Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 49:




Hai vợ chồng nhìn nhau cười thoải mái, đứa nhỏ cuối cùng cũng được an toàn.

"Cảm ơn trời đất, Đại Bảo không sao là tốt rồi." Chị dâu Thu Cúc thành kính chắp tay lạy trời đất.

"Mao Đầu, con có thấy ai đã đẩy Đại Bảo không?" Lý Thanh Vận đảo mắt nhìn mấy đứa nhỏ trước mặt, nhẹ nhàng hỏi bên tai Mao Đâu.

Mặc dù đứa nhỏ không sao, nhưng mấy đứa nhỏ chơi đùa với nhau tại sao lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, cô phải tìm cho ra, ai tuổi còn nhỏ đã độc ác như vậy, muốn đẩy người khác vào chỗ chất.

"Thật xin lỗi, mẹ nuôi, lúc đó con không chú ý tới, chỉ nghe bịch một tiếng, em Đại Bảo đã rơi xuống giếng, con thấy có chuyện gì đó không đúng, lập tức tới tìm mẹ" Mao Đầu áy náy nhỏ giọng nói.

"Mao Đầu, không sao đâu, mẹ nuôi không trách con, ngược lại là muốn khen ngợi con, cảm ơn con, nếu con không lập tức tìm mẹ nuôi trước, tranh thủ thời gian cứu em trai, có lẽ em ấy đã không được cứu rồi." Lý Thanh Vận vỗ vai cậu bé.

Nói xong, cô đứng dậy, dùng ánh mắt sắc bén nhìn bọn nhỏ trong sân, e rằng đây không phải lần đầu tiên tên sát nhân này làm chuyện xấu, tố chất tâm lý khá tốt, không có bỏ chạy.

Nói chung, nếu lần đầu làm chuyện như vậy, những người có tố chất tâm lý kém sẽ bỏ chạy hoặc ẩn náu, nhưng tên sát nhân này vẫn dám ở lại tại chỗ.

Là một người độc ác.

"Tôi đã biết là ai trong số các cháu, nếu bây giờ cháu đứng lên xin lỗi, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu tôi đếm đến ba mà không có ai ra trình diện, tôi sẽ trực tiếp giao cho cảnh sát xử lý" Lý Thanh Vận không nhanh không chậm nói, đồng thời chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của từng đứa nhỏ.

Có bốn đứa nhỏ đều biểu hiện rất bình tính, vô tội nhìn bọn họ, nhưng đồng thời cũng có chút sợ hãi.

Chỉ có một cậu bé đang vò đầu bứt tai.

Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận nhìn nhau, đều hiểu rõ trong mắt đối phương.

Khi nói dối, con người thường cảm thấy tội lỗi, tâm lý, sợ hãi, do đó tay không có chỗ đặt, tai khó chịu, tay gãi gãi một cách vô thức.

Vì vậy về cơ bản có thể xác định là đứa nhỏ này.

"Em mang Đại Bảo về trước đi, tin tưởng anh, anh sẽ xử lý tốt." Cố Đình Chu không cho phản bác nói. Lý Thanh Vận nghĩ anh ra mặt cũng tốt, sắp tới giờ tan làm, cô cả người ướt sũng cũng không tốt, Đại Bảo cũng cần phải về nghỉ ngơi.

Vì vậy, cô vui vẻ đồng ý, xỏ giày vào, bế Đại Bảo cũng ướt sũng, cùng chị dâu Thu Cúc về nhà.

Phán Đệ lo lắng đứng ở cổng, hết nhìn đông lại nhìn tây. Nhìn thấy cô ôm Đại Bảo trong tay quay lại, cô ấy vội vàng hỏi: "Đại Bảo làm sao vậy?"

"Không sao đâu, chỉ là hôn mê thôi, không có gì nghiêm trọng cả, đừng lo lắng."

"Vậy là tốt rồi."

"Chị dâu Thu Cúc, chị có thể đến giúp em mời bác sĩ Cố đến xem Đại Bảo được không."

"Được, chị đi ngay, Mao Đầu, con theo mẹ nuôi vê nhà đi, đừng chạy lung tung." Bây giờ cô ấy thực sự rất sợ hãi, tốt hơn hết là đặt đứa nhỏ dưới mí mắt của mình, vừa rời mắt một cái đã xảy ra chuyện, đầu tiên là Mao Đầu, hiện tại là Đại Bảo.

Phán Đệ bế Nhị Bảo, cho cậu bé uống sữa rồi thay tã.

Lý Thanh Vận thay quần áo sạch sẽ cho mình và Đại Bảo, hầm một nồi canh gừng đường nâu, rót một bát cho Đại Bảo, bản thân cô cũng uống một bát.

Nước giếng rất lạnh, nếu không xua đi cái lạnh thì rất dễ bị cảm lạnh.

"Đại Bảo, cháu trai tội nghiệp của bà." Người chưa tới đã nghe thấy tiếng. Mẹ Cố kêu gào đi vào.

Khi nhìn thấy đứa cháu trai bất tỉnh trên giường, lại càng tức giận hơn.

"Con quỷ đáng chết, dám đẩy Đại Bảo của bà, xem bà có đánh gãy chân mày không.

Lý Thanh Vận còn chưa kịp nói chuyện, bà ấy lại xông ra ngoài. Nhìn thấy đứa nhỏ bất tỉnh, dù sao cũng giữ được cái mạng, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy ra ngoài tìm người nói luật pháp.

Cũng thật khéo, vừa mới tan tâm, bà ấy đụng phải Thu Cúc đi mới bác sĩ Cố, Thu Cúc đại khái kể lại sự việc, bà ấy vội vàng đến gặp cháu trai, xách theo cái cuốc, thậm chí còn chưa về nhà.

Mẹ Cố hùng hổ xách cuốc đi về phía cái giếng nơi Thu Cúc nhắc đến. Xem dáng vẻ của bà ấy, như là đi giết người, sắc mặt còn đen hơn cả đáy nồi.

Bên này Cố Đình Chu đã nổi trận lôi đình, buộc hung phạm phải lộ ra dấu vết. Trước mặt một quân nhân kiên cường, phòng tuyến trong lòng đứa nhỏ hoàn toàn không đủ, chỉ mới nói mấy câu đã bị Cố Đình Chu công phá, khóc lóc thừa nhận sai lầm của mình.

Cậu bé khoảng năm, sáu tuổi, bị vạch trần sự việc, liên tục khóc lóc gọi bà gọi mẹ.

Không lâu sau, ông bà nội, cha mẹ cậu bé cũng đến đây.

Những đứa nhỏ còn lại được cha mẹ dẫn ra đứng một bên xem náo nhiệt, chủ nhà cũng đi làm về, phát hiện có một đứa nhỏ suýt chết đuối trong giếng nhà mình, sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng tìm tảng đá che miệng giếng lại.

Ông nội của cậu bé là kế toán của thôn, ông ta luôn là người tốt, nhắc đến liên cười xòa.

"Đình Chu à, cho chú chút mặt mũi đi, Tiểu Thiết Đản nhà chú chắc chắn không cố ý, nó mới bao nhiêu tuổi chứ, không có ý xấu gì cả, chẳng qua là bọn nhỏ chơi đùa nên không chú ý thôi."

Thiết Đan nghe được ông nội thoái thác, lập tức đổi lời nói: "Đúng, cháu không có ý đó, cháu không có cố ý."

"Cháu xem, đứa nhỏ đã nói như vậy rồi, nhất định là cháu hiểu lầm rồi, như vậy đi, dù sao cũng liên lụy đến đứa nhỏ nhà cháu, chú chịu thiệt, bồi thường cho cháu ba mươi đồng, mua một thuốc bổ bổ sung cho đứa nhỏ được không?”

Cố Đình Chu vốn luôn vững vàng như tảng đá, gần như tức giận mà bật cười, người này có năng lực đổi trắng thay đen thật lợi hại, sống cũng có thể nói thành chất.

Nhưng trong trường hợp này, thật sự rất khó để anh nói rõ ràng.

Suy cho cùng, một người lớn làm sao có thể so đo với một đứa trẻ năm sáu tuổi, nhưng bất cứ ai sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cũng rõ ràng rằng việc này từ đầu đến cuối chính là tiểu bá vương này cố ý, bây giờ lại còn muốn ép buộc đạo đức người bị hại.

Đơn giản là vì nó là một đứa nhỏ.

Ai biết được, có những đứa nhỏ trời sinh đã xấu tính.

Cố Đình Chu tức giận cười lớn, nghĩ mình làm một người quân nhân bảo vệ quốc gia, bảo vệ dân tộc, lại không thể bảo vệ con trai của chính mình, thậm chí còn không thể đòi lại công lý cho mình, nghĩ đến thật sự là bực bội, uất ức.

Anh hung hăng từ chối ba hữu nghị do kế toán Cố đưa ra, anh thiếu chút tiền ấy sao? Cái anh muốn là chân tướng, là chính nghĩa.

Giờ phút này, anh thực sự bất cần, mặc kệ thân phận, phải tìm lại công lý cho con mình bằng mọi giá.

Anh đang trên bờ vực sụp đổ.

"Cố Văn Lễ đáng chết, ông già mà không biết xấu hổ, cháu của ông là một đứa nhỏ, cháu tôi không phải sao, tôi khinh, ai muốn đồng tiền bẩn thỉu của ông, tiền bẩn, ai biết ông làm sao mà có tiền chứ. Liễu Quế Hoa tôi nói ở đây, gia đình tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi hay tiền bạc của ông, cháu trai ông hại cháu trai tôi rơi xuống giếng, tôi cũng vô tình đẩy nó xuống giếng là được. Ông cũng đừng tin, trên đời này có vô số chuyện bất cẩn, nói không chừng một ngày nào đó cháu trai của ông vô tình chết đuối trên sông, hoặc con trai ông đi đường té gãy chân."

"Liễu Quế Hoa, tôi cho bà là phụ nữ nên không so đo với bà, tại sao bà lại chửi Thiết Đản nhà tôi, lòng bà nghĩ gì vậy!" Cố Văn Lễ thẹn quá hóa giận.

"Lòng tôi có gì sao, lòng tốt, tôi không giống một số người, lòng dạ đen tối, có tẩy thế nào cũng không thể sạch được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.