, để ăn kèm với cháo gạo.

Lúc người lớn ăn cháo thì cậu bé cũng ăn được, tuy nhiên cơm tẻ thì vẫn hơi khó nuốt, chỉ ăn được một chút thôi. Khẩu vị Nhị Bảo không tệ, cho gì ăn nấy, cũng không kén cá chọn canh.

Cơm nước xong thì trời đã tối, Cố Đình Chu bật đèn trong nhà lên, đúng vậy, là đèn điện.

Lý Thanh Vận vui vẻ chạy tới ôm chầm lấy anh.

'Sao anh không nói với em là có đèn điện!" Đây chính là điều bất ngờ lớn nhất hôm nay đúng không? Lúc nãy cô đi tới đi lui khắp nhà mà chẳng phát hiện ra.

Có một bóng đèn phía trên đỉnh đầu bọn họ.

Có trời mới biết mấy tháng nay dùng đèn dầu và nến để thắp sáng làm cô cảm giác cả người như bị hun đen thui vậy, ban đêm không dám làm gì, ánh sáng yếu quá nhìn không rõ.

"Anh còn tưởng em đã phát hiện." Cố Đình Chu tủi thân lẩm bẩm.

Thế nhưng anh vẫn ôm vợ vào lòng, hôn cô đắm đuối rồi mới chịu buông ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.