Ăn cơm xong, Trình Kiệt đi đón Cố Đình Chu, anh ấy còn tri kỷ đóng một tấm ván gỗ ở trên xe đạp để cho Cố Đình Chu có thể gác được cái chân đang bị thương.
Sau khi Lý Thanh Vận dọn dẹp xong nhà cửa và thoa thuốc cho Phán Đệ xong, cô bắt đầu lục lọi lung tung.
Phán Đệ vội vàng tới đây nên cái gì cũng không mang theo, những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày đều phải chuẩn bị lại lần nữa, đặc biệt là quần áo và giày vớ.
Lý Thanh Vận tìm một ít quần áo có kích cỡ nhỏ trước khi nguyên thân không sinh sinh con rồi đưa cho Phán Đệ để cho cô ấy mặc thử xem.
Kết quả là cô ấy mặc vào vẫn rộng thùng thình, những nơi lộ ra đều là da bọc xương khiến bất cứ ai nhìn thấy đều cảm thấy ghê người.
"Chị ơi, mấy bộ quần áo này tốt quá, chị tìm một ít quần áo cũ cho em là được. Phán Đệ ngượng ngùng nói.
"Những bộ quần áo này đều nhỏ, hiện tại chị cũng không mặc được, em mặc đi. Ở đây có hộp kim chỉ, nếu có chỗ nào không vừa thì tự em may lại nhé."
"Hơn nữa, chị có mấy cuộn len, chị vẫn luôn bận rộn nên cũng không có thời gian để làm. Chị muốn đan áo len cho hai đứa nhỏ nhưng vẫn chưa có thời gian làm. Nếu em thật sự muốn giúp đỡ thì em đan hai cái áo len đi."
Lúc nãy khi lục lọi ngăn kéo giường đất, Lý Thanh Vận cũng vừa mới đột nhiên phát hiện ra cái này. Để cho Phán Đệ làm chút chuyện, không chỉ có thể dời đi sự chú ý của cô ấy, mà còn có thể làm cho cô ấy không còn áy náy và yên tâm thoải mái sống ở đây.
"Được ạ, chị muốn đan áo theo kiểu gì?"
Hai người đều rất khéo tay khi còn ở nhà mẹ đẻ, đan áo len cũng rất giỏi, đặc biệt là cố ý học đan áo len cho Lý Đắc Bảo.
Đối với những chiếc áo len và quần cũ không còn vừa nữa của Lý Đắc Bảo, ba chị em bọn họ sẽ tháo chúng ra và tự may áo ngắn hoặc là những đồ vật nhỏ khác cho mình.
"Trong ngăn tủ của chị còn có rất nhiều cuộn len, chị định đan thêm hai cái áo len và quân cho mỗi đứa. Chỉ đan một bộ, cho em đan hai bộ. Của Đại Bảo thì đan theo kiểu dáng chui đầu, còn Nhị Bảo đan theo kiểu hở cổ, như vậy sẽ tiện mặc vào và cỡ ra hơn. Đối với hai người lớn chúng ta, áo chui đầu hay áo hở cổ đều được cả.
Lý Thanh Vận suy xét đến việc ban đầu trong ngăn tủ của mình chỉ còn áo len và quần nên cũng chỉ cần chuẩn bị thêm một bộ nữa là đủ rồi. Còn Phán Đệ chẳng có quần áo gì cả nên phải chuẩn bị cho cô ấy hai bộ.
Đến lúc đó, khi mùa đông tới, cho cô ấy một ít quần áo cũ của nguyên thân và may cho cô ấy một cái áo khoác thật dày để chống rét cũng đủ rồi, trong tủ của cô vẫn còn dư hai cân bông.
Phán Đệ vừa kinh ngạc vừa cảm động, chị cả còn có thể nghĩ tới chuyện đan áo len cho mình, hơn nữa đan cho cô ấy nhiều hơn bản thân một bộ nữa.
Nhưng mà cô ấy vẫn từ chối, nói: "Không cần đâu chị cả, may cho anh rể đi. Em không quen mặc áo len đâu. Trước kia, lúc còn ở nhà mẹ đẻ, em cũng chưa từng mặc áo lên, em không sợ lạnh."
"Em đừng khách sáo với chị. Chờ cho vết thương của em lành hẳn, em sẽ giúp chị được nhiều việc lắm. Chỉ có đan hai cái áo len mà thôi, còn những bộ quần áo khác đều là quần áo cũ trước kia của chị cả. Em cứ yên tâm ở lại nhà của chị đi, chẳng có ai dám nói cái gì đâu, chị đủ sức nuôi em mà không thành vấn đề."
Phán Đệ lại bắt đầu rơi lệ. Tuy nhiên, lần này là những giọt nước mắt của hạnh phúc và cảm động. Từ lúc chị gả chồng và rời khỏi nhà, bản thân cô ấy cũng gả cho người khác. Đã rất lâu rồi, cô ấy chưa hề cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương.
"Dì hai, vì sao dì lại khóc vậy ạ?" Đại Bảo khó hiểu hỏi cô ấy.
"Thằng nhóc này từ đâu mà có nhiều câu vì sao như vậy hả?" Lý Thanh Vận sợ cô ấy xấu hổ nên vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Đại Bảo ám chỉ thằng bé mau đi ra ngoài chơi.
"Vâng" Đại Bảo ngoan ngoãn đi ra ngoài với em trai chơi ở dưới mái hiên.
"Chị à, chị thật tốt." So trước kia thì chị càng tốt hơn.
Lý Phán Đệ thật sự không ngờ rằng ở trong nhà còn có người sẽ chống lưng cho mình. Cho dù là chị cả vẫn luôn đối xử với cô ấy rất tốt, cô ấy cũng không dám chờ mong điều gì cả.
Trước kia, chị cả đối xử với cô ấy cũng tốt, nhưng mà không phải là vô điều kiện giống như bây giờ. Cô ấy biết chị cả yêu bản thân mình nhất. Khi dính dáng tới lợi ích, chị cả cũng sẽ vứt bỏ cô ấy để thỏa mãn bản thân mình.
Vì thế, cô ấy không ngờ rằng sau khi chị cả biết cảnh ngộ của mình, cô sẽ giúp đỡ cô ấy nhiều như vậy, thậm chí là cô còn mang theo cô ấy về nhà mình nữa.
Thật ra, hôm qua lúc ở trên xe bò, cô ấy đã nghĩ tới cái chết trong một thoáng chốc. So với việc quay lại nhà chồng hoặc nhà mẹ đẻ và tiếp tục cuộc sống không hề giống con người này, cô ấy thà chết một cách trong sạch giống như con người ở bên cạnh chị cả.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của chị cả dành cho mình, cô ấy thật sự không muốn dọa cô sợ. Vì thế, cô ấy suy nghĩ rằng hãy để cho cô ấy hưởng thụ chút ấm áp cuối cùng này trước khi chết đi.
Chờ sau khi chị cả đưa cô ấy về nhà mẹ đẻ hoặc là nhà chồng, cô ấy sẽ dùng một dao để kết thúc sinh mệnh này một cách sạch sẽ.
Nhưng mà chị cả lại dẫn cô ấy vê nhà mình và còn chăm sóc cho cô ấy chu đáo như thế.
"Em phải sống cho tốt. Hãy chờ xem, chị và anh rể nhất định sẽ báo thù cho em." Lý Thanh Vận nghiêm túc hứa hẹn với cô ấy. Hôm qua, cô đã phát hiện ra cô gái này có gì đó không đúng, cảm giác tuyệt vọng bao phủ, cô sợ là cô ấy sẽ tự từ bỏ sinh mệnh của bản thân. "Vâng ạ." Cô ấy tin tưởng chị của mình.
"Em xem ở trong tay chị là cái gì?"
"Chị à, chị lấy đâu ra nhiều tiền như thế?" Phán Đệ nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên là chị phải về nhà đòi lại tiền rồi. Em cũng không biết là sáng hôm qua chị đã tới nhà họ Lý trước và ch.ém gi.ết bốn phía, làm cho Lý Đắc Bảo kia sợ tới mức sắp đái ở trong quân. Đúng là đồ hèn nhát mà. Sau này, ba chị em chúng ta đừng bao giờ để cho bọn họ hút máu nữa.”
Lý Thanh Vận miêu tả sinh động như thật cảnh tượng đã diễn ra vào ngày hôm qua cho cô ấy nghe để làm cho cô ấy biết rằng cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn.
"Chị à, chị thật lợi hại. Sau này, em cũng muốn giống như chị vậy đó, làm cho những người đã ức hiếp chúng ta đều phải nhận báo ứng." Lý Phán Đệ nghiêm túc nói.
"Nghĩ như vậy là được rồi. Những người làm tổn thương chúng ta đều đang sống khỏe mạnh. Để nhìn thấy bọn họ bị báo ứng, chúng ta cũng nên sống thật tốt, chúng ta phải sống tốt hơn bọn họ và làm cho bọn họ phải hối hận.”
"Vâng." Lý Phán Đệ gật đầu thật mạnh.
Thấy trên người Phán Đệ lại tràn trề sức sống, Lý Thanh Vận mới có thể yên tâm.
Hai người bắt đầu vừa nói vừa cười, đan len và bàn bạc về chuyện đan áo len.
Bữa trưa là một nồi canh vịt già. Con vịt là lúc trước Trình Kiệt đưa tới. Lúc ấy, cô chỉ mới luộc gà, một con vịt và hai con cá đều được giữ lại và treo ở trong giếng.
Buổi sáng, hấp mấy chiếc bánh bao không nhân lớn và canh vịt già, hai món đó không thể nào phù hợp hơn.
Phán Đệ bị sốc khi nhìn thấy bữa trưa. Buổi sáng có bánh bao không nhân hấp và trứng chiên, trong cháo cũng bỏ thêm gạo thơm đã được nấu nhừ sền sệt.
Cô ấy đã cảm thấy bữa sáng đã rất xa xỉ rồi.
Không ngờ rằng bữa trưa lại có thức ăn mặn, hơn nữa lại là canh vịt già mà trước nay cô ấy chưa từng được ăn qua.
"Phán Đệ, tại sao em lại không ăn thịt? Nào, mau ăn đi." Lý Thanh Vận gắp một miếng ức vịt cho cô ấy.
"Chị, chị và Đại Bảo ăn đi, em không thích ăn thịt.
"Nói bậy, nào có ai mà lại không thích ăn thịt cơ chứ. Trong nồi vẫn còn lại phần của chị và anh rể đây này. Đó đều là phần của tụi chị, em mau ăn đi." “Đúng vậy, dì hai, dì ăn nhanh đi. Mẹ của cháu nấu đồ ăn rất ngon."
"Đúng vậy, Đại Bảo nói không sai. Em không cần phải có gánh nặng gì cả. Chút thịt này thì chị của em vẫn có để ăn. Thức ăn của nhà của tụi chị vẫn luôn ăn ngon như vậy. Không phải là có em tới đây nên mới ăn ngon như vậy đâu. Em không ăn thì tụi chị vẫn ăn như vậy thôi." Lý Thanh Vận biết là cô ấy lo lắng bản thân cố ý nấu mấy món ngon vì cô ấy.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lý Thanh Vận kéo cái rổ ra khỏi giếng để cho cô ấy xem thử.
Trong rổ còn có hai con cá lớn và mấy cái xương sườn.
"Em xem, chị có lừa em không?”
Lúc này, Phán Đệ mới tin, cô ấy gắp miếng thịt vịt lên nếm thử.
"Dì hai, ăn ngon không ạ?" Đại Bảo căng thẳng nhìn cô ấy. "Ăn ngon"
"Ha ha, cháu nói không sai mà. Mẹ của cháu nấu ăn rất ngon."
"Thằng nhóc ranh."