Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 21:




"Những loại vải này chắc còn dư nhiều lắm, đặc biệt là hai tấm vải nhung này, chỉ may thành hai cái áo khoác, phần vải thừa chắc không thể dùng làm gì được." Mẹ Cố tính toán nói.

"May may cho mỗi đứa hai cái áo khoác mùa đông đi, mặc bên ngoài áo bông, thay ra rồi giặt cũng tiện." Lý Thanh Vận suy nghĩ một chút rồi nói.

"Ừ, con suy nghĩ chu đáo, nên như vậy, áo bông giặt nhiêu không giữ được ấm, mặc một cái áo khoác cũng có thể bảo vệ chút, giặt cũng tiện" Mẹ Cố hiếm khi khen ngợi con dâu nhỏ của mình.

Đây cũng là khoảng thời gian yên bình hiếm hoi của hai người trong mấy năm qua, không có cãi nhau.

Mẹ, mẹ xem như này có được không, một mình con rất bận, còn có hai đứa nhỏ, lão Nhị lại còn nhỏ, con thật sự không có thời gian, mẹ có thể câm những tấm vải này về rồi cùng với chị dâu cả giúp con may được không ạ, may đủ cho hai đứa trẻ, phần vải còn lại thì cho chị dâu cả xử lý, ở bên này thì con đưa mẹ một cân đường đỏ."

Lý Thanh Vận không thể tự mình may nhiều quần áo như vậy, vừa hay lại có người giúp đỡ, không nên lãng phí.

Mẹ Cố nghĩ thâm chắc Lý Chiêu Đệ đã thông suốt, không những may quần áo cho bọn trẻ, làm việc cũng có kế hoạch. Mặc dù bà là người đề nghị giúp may hộ quần áo, nhưng cũng là cháu trai của bà, con dâu biết cảm ơn, trong lòng bà cũng vui mừng.

Hơn nữa, vải nhiều như vậy, may xong cho hai đứa nhỏ cũng còn thừa nhiều vải, ghép lại cũng có thể may cho hai đứa con gái nhà thằng cả mỗi đứa một bộ quần áo mùa thu và một bộ mùa đông, đều là vải tốt, màu sắc cũng đẹp, tin là con dâu cả của bà sẽ rất vui, nhưng không hỏi trước thì bà sẽ không nhận ngay.

"Mẹ về sẽ nói với chị dâu cả của con trước, nếu nó đồng ý, thì chúng ta sẽ cùng làm, con không cần phải đưa mẹ cái gì cả, đây là cháu của mẹ, may giúp hai bộ quần áo thì có gì to tác." Mẹ Cố suy nghĩ một chút rồi nói.

Lý Thanh Vận không ngờ bà mẹ chồng hời của mình lại là người sáng suốt như vậy, không dễ dàng thay người khác quyết định, cũng không keo kiệt, ngược lại còn khiến người ta có thiện cảm.

"Vậy được, nếu mẹ không cần đường đỏ, con còn rất nhiều vải ở đây, mẹ cứ chọn mấy tấm mình thích rồi may cho mẹ và cha mỗi người một bộ quần áo mới.'

Lý Thanh Vận cũng không phải người keo kiệt, cô có khá nhiều vật dụng sinh hoạt, đồ ăn đồ dùng cũng không tiện cho trực tiếp, những loại vải này ở đây cũng có nhiều, ai cũng biết cô thích may vá nên có nhiều vải là chuyện bình thường.

Nói xong cô lấy từ trong tủ mấy tấm vải sẫm màu để mẹ Cố chọn.

Mẹ Cố đang định từ chối, nhưng nhìn thấy những tấm vải này lại không nói nên lời.

Những tấm vải này vừa đẹp vừa thoải mái, chắc là rất đắt, không ngờ mẹ Đại Bảo lại nỡ lòng lấy ra.

"Bà nội để cháu giúp bà chọn" Đại Bảo nhìn thấy bà nội bối rối, cũng nhìn ra mẹ là thật lòng muốn cho, vì vậy tự mình xung phong giúp bà nội chọn.

"Thằng nhóc lanh lợi này, cháu thì biết cái gì?" Mẹ Cố bế cháu trai lơn lên, để thằng bé ngồi lên đùi mình.

"Tấm vải màu đen có hoa văn này may áo bông cho ông nội, còn tấm màu xanh cho bà nội." Đại Bảo lật lật mấy tấm vải trong tay, chỉ vào hai tấm này rồi nói.

Lý Thanh Vận không ngờ Đại Bảo còn nhỏ đã có mắt thẩm mỹ riêng, có thể là di truyền từ Lý Chiêu Đệ, trông có vẻ không đáng tin nhưng thẩm mỹ rất tốt.

Chính cô cũng thấy hai tấm vải này phù hợp với hai người già.

Mẹ Cố nghe thấy đứa cháu trai lớn nói vậy, cũng thấy rất có lý, nhìn những tấm vải khác bỗng dưng cảm thấy không đẹp bằng hai tấm này.

"Cháu trai lớn của bà thật giỏi, vừa nhìn một cái đã chọn được tấm đẹp nhất." Mẹ Cố khen ngợi một lát, sau đó ngượng ngùng nói: "Mẹ Đại Bảo, mẹ rất thích hai tấm này, mẹ cũng không muốn con bị thiệt, con mua hết bao nhiêu để mẹ trả cho con."

"Mẹ, mẹ cứ cầm lấy đi, mẹ giúp con may cho Đại Bảo Nhị Bảo nhiều quần áo như vậy đã rất vất vả rồi, hai tấm vải này mẹ may thành áo bông đi, mấy năm rồi mẹ cũng chưa may áo bông mới, cái cũ cũng không ấm nữa. Bông thì mẹ không cần lo, đến lúc đó con lại mua thêm cho.”

Thấy mẹ Cố còn muốn từ chối, Lý Thanh Vận đành phải nói thêm: "Cứ coi như năm nay con và Đình Chu báo hiếu hai người."

Mẹ Cố lúc này mới gật đầu đồng ý, chuyện gia đình nên phân chia rõ ràng cũng tốt, nhưng nếu là lòng hiếu thảo của con trai và con dâu lại là chuyện khác.

Bà nghĩ một lúc, bảo Lý Thanh Vận lấy kéo, hai tay bà thoăn thoắt, từ hai tấm vải cắt ra kích thước vừa đủ để may áo bông.

"Hai tấm vải này khá lớn, chúng ta chỉ may một bộ, không cần nhiều như vậy đâu." Mẹ Cố vui vẻ gấp những tấm vải đã cắt đặt sang một bên, rồi gấp gọn tấm không cần đưa cho Lý Thanh Vận cất đi.

"Mẹ về hỏi chị dâu con xem con bé có đồng ý không đã, những tấm vải này cứ để ở đây đi, lát nữa mẹ quay lại lấy."

Mẹ Cố làm việc rất dứt khoát, nhanh nhẹn, nói xong rồi đi luôn. Lý Thanh Vận ấn tượng khá tốt với bà, nên gọi bà lại và lấy hai cái bánh bao thịt lớn ở trong giỏ trên bàn đưa cho bà.

"Buổi sáng con đi công xã mua được, hơi nguội rồi, mẹ hâm nóng rồi ăn nhé."

"Các con ăn đi, bọn ta già rồi, có cái gì chưa từng ăn qua đâu, để cho Đại Bảo ăn." Mẹ Cố từ chối.

"Bà nội, bà câm lấy đi, cháu đã ăn rồi, bánh bao thịt ngon lắm, ngon "nuốt lưỡi” luôn, cháu không lừa bà đâu, bà và ông cũng nếm thử đi."

Bình thường khi thằng bé đói ông bà đều nhường phần ăn của mình cho nó, nên Đại Bảo cũng muốn ông bà ông bà nếm thử bánh bao thịt ngon.

"Đại Bảo đã nói như vậy rồi, mẹ cứ cầm lấy đi." Lý Thanh Vận cũng không biết phải làm sao khuyên bà.

Cuối cùng, mẹ Cố cũng nhận.

Sau khi bà đi, Lý Thanh Vận xoa xoa đầu Đại Bảo nói: "Đại Bảo, hôm nay con làm rất tốt, mẹ rất tự hào về con, ông bà đối xử tốt với chúng ta, chúng ta nên hiếu kính với họ."

"Mẹ, con biết rồi, sau này Đại Bảo cũng sẽ hiếu kính với mẹ, đợi con lớn lên sẽ kiếm được nhiều tiền, mua cho mẹ vải đẹp để may quần áo." Tay Đại Bảo vẽ một vòng tròn lớn, dáng vẻ đáng yêu của thằng bé khiến Lý Thanh Vận bật cười.

Mẹ Cố ôm hai cái bánh bao thịt lớn về nhà, trong lòng bà vẫn cảm thấy như đang mơ.

May quần áo cho con, mua giày và tất, cho hai người già vải để may quần áo, còn không tiếc mà cho họ hai cái bánh bao thịt lớn, đây còn là Lý Chiêu Đệ sao?

Về đến nhà, bà hâm nóng bánh bao rồi mang vào phòng nói chuyện với đương gia, cha Cố cũng không tin, nhưng đàn ông trời sinh phản ứng chậm, chỉ nghĩ rằng sau khi cô làm mẹ nên dần dần thay đổi.

"Ồ, một ngày mua bánh bao thịt, lại mua cả vải, trong thôn chắc không có ai biết tiêu tiền hơn con bé này, tuy lời của Liễu Thúy Hoa khó nghe, nhưng cũng có lý, cho dù thằng hai kiếm được nhiều tiền thế nào cũng không nên tiêu hoang như vậy, sau này hai đứa trẻ lớn lên phải làm sao đây." Mẹ Cố thở dài, phàn nàn.

"Được rồi, như này chẳng phải tốt hơn trước kia sao, ít nhất còn biết nghĩ cho con, bà đừng phàn nàn nữa, cứ tiêu tiền đi, miễn là chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ là được. Còn về tiền, hai vợ chồng già chúng ta vẫn còn sức để làm việc, dành dụm cho Đại Bảo và Nhị Bảo, còn có số tiền mà trước đây thằng hai gửi về nữa cũng chẳng động đến mấy, hơn nữa tháng hai là một đứa biết tính toán, bà không cần phải lo nhiều vậy đâu." Cha Cố khuyên nhủ. "Cũng đúng." Mẹ Cố suy nghĩ lại rồi thôi, vui vẻ chia bánh bao thịt với chồng.

Hai người mỗi người một cái bánh bao nhân thịt, đúng như lời Đại Bảo nói, ngon "nuốt lưỡi".

Đã nhiều năm rồi chưa ăn cái bánh bao nào ngon như vậy.

Họ không nghĩ đến việc chia cho bọn trẻ, dù sao đây là thứ không dễ chia, lại còn là do nhà thằng hai hiếu kính.

Mẹ Cố nói với con dâu cả về chuyện may quần áo, ban đầu cô ta không tin, sợ sẽ làm cho nhà thăng hai không công, nhưng thấy mẹ chồng vô cùng vui vẻ, còn nói nhà thằng hai thay đổi nhiều rồi, cuối cùng cô vẫn đồng ý giúp đỡ.

Nếu có thể tiết kiệm được ít vải để may áo khoác cho hai đứa con gái cũng tốt. Thời đại này, mỗi người chỉ có vài thước phiếu vải mỗi năm, dù cô có tích góp thế nào thì cuối năm cũng không thể may cho con một bộ quần áo mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.