Thật ra bâu không khí ở buồng trong cũng không tôi, năm người vừa ăn vừa nói chuyện, vui vẻ vô cùng, trong suốt bữa tiệc ấy, Giang Phàm luôn miệng khen ngợi tài nấu nướng của chị dâu.
Lần đầu tiên Cố Đình Chu cảm nhận được thế nào gọi là vinh dự, hơn nữa lại còn là Lý Chiêu Đệ mang đến cho anh.
Gian ngoài được dọn đi sớm hơn so với buông trong, Lý Thanh Vận đang thay tã và cho Nhị Bảo tu sữa, Đại Bảo đứng lên chiếc ghế nhỏ để dọn dẹp bát đũa giúp mẹ.
Nhưng mẹ Cố đâu có đồng ý, bà ấy câm đống bát đũa từ tay thằng bé rồi bắt đầu vào việc, chị dâu Cố cũng tới thu dọn cùng.
"Mẹ ơi, trong bình của Nhị Bảo có cái gì vậy, cứ tóp tép tóp tép cả." Chị dâu Cố vừa rửa bát đũa vừa nói với giọng hiếu kỳ.
"Nghe nói là sữa bột, Nhị Bảo cai sữa từ lúc được ba tháng rồi, cha thằng bé tìm phiếu mua sữa bột về, cái này bổ dưỡng lắm đấy."
Mẹ Cố nói thẳng là cha Nhị Bảo tìm phiếu để mua sữa bột là để chị dâu Cố biết đấy là từ bản lĩnh của người ta mà ra, như vậy chị dâu Cố sẽ không phải nghĩ gì nhiều, bà ấy vốn là kiểu người coi trọng suy nghĩ như vậy.
Nhưng đáng tiếc, chị dâu Cố vẫn không tránh khỏi tình huống tự chui rúc vào sừng trâu, Nhị Nhi nhà cô ta đã không uống sữa sau bốn năm tháng rồi, thậm chí đến cháo bột cũng chẳng được ăn mấy. Vậy mà Nhị Bảo lại có sữa bột để uống, nói tới nói lui, chung quy thì bé trai vẫn được coi trọng hơn bé gái.
Đáng tiếc sức khoẻ của cô ta không cho phép, sinh Nhị Ni được mấy năm rồi mà vẫn chưa mang thai lại được, cô ta cũng hy vọng mình có một đứa con trai bên cạnh.
Ông trời thật không công bằng, ngập lụt chết hạn hán chết, tại sao một người mẹ nhẫn tâm như Lý Chiêu Đệ lại sinh được hai cậu con trai, trong khi cô ta thì chỉ có hai đứa con gái.
Mặc dù trong lòng chị dâu cả Cố có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vì ngại quyền uy của mẹ chồng cộng với bài học vừa rồi, cô ta không dám mở miệng nói lời không đúng đắn nữa.
Mấy người nhìn bọn trẻ chơi đùa, sau lại bàn tán về chuyện sinh sản, tán gẫu chuyện trong đại đội.
Bấy giờ buồng trong mới tàn cuộc, mẹ Cố dẫn đầu đoàn người vào dọn dẹp, người trong căn phòng to rời đi.
Bên này, mấy người lần lượt rửa mặt rồi chuẩn bị nghỉ ngơi. Ở thời buổi này nông thôn vốn chẳng có hoạt động giải trí gì, buổi tối thường lên giường đi ngủ sớm, nếu không thì làm gì có chuyện nhà nào cũng có nhiều trẻ em tới vậy.
Giang Phàm và tài xế Tiểu Tống đi nghỉ ngơi, Lý Thanh Vận cũng đưa bọn nhỏ về phòng.
Cũng may là giường đất đủ lớn, cả nhà họ ngủ cũng không thành vấn đề. Hơn nữa có hai đứa nhỏ kẹp ở giữa, mà Cố Đình Chu lại là bệnh nhân, vậy nên cô cũng rất bình tĩnh thản nhiên, không hề căng thẳng chút nào.
Đại Bảo và Nhị Bảo đã rửa mặt sạch sẽ, chúng lăn lộn trên chiếc giường đất. Khả năng thích ứng của Đại Bảo cũng không tệ lắm, lúc giữa trưa thằng bé vẫn còn lạ cha mình, nhưng tới tối đã ở chơi chung với nhau được rồi.
Lý Thanh Vận bưng một chậu nước vào, lấy một chiếc khăn lông mới từ tủ giường đất làm ướt rồi vắt khô đưa cho Cố Đình Chu: "Anh tự lau đi, hôm nay nóng quá, mồ hôi dính vào cơ thể sẽ không thoải mái." Cố Đình Chu giống như hạn hán lâu năm gặp mưa rào, mấy ngày làm bệnh nhân trong bệnh viện anh còn không có cơ hội rửa mặt, hai ngày nay anh làm qua loa trên đường cũng coi như tạm chấp nhận. Giờ phút này đây, Cố Đình Chu có cảm giác cơ thể mình sắp thối rữa ra rồi, đúng là đàn ông vẫn không cẩn thận bằng phụ nữ.
Cố Đình Chu lau qua một lượt, sau đó đôi mắt sắc bén của anh nhận ra tay Lý Thanh Vận giặt khăn có gì đó không đúng. Anh kéo tay cô lại rồi mở ra, phát hiện lòng bàn tay cô phồng rộp.
"Sao lại bị như vậy?" Cố Đình Chu nói với giọng trầm thấp, sắc mặt tối đen.
Cảm giác ấm ức của Lý Thanh Vận bỗng dâng trào.
Lý Thanh Vận thu tay về, tức giận xoa xoa rồi nói: "Buổi sáng tôi bận cày ruộng trông cả trăm loại rau dự trữ cho mùa đông." Buổi chiều lại đâm đầu vào việc chiêu đãi khách, cô luôn cố nén cơn đau để làm việc.
Những mụn nước lúc vỡ ra cực kỳ đau, đặc biệt là lúc xắt rau, nước chạm vào khiến cô cảm giác đau thấu tim. Nhưng cô không phải kiểu người dễ bộc lộ sự yếu ớt của mình trước mặt người khác, vậy nên cô vẫn luôn kiên trì làm việc.
Một đứa trẻ không có ô dù phải cố gắng làm việc vất vả, dù là Lý Thanh Vận của thời hiện đại hay Lý Chiêu Đệ của thập niên sáu mươi cũng vậy, không có ai thật lòng quan tâm đến họ, vậy nên họ cần phải tự gánh chịu tất thảy.
Khuôn mặt u ám của người đàn ông hơi ửng đỏ, sự áy náy và tội lỗi hiện hữu nơi đáy mắt anh.
Anh thấy xấu hổ khi đối mặt với Lý Chiêu Đệ, đáng ra đây là những việc mà anh phải gánh vác, nhưng cuối cùng lại đè nặng lên đôi vai gây yếu của cô.
Kiếp trước anh chưa từng nghĩ đến việc cô là một người phụ nữ phải sống một mình ở nhà, lo liệu việc nhà lẫn hai đứa nhỏ, thậm chí anh còn đối xử tệ bạc, không tối với cô.
Lúc mới cưới anh, cô cũng là một cô gái ngây thơ, trong sáng, xinh đẹp như hoa, nhưng sau lại bị đẩy vào đường cùng. Mà anh chính là một trong những đồng phạm, chính sự lạnh nhạt vô tình của anh đã khiến cô thất vọng tới cực điểm.
Giờ bắt đầu lại từ đầu, may là vẫn còn kịp. Cố Đình Chu gạt bỏ hết những mớ suy nghĩ hỗn độn trong lòng đi, anh cầm tay cô một lần nữa, khẽ nhúng vào nước rửa sạch rồi lau khô giúp cô. Tiếp theo, anh lấy một lọ thuốc mỡ không biết tên từ chiếc túi trên đầu giường, chậm rãi bôi giúp cô, sự dịu dàng ấy khiến người ta động lòng.
Mà trong suốt quá trình, Lý Thanh Vận nhìn người đàn ông trước mắt mà choáng váng, đây là những đãi ngộ mà cô xứng được nhận sao?
Trong sách nói là anh lạnh nhạt vô tình, trái tim lạnh như sắt đá kia mà?
Anh không nói lời nào, nhưng không hiểu sao lại có thể chạm tới nơi m.ềm m.ại nhất trong trái tim cô, khiến cô không đành lòng rụt tay về.
Mãi đến khi người đàn ông thực hiện tới động tác cuối cùng cô mới phản ứng lại, khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ, quơ quơ bàn tay được bôi thuốc, nói: "Cảm ơn." Trong đôi mắt thâm sâu tựa không đáy của Cố Đình Chu thoáng hiện ý cười, dù trên cơ thể cô xảy ra cái gì, hoặc là cô có trọng sinh giống anh hay không chăng nữa cũng chẳng sao. Tóm lại, cô của hiện tại khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái, không bài xích.
Đại Bảo nhìn những cử chỉ nhỏ của cha mẹ mình, lén cười, ngay cả một đứa trẻ cũng đủ nhạy bén để cảm nhận được bầu không khí kỳ quái giữa hai người.
Lý Thanh Vận mượn chuyện đi vệ sinh để chuồn ra khỏi cửa, cô dựa vào dưới mái hiên, hít sâu mấy hơi mới dần bình tĩnh lại. Sắc đẹp có thể khiến ta lầm tưởng, người xưa chưa bao giờ lừa ta.
Sống hơn hai mươi năm trên đời, lần đầu tiên có một người đàn ông đối xử dịu dàng với cô như vậy, hơn nữa còn là một người đàn ông đẹp trai phong độ, cơ thể toát lên mùi hormone nam tính và độ men lỳ, anh đem lại cho cô một cảm giác siêu an toàn, là mẫu người mà cô thích.
Quả thực, cô muốn ngừng mà không được.
Không được Lý Thanh Vận, mày phải tỉnh táo, không được để mê hoặc, phải kiên trì.
Bình tĩnh lại, cuối cùng cô cầm bình nước ấm quay lại phòng với vẻ mặt bình tĩnh, thu dọn giường đệm, dỗ hai đứa nhỏ ngủ.
"Bản chất chị dâu không phải người xấu, chỉ cần chị ấy không làm gì quá phận, chúng ta cũng không cần để ý tới chị ấy. Chúng ta đã chia nhà rồi, hai bên sẽ không thường xuyên ở cạnh nhau đâu." Cố Đình Chu bỗng nói.
Có lẽ hôm nay anh đã để ý tới những lời đối đáp sắc bén của hai người.
"Ừm, em biết rồi."
Người không động tới mình, mình không động tới người. Đây là cách sống, cách đối nhân xử thế của cô từ trước đến giờ. Chị dâu cả Cố dừng cuộc sống yên ổn, muốn gây chuyện cô cũng không sợ.
Nhưng cô không có ý định nói những lời này cho người đàn ông mà cô mới gặp lần đầu nghe, mặc dù anh là người chồng trên danh nghĩa của cô.
Ban đầu cô vốn tưởng mình sẽ không thể ngủ chung trên một chiếc giường với người đàn ông xa lạ, mặc dù có mấy đứa nhỏ nằm giữa.
Nhưng sự thật là, sau khi cô dỗ Nhị Bảo ngủ xong, hai mắt nặng tru, buồn ngủ đến mức vừa nằm xuống đã thiếp đi.
Ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi, xới đất trông rau, tiếp đãi khách khứa, xong lại tranh đấu với chị dâu cả, thể lực và cả trí óc đều đạt tới cực hạn rồi, không ai có thể chịu nổi. Dưới ánh đèn dầu mỏng manh, Cố Đình Chu quan sát ba mẹ con họ một lúc, sau đó khẽ nhếch môi nở nụ cười mãn nguyện.
Anh nhẹ nhàng thổi tắt ngọn đèn dầu, từ từ nằm xuống, dần chìm sâu vào giấc mộng đẹp. Trong mơ, gia đình bọn họ sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc biết bao.