Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 33:




Lúc Lý Chiêu Đệ về đến nhà, cũng chưa có tới mười một giờ.

Đại Bảo theo thường lệ ân cần bưng nước cho mẹ uống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái giỏ mà Lý Thanh Vận mang về.

"Mèo tham ăn." Lý Thanh Vận vuốt vuốt mũi thằng bé.

"Mẹ, con ngửi thấy mùi bánh bao thịt”

Lý Thanh Vận xốc giỏ lên, lấy cho cậu bé hai cái bánh bao.

"Cho con và cha mỗi người một cái, ăn lót dạ trước, rồi để mẹ đi làm cơm trưa cho mọi người.”

"Mẹ cũng ăn đi." Đại Bảo cầm một cái nhét vào bên miệng cô.

"Được, mẹ cũng ăn. Lý Thanh Vận nhận lấy cắn một miếng, thấy mẹ cũng ăn, thằng bé mới hấp tấp cầm hai cái bánh bao đi tới phòng ở hướng Đông tìm cha của mình.

Lần này Lý Thanh Vận không lấy quá nhiều đồ, chỉ lấy bánh bao và mấy miếng sườn, mấy miếng xương heo, còn có hai cân thịt heo, những thứ này cất ở trong hầm cũng đủ ăn mấy ngày.

Đã trưa mà còn hầm xương thì không kịp nữa, cô dứt khoát nấu một nồi cháo bát bảo, ăn với bánh bao là được.

Lý Thanh Vận lấy gạo nếp, gạo đen, đậu phộng, táo đỏ, hạt sen, hạt ý dĩ, đậu đỏ, đậu tây ra nấu theo tỷ lệ.

Lại tưới nước một lượt cho đám rau mà hôm qua trồng để dự trữ cho mùa đông, rồi giặt sạch những tã tích tụ lại của Nhị Bảo rồi phơi nắng.

Lúc này mới trở lại phòng phía đông.

"Hôm nay Nhị Bảo có ngoan không?” Lý Thanh Vận nhìn Nhị Bảo đang ngủ rồi nhẹ giọng hỏi. "Rất ngoan, chơi với Đại Bảo rất vui, uống sữa xong thì ngủ."

"Vậy là tốt rồi."

"Mẹ, hôm nay cha dạy con học đếm, bây giờ con đã đếm được tới hai mươi rồi."

"Thật sao? Đại Bảo thật là giỏi." Lý Thanh Vận vui mừng nhìn hai cha con, không ngờ người đàn ông này còn rất biết chăm con.

Đại Bảo lập tức bắt đầu đếm, từ một đến hai mươi, không sai một số nào.

"Giỏi thật đấy, theo cha học cho tốt, sang năm mẹ sẽ đưa con đi học."

"Đi học vui không ạ?”

"Đi học không phải đi chơi, ở trong trường học con sẽ học được rất nhiều tri thức, thấy được thế giới rộng lớn hơn." Lý Thanh Vận nhẹ vỗ về đầu của Đại Bảo.

Cố Đình Chu như có điều suy nghĩ mà gật đầu đồng ý.

Cơm trưa là cháo bát bảo với nước canh sền sệt, mềm dẻo thơm ngọt, hai cha con mỗi người uống hai chén lớn. Cố Đình Chu ăn rất giỏi, một hơi ăn năm cái bánh bao lớn, Đại Bảo chỉ ăn một cái, Lý Thanh Vận ăn một chén cháo và hai cái bánh bao.

Bánh bao buổi sáng cầm về còn thừa chín cái, Lý Thanh Vận lấy ra hai cái chuẩn bị đưa qua cho cha mẹ chồng, bảy cái còn lại thì giữ lại để buổi sáng ngày mai ăn.

Vốn tưởng thức ăn mấy ngày qua quá là kiểu cách, Cố Đình Chu sẽ cảm thấy bất ngờ hoặc thấy lãng phí, nhưng kết quả thấy mức độ chấp nhận của anh rất tốt, Lý Thanh Vận cũng không có ý định bạc đãi dạ dày của mình.

Trong nhà nào là người bệnh, trẻ nhỏ, phải ăn đồ bổ dưỡng thì mới có thể chăm sóc tốt cho cơ thể được. Chia ra hai cân bông bỏ vào trong tủ giường, rồi Lý Thanh Vận mang theo sáu cân bông còn lại và hai cái bánh bao đến nhà họ Cố.

Nhà ông Cố.

Mẹ Cố tan làm trở về ăn uống xong xuôi, đang hóng mát ở nhà chính, thuận tiện nói chuyện với cha Cố. Kể rằng hôm nay tan làm trở về, lại có người nhiều chuyện nói huyên thuyên với bà ấy, nói là thấy vợ Đình Chu mang túi lớn túi nhỏ từ công xã trở về.

Lúc này mới có mấy ngày, sao lại đi công xã nữa, có tiền cũng không thể tiêu như vậy được. Sao mà hai đứa cháu trai đáng thương của bà ấy lại gặp phải người mẹ phá của vậy chứ.

Cha Cố đang muốn nói gì đó, bỗng nhìn thấy nhà thăng hai khiêng một bao lớn từ cửa đi vào.

Lo lắng vợ mình lại nói lời gì đó không thích hợp, ông ấy lập tức đứng dậy chào hỏi.

"Cha, mẹ, hôm nay con đi công xã, vừa vặn đã lấy bông vải mà con đã hứa sẽ làm áo bông cho cha mẹ về."

"Chỗ này có tổng cộng sáu cân bông, hai cân làm áo mùa đông cho hai người, bốn cân làm áo bông quần bông cho hai đứa bé. Phiên mẹ chia ra, đưa cho chị dâu cả làm."

"Còn đây là bánh bao thịt con tiện đường mua, không nhiều lắm, cho hai người nếm thử."

Lý Thanh Vận nói một hồi, nói rõ mục đích mình tới đây rôi chuẩn bị rời đi.

Về phía chị dâu cả thì cô cũng không có ý định quản, với tính cách của người kia, không thể nói chuyện tử tế với cô ta được. Dù sao cũng có mẹ chồng giám sát cô ta, mọi thứ cứ giao cho mẹ chồng xử lý là được.

Cha Cố gọi cô lại, đưa cho cô một cây gậy đã mài xong. "Cái này làm cho thằng hai, có đôi khi thằng bé muốn xuống đất cũng thuận tiện hơn, con mang về đi."

"Còn nữa, cảm ơn vải và bông vải của con, phiền con phải suy nghĩ cho hai ông bà già chúng ta rồi."

Cha Cố là một phụ huynh thấu tình đạt lý, khiến cô rất thích, cho nên cô khách sáo nói: “Cha, xem cha nói kìa, con cái hiếu kính cha mẹ là việc nên làm mà."

Lý Thanh Vận về đến nhà, vừa vặn đụng phải thím Giang đưa quân áo tới cho cô.

"Thím Giang, sao thím làm nhanh như vậy, không phải đã nói không cần gấp sao?"

"Dù sao cũng không bận rộn, nên muốn làm sớm đưa sớm, chuẩn bị vào thu thì không mặc được nữa.

"Nhà Đình Chu à, bộ quần áo này của cháu đẹp thật đấy, con gái tím còn oán trách thím, nói kiểu dáng đẹp như vậy mà sao không làm cho nó, rồi nó cứ gấp gáp đòi làm cho nó trước."

Thím Giang làm quần áo mấy chục năm, ánh mắt rất nghiêm khắc, bà ấy thật sự cảm thấy kiểu dáng đẹp nên mới khen.

Ngược lại Lý Thanh Vận không có cảm giác gì, quần áo đời sau có rất nhiều kiểu dáng, đây chẳng qua chỉ là kiểu dáng cơ bản và đơn giản nhất thôi.

Sau khi thử, kích thước quần áo vừa vặn.

Lại được thím Giang khen là xinh đẹp, hai người hàn huyên vài câu, rồi bà ấy cũng đi trước.

Lý Thanh Vận cũng cảm thấy rất đẹp, điệu đà xoay một vòng, vừa vặn quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Đình Chu đang chống gậy.

Xấu hổ một giây, Lý Thanh Vận thu lại nụ cười rồi chuẩn bị đi thay.

Đã quên mất nghiệp chướng mà nguyên chủ gây ra, Cố Đình Chu chắc chắn lại cảm thấy cô tiêu tiền bậy bạ.

"Đẹp lắm." Cố Đình Chu đánh giá một phen rồi nghiêm túc nói.

Lý Thanh Vận trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông, cô không ngờ anh sẽ khen cô, hơn nữa còn dùng giọng điệu rất nghiêm túc, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Chẳng phải nên cảm thấy cô thật phá của sao, trong ngăn tủ toàn là quần áo, vậy mà lại làm quần áo mới.

Giống như nhìn thấu tâm tư của cô, Cố Đình Chu bổ sung một câu: "Anh kiếm tiền là để cho mẹ con các em chỉ tiêu, không cần để ý tới ánh nhìn của người khác, chỉ cần nằm trong phạm vi chấp nhận của chúng ta, em muốn mua gì cũng được."

Để lại câu nói đánh thẳng vào linh hồn của Lý Thanh Vận, rồi anh thản nhiên chống gậy rời đi.

Lý Thanh Vận sững sờ tại chỗ.

Bỗng chốc nhớ tới bản thân không được yêu thương ở kiếp trước, lại bỗng chốc nhớ tới những chuyện mà nguyên chủ gặp phải.

Những lời này của Cố Đình Chu, dù là thật hay giả, thật sự làm cho cô cảm thấy được chữa lành, ai lại không muốn có người che gió che mưa cơ chứ.

Bỏ qua miêu tả về Cố Đình Chu ở trong truyện, thật ra Cố Đình Chu trong hiện thực rất được người ta yêu thích.

Trước mắt mà nói, cô cũng không có phát hiện anh có khuyết điểm gì, đối xử với đứa nhỏ cũng kiên nhẫn dịu dàng, đối xử với cô cũng xem như hào phóng, đi một bước nhìn một bước vậy.

Khóe miệng nở ra một nụ cười sáng lạn, Lý Thanh Vận cũng không suy nghĩ nhiều nữa, vui vẻ trở về căn phòng phía đông.

Hai đứa nhỏ đang chơi ở trên giường đất, Lý Thanh Vận ngồi bên giường đất chơi cùng với chúng.

Hôm nay Nhị Bảo thức dậy không thấy mẹ, lúc này thấy mẹ đi vào, cũng không chơi với anh trai nữa, mà tự mình lăn lộn đi tìm Lý Thanh Vận.

Lăn tận hai vòng mới lăn vào trong lòng mẹ, cậu bé vui vẻ mút tay mỉm cười.

Lý Thanh Vận ôm lấy đứa bé, vui mừng nói: "Nhị Bảo đã biết tự xoay người, đúng là bé ngoan của mẹ."

Đại Bảo cũng vui vẻ vỗ tay: "Nhị Bảo thật là giỏi."

"Đại Bảo của chúng ta cũng rất giỏi, dạy em trai biết xoay người." Lý Thanh Vận cũng kéo Đại Bảo vào trong lòng rồi khích lệ một phen.

Lại thưởng cho thằng bé hai viên kẹo.

Cố Đình Chu nhìn ba mẹ con ở bên nhau hòa hợp ấm áp, không khỏi cười thầm trong lòng.

Kiếp này, hai đứa nhỏ nhất định sẽ không giống kiếp trước nữa! Bọn chúng đáng yêu thuần lương là thế, vì sao kiếp trước lại thành ra như vậy chứ

Sau khi dỗ Nhị Bảo và Đại Bảo ngủ, Lý Thanh Vận tìm túi thuốc mà Giang Phàm đưa cho cô thay. "Miệng vết thương của anh cần phải thay thuốc. Anh ngồi xuống để em thay cho anh." Lý Thanh Vận có chút mất tự nhiên nói.

Trải qua chuyện vừa rồi, cô có chút ngượng ngùng khi đối mặt với anh.

Cố Đình Chu cũng không nói nhiều, ngồi xuống, để mặc cho cô xử lý, mà không nói tiếng nào.

Nhìn thấy vết thương của anh, trong lòng Lý Thanh Vận run lên, lúc bị thương phải đau đến nhường nào. Hơn nữa vì đang là mùa hè, vết thương này có chút sưng đỏ nhiễm trùng, may mắn còn có thuốc tiêu viêm.

Lý Thanh Vận cảm thán quân nhân thật không dễ làm, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cho việc đổ máu hy sinh, gặp phải khó khăn và nguy hiểm cũng là người đầu tiên xông lên, quốc gia cho họ đãi ngộ tốt cũng không phải điều quá đáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.