Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 191:




Thu Cúc vẫn luôn nhớ đến những lời trước đây Lý Thanh Vận đã từng nói, có tiền thì mua nhà, mua thật nhiều nhà, sau này làm chủ cho thuê, Thu Cúc cũng muốn làm chủ cho thuê ngồi ở nhà là có tiền trên tay rồi.

Cho đến sau này bọn họ kiếm được tiền, đều dùng số tiền đó để mua nhà, cảm thấy an tâm hơn cầm tiền trong tay nhiều.

Sau này, bọn họ dựa vào những căn nhà đó mà kiếm được bộn tiền, đây là còn chưa tính đến công việc kinh doanh của gia đình.

Cuối tháng một.

Năm mới lại đến.

Tết năm ngoái Cố Đình Chu không ở nhà, ba mẹ con ở bên nhau, cũng coi như là náo nhiệt.

Năm nay vất vả lắm cả nhà mới quây quần bên nhau, lại dính phải thời gian loạn lạc, nhà nhà đều làm rất đơn giản.

Nhà họ Cố cũng như vậy, sống một cuộc sống khép kín.

Bên phía nhà họ Giang gửi một ít thổ sản vùng núi của quê nhà tới, còn có bánh nhân đậu nhà làm để làm quà mừng năm mới.

Hàng xóm láng giềng cũng tặng mấy cái bánh nhân đậu, đổi về đủ loại điểm tâm.

Trước khi Lý Thanh Vận nghỉ đã tặng cho hai đồng nghiệp một ít thổ sản vùng núi làm quà mừng năm mới, lúc ăn tết cũng không cần phải đi đi lại lại nữa.

Mẹ Giang có lòng, còn đích thân thêu cho đứa bé trong bụng cô một cái yếm nhỏ.

Một cái yếm màu đỏ đậm, trên đó là một con mèo sống động đang ôm quả tú cầu chơi đùa, vô cùng đáng yêu. Lý Thanh Vận giờ mới biết, mẹ Giang không phải là người thủ đô, bà là người Tô Châu, kỹ năng thêu thùa của Tô Châu thuộc hàng thượng thừa.

Cái yếm này được thêu vô cùng khéo léo đẹp mắt, Lý Thanh Vận còn muốn treo lên tường, không nỡ để cho con mặc.

Tuy nói là mọi thứ đều làm đơn giản, nhưng trong nhà cũng không thể thiếu đồ ăn thức uống.

Chỉ riêng đô thưởng năm mới ở đơn vị Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận, đã đủ cho bọn họ đón tết vui vẻ/sống đủ một năm, đây là còn chưa kể đến trong không gian của Lý Thanh Vận còn rất nhiều đồ ngon.

Hôm nay trong nhà cùng muối dưa chưa, còn có cải thảo muối cay nữa.

Mẹ Cố là một người có tay nghề muối dưa chua lão luyện, món bà ấy muối khá đủ tiêu chuẩn. Lý Thanh Vận thử một miếng, cải thảo muối cay của mẹ Cố hương vị cũng không tôi.

Năm nay muối ít, mùa đông ở thủ đô cũng không kéo dài như ở Đông Bắc, băng tan sớm.

Cho nên làm đủ ăn là được rồi, trời nóng lên để lâu sẽ dễ bị hỏng.

Người nhà họ Giang rất thích ăn cải thảo muối cay mà Lý Thanh Vận làm, năm nay mẹ Giang cũng muối cải thảo cay với mẹ Cố, mấy đứa con của nhà bà ấy đều rất thích ăn.

Trong không gian vốn đã có hai con lợn, thêm bốn con lợn đi săn năm ngoái, còn được chia cho một con dê.

Từ khi mẹ Cố đến, cả nhà cũng không còn ăn thịt thường xuyên như trước nữa.

Ăn thịt này lâu như vậy rồi, hiện giờ thịt lợn vẫn còn hai con rưỡi chưa ăn xong, đây còn là vì có một con lợn đã để cho Cố Đình Chu làm thịt heo khô rồi đấy.

Nếu không có thể còn dư lại nhiều hơn.

Nhưng những hàng dự trữ trước đây Lý Thanh Vận chuẩn bị trong không gian, cũng đã ăn gân hết, thịt dê cũng không còn gì mấy, chỉ còn lại chút ít thôi.

Từ sau khi mẹ Cố tới, Lý Thanh Vận rất ít khi xuống bếp, ba mươi tết, cô đích thân xuống bếp nấu một bữa cơm ngon miệng.

Đại Bảo thích sườn xào chua ngọt, Nhị Bảo thích trứng hấp thịt, mẹ Cố thích ăn cá xào dưa, cô thì thích thịt lợn đã hấp rồi xào lên.

Cố Đình Chu thích ăn thịt lợn chưng miến, món này do mẹ Cố làm, bà nấu lại càng đúng vị.

Ăn xong bữa cơm tất niên, mẹ Cố dẫn Nhị Bảo đi ngủ, Nhị Bảo còn nhỏ nên ngủ sớm, mẹ Cố đã lớn tuổi nên cũng đi ngủ sớm.

Đại Bảo đã sớm trở về phòng mình để đọc truyện tranh.

Mùa hè năm nay, Đại Bảo đã ngủ phòng riêng theo yêu cầu quyết liệt của Cố Đình Chu.

Ban đầu Đại Bảo không quen lắm, có tối Lý Thanh Vận nghe thấy tiếng động, tỉnh dậy thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng bên cửa sổ, khiến cô sợ hết hồn.

Nghe kĩ, thì cậu bé đang nhỏ tiếng gọi mẹ, đáng thương vô cùng, cô vội vàng mở cửa để cậu bé vào ngủ.

Lâu dần, cậu bé cũng dân dần quen thuộc, hiện giờ bảo thằng bé qua ngủ nó cũng không chịu nữa, con cái dần dần lớn lên, cũng có không gian độc lập của riêng mình.

Sau khi mọi người trở về phòng, Cố Đình Chu thu dọn xong bàn ăn, cũng đỡ vợ mình về phòng nghỉ ngơi.

Sau đó kiên trì ngâm chân mát xa cho cô trước khi đi ngủ.

Làm xong hết tất thảy, Lý Thanh Vận được phục vụ vô cùng thoải mái.

Đêm nay, người trong khu dành cho người nhà đều ăn ý không đốt pháo.

Đâu lên giường đi ngủ từ sớm.

Lý Thanh Vận không ngủ được, lấy hộp đựng tiền ở trong không gian ra, bắt đầu tính toán thu nhập của cả năm nay.

Năm ngoái trong nhà gửi tổng cộng mười ngàn đồng, số tiền này không hề đụng đến, là tiền cô dùng để mua nhà.

Năm nay thu nhập chủ yếu của gia đình đến từ tiền lương của cô và Cố Đình Chu.

Một tháng Cố Đình Chu kiếm được gần chín mươi đồng, từ đầu năm tòng quân tích lũy đến hiện tại, tổng là gần một ngàn đồng, trong đó trước đây Cố Đình Chu còn dùng để trang trí nhà cửa, nếu không thì sẽ còn nhiều hơn.

Bản thân cô một tháng kiếm được ba mươi lăm đồng, bởi vì mới làm được mấy tháng, tổng cộng được gần hai trăm đồng.

Năm nay trong nhà cũng không chỉ tiêu quá nhiều, nửa năm đầu cô thường xuyên lấy lương thực, thức ăn thịt từ trong không gian, sau khi mẹ Cố tới đây, lượng lương thực và thịt chủ yếu trong nhà cũng là cô tìm cơ hội lấy ra từ không gian, cho nên tiết kiệm được phần lớn chỉ tiêu về lương thực và thức ăn.

Còn lại thì mỗi tháng cô đưa cho mẹ Cố mười đồng tiền lương, còn có mười đồng tiền phí sinh hoạt.

Trừ đi những chỉ tiêu vụn vặt lẻ tẻ, cho cha Cố và đám Thanh Hoan ở quê mua đồ, quà cáp lễ vật tặng người khác, còn mua sắm thêm các vật dụng hàng ngày trong nhà, chi tiêu khi Cố Đình Chu ở bên ngoài, còn cả các loại học phí của Đại Bảo.

Năm nay tiêu tổng cộng hai trăm năm mươi hai đồng.

Còn lại chín trăm bốn mươi hai đồng.

Có vẻ còn dư rất nhiều.

Thật ra năm nay trong nhà cũng coi như là chi tiêu tiết kiệm, lại thêm hoàn cảnh xã hội hiện giờ, sống đơn giản, rất nhiều thứ nên mua đều không mua, sợ lửa thiêu đến mình.

Người lớn trẻ con trong nhà đều được may quần áo mới từ năm ngoái, đủ mặc, ngay cả mẹ Cố cũng có hai cái áo bông mới, cho nên năm nay thống nhất không may quần áo mới nữa.

Mặc dù Lý Thanh Vận bụng cũng đã lớn, nhưng áo khoác trước đây đều rất rộng, cũng có thể mặc vừa, cũng không cân phải may thêm quần áo làm gì.

Chỉ may thêm hai cái áo nhỏ cho Tam Bảo ở trong bụng và một cái áo bông mới cho Nhị Bảo.

Những cái này cũng không tốn bao nhiêu tiên, chỉ cần mua hai cân bông vải, trong không gian đã có vải rồi.

Chi tiêu ăn uống trong nhà vẫn rất nhiều, bé ba sắp ra đời thì số tiền này lại càng lớn hơn.

Muốn có nhiều tiền, thì chỉ có thể tăng thu giảm chỉ thôi.

Dù sao thì năm nay cũng chẳng làm ăn được gì, mặc dù Lý Thanh Vận có đầu óc kinh doanh, nhưng cũng không thể sử dụng được.

Lý Thanh Vận cất cẩn thận chín trăm đồng vào trong hộp, để hai tờ chứng nhận gửi tiền vào chung, đây đều là tiền quỹ sau này dùng để mua nhà.

Có thể bởi vì khát vọng về gia đình khi còn nhỏ, khiến cô có một loại ao ước mãnh liệt đối với nhà cửa, muốn có một ngôi nhà thuộc về mình, loại chấp niệm này, cả hai đời đêu chưa từng thay đổi.

Cô không biết, bởi vì sự ảnh hưởng của cô mà Thu Cúc đã tiên phong có một căn nhà cho riêng mình ở thành phố Cảng trong những năm sáu mươi.

Qua tết, ngày dự sinh của Lý Thanh Vận ngày càng đến gần, công việc gần đây của Cố Đình Chu đều ở gân trong quân khu, ban ngày ra ngoài, ban đêm trở về.

Cấp trên thông cảm cho anh vì vợ sắp sinh, cho nên cũng không sắp xếp cho anh đi xa.

Số tháng càng ngày càng lớn, số lần đi tiểu của Lý Thanh Vận cũng tăng lên, mỗi đêm đều đi tiểu rất nhiều lần, xương khung chậu đau đến không ngủ được, may mà Cố Đình Chu rất quan tâm cô, điều này khiến cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Có nhiều lúc, phụ nữ không sợ khổ cũng không sợ mệt, mà bọn họ sợ không có ai hiểu cho nỗi khổ đó.

Hoặc có thể nói, rõ ràng biết lại coi như không nhìn thấy, thật sự khiến người ta cảm thấy chạnh lòng.

May mà Cố Đình Chu là một người cha người chồng mẫu mực, điều này cũng xoa nhẹ bớt phiền não trong thai kỳ của cô.

Hiện giờ, mỗi ngày cô đều mong chờ được dỡ hàng khỏi người.

Nhưng lại sợ hãi nỗi đau sinh con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.