Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 57:




Sáng sớm rời giường, đầu tiên Lý Thanh Vận lén mang theo giỏ đi đến nhà thím Giang, cô lấy thịt đã dặn từ tối qua về.

Nửa đêm chú Cố phải đi thịt heo, buổi sáng vừa trở về cũng mang thịt và gan heo mà cô yêu cầu về.

Thím Giang nói thịt cô lấy là thịt loại hai, bình thường bán năm hào tám xu một cân, bởi vì không có phiếu, nên giá nội bộ là tám hào một cân, gan heo thịt rẻ hơn một chút, một miếng to như vậy chỉ có ba hào.

Lý Thanh Vận cho thím Giang một miếng thịt và hai hào tiền phí vất vả, thím Giang vui vẻ tiễn cô, bà ấy nói sẽ chờ ở phía sau chân núi, để cùng nhau lên núi, Lý Thanh Vận mới trở về.

Buổi sáng ăn cháo khoai lang, kèm với trứng gà luộc và dưa muối chị dâu Thu Cúc mang đến.

Cô lại rán thêm ba mươi mấy cái bánh kếp trắng mềm, bánh kếp này có thể cuộn với các loại nước sốt thịt cô làm, còn có tương ớt Vọng Đệ gửi đến.

Lý Thanh Vận cuộn hai cái bánh vị tương ớt, hai cái bánh vị nước sốt thịt nấm hương, hai cái vị nước sốt thịt tiêu cay, tổng cộng là sáu cải, để ngay ngắn trong cặp lồng, đây là bữa trưa cô chuẩn bị sẵn.

Sau đó cô rót đầy nước ấm vào trong bình nước quân sự trong nhà, mang đi để giải khát.

Hôm qua các thím nói, bởi vì chuyện vào núi không hề dễ dàng, vậy nên bọn họ cố gắng ở lại càng lâu càng tốt, buổi trưa không kịp trở về ăn cơm được.

Sau khi để lộ chuyện không gian với Cố Đình Chu, buổi tối hai người bắt đầu cho Nhị Bảo dùng tã giấy, cuối cùng cũng không phải giặt tã vải vàng óng ánh nữa, Lý Thanh Vận thở phào nhẹ nhõm.

Chăm con vân vân đều không thành vấn đề, thế nhưng việc giặt tã, đặc biệt là tã vải khiến cô rất lúng túng.

Cố Đình Chu trở về vài ngày, cô phải giặt tã mấy ngày đó, cô đã ở bên rìa sụp đổ.

Nhị Bảo được thay tã, uống sữa xong thì ngủ tiếp, Cố Đình Chu lại dặn dò những việc cần chú ý khi lên núi, Lý Thanh Vận nghe nhiều đến nỗi lỗ tai sắp mọc kén.

Ăn sáng xong, Đại Bảo nũng nịu muốn đi theo cô.

"Đại Bảo còn nhỏ quá, chờ con lớn hơn một chút, mẹ sẽ mang con đi. Hôm nay bọn mẹ phải đi sâu vào núi, rất nguy hiểm, mẹ không thể chăm sóc con được, nếu con muốn đi thì lần sau mẹ đưa con ra sau núi chơi, được không?” Đại Bảo nghe mẹ nói vậy, cũng không thể xấu hổ đòi đi theo, thằng bé chỉ muốn đi giúp mẹ, dì Hai và cha đều là người bệnh, gánh nặng trong nhà đều trút hết lên vai mẹ, nó rất thương mẹ.

Hôm qua lúc mẹ nói về việc xử lý chuyện trong nhà với cha, thằng bé đã nghe thấy hết tất cả.

Một mình mẹ phải chăm sóc bọn họ rất vất vả.

"Chị cả, hay là em đi với chị, chân của em đã khỏe rồi." Phán Đệ nói xong còn lắc lắc cái chân bị thương.

Cô ấy thấy chị gái bôn ba kiếm sống vì gia đình, trong lòng cô ấy không phải không có cảm xúc, cô ấy nghĩ rằng bản thân liên lụy đến Lý Thanh Vận.

"Linh tinh, em cẩn thận cho chị, vất vả lắm mới chữa được chân, sau này em muốn làm người què sao? Em coi những lời chị nói là gió thoảng bên tai đúng không, chị nói một lần cuối cùng, bây giờ không phải lúc để em làm việc nhà, em muốn không liên lụy đến chị, thì tốt nhất hãy nghỉ ngơi để chân khỏe hẳn lại. Đại Bảo, mẹ giao cho con một nhiệm vụ, con hãy trông chừng dì hai, nếu dì ấy không quý trọng cơ thể của bản thân, con nói lại với mẹ, đúng rồi, chân của cha con cũng như vậy."

Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Vận nổi giận ở nhà, cũng là lần đầu tiên cô nổi giận với Phán Đệ, cô ấy bị dọa không dám động đậy, có hơi tủi thân nhìn xuống dưới đất.

"Vâng, con chắc chắn sẽ trông chừng dì hai và cha." Đại Bảo thấy bản thân cũng có nhiệm vụ, thằng bé vô cùng vui vẻ.

Cố Đình Chu cười bất lực, nói Phán Đệ thì thôi, sao còn lôi cả anh vào, trong lòng anh cũng rất oan ức.

"Chị cả, em biết sai rồi, chị nhớ cẩn thận." Phán Đệ nức nở nói. "Được rồi, chị phải đi rồi, để nhà người ta chờ cũng không tốt lắm, chị đã rán bánh kếp để ở rổ, trong nhà vẫn còn nước sốt thịt, tương ớt, buổi trưa mọi người ăn tạm bánh kếp, buổi tối chị về nấu món ngon cho mọi người."

Cô đã bỏ thịt và gan heo vào không gian để cho tươi, trước kia sợ bị lộ nên vẫn để ở trong giếng, bây giờ cô không cần sợ nữa, Phán Đệ bị thương ở chân, cũng sẽ không chú ý trong giếng có đồ gì không.

Lý Thanh Vận đeo sọt, mặc quần áo dài, tóc được buộc lên gọn gàng, trong sọt có một cái rổ, một cái liềm, còn có bữa trưa và nước của cô, nhìn dáng vẻ rất đi làm khiến mọi người gặp cô đều Sợ ngây người.

Mẹ Cố ăn sáng xong thì mang gậy đến đây, Đại Bảo mở cửa, bà ấy mới biết được vợ thằng hai đã lên núi.

Bà ấy cho Đại Bảo hai cái kẹo mạch nha, dặn dò Đại Bảo ngoan ngoãn. Bà ấy đi đến phòng phía Tây trước, thấy Phán Đệ đang thành thật ngồi trên giường đất đan áo lông, còn chơi đùa với Nhị Bảo, bà ấy bước nhanh đến, ôm lấy Nhị Bảo rồi thơm cậu bé.

Phán Đệ thấy bà ấy đến, thì vội vàng đứng dậy tiếp đón.

"Phán Đệ, đây là gậy chị cháu bảo người làm cho cháu, cháu xem có hợp không.”

"Thím, rất hợp ạ, cháu cảm ơn chú thím." Phán Đệ nhỏ giọng nói.

Trong đáy lòng cô ấy vẫn còn chút sợ hãi khi đối mặt với những trưởng bối này.

"Chỉ cần hợp là được, thím đi gặp anh rể cháu." Mẹ Cố nói xong thì ôm Nhị Bảo đi ra cửa.

Lúc mẹ Cố đi vào, Cố Đình Chu đang đọc sách.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Mẹ ăn sáng chưa?"

Mẹ Cố đóng cửa lại, bà ấy nhỏ giọng nói: "Thằng hai, con nói thật với mẹ, hai đứa định xử lý Phán Đệ thế nào? Chẳng lẽ cứ nuôi con bé? Mẹ nói chứ, con bé cũng không phải không có nhà mẹ đẻ, hai đứa đưa con bé về đi. Con có biết không bây giờ trong thôn đều đồn đãi, hôm qua vợ thằng cả về nói với mẹ, mẹ mới biết được. Người biết nội tình cảm thấy con bé quá đáng thương, sẽ không nghĩ nhiều, nhưng con biết những người không biết nói gì không? Hơn nữa Chiêu Đệ còn để hai đứa ở nhà một mình với nhau, rất kỳ quái, nếu mọi người biết được, thì cái gì khó nghe bọn họ cũng nói được.

Mẹ Cố sốt ruột vì chuyện này, bà ấy thức cả đêm, nói với cha Cố, ông ấy lại nói bà ấy đừng nghĩ vớ vẩn, bọn nhỏ sẽ xử lý tốt, bảo bà ấy không phải lo lắng.

Ông ấy là đàn ông sao hiểu được những chuyện này, miệng của phụ nữ trong thôn này rất lợi hại.

Vậy nên sáng sớm bà ấy mới đến đây nói ẩn ý cho vợ chồng họ, thuận tiện bảo bọn họ chú ý một chút, không ngờ vợ thằng hai lại đi lên núi.

Những năm trước cô đều mua đặc sản vùng núi từ người khác, đâu có tự mình đi hái, hay là trong nhà hết tiền rồi? Cũng không đó, chắc hẳn thằng hai có tiền tiết kiệm mới đúng. "Mẹ, con hiểu chuyện này, mẹ không cân quan tâm, Phán Đệ và chuyện trong nhà, mọi thứ đều nghe theo vợ con." Cố Đình Chu không muốn nói nhiều, chuyện này vẫn chưa có kế hoạch, còn phải xem tình huống bên kia thế nào, sau đó mới quyết định con đường cho em vợ.

Cho dù bây giờ đuổi cô ấy về nhà chồng hay về nhà mẹ đẻ, thứ chờ đợi cô ấy đều không phải chuyện tốt, nói không chừng còn ảnh hưởng đến tính mạng của cô ấy.

Cố Đình Chu tự nhận mặc dù bản thân không có tâm địa Bồ Tát, nhưng vẫn là người thanh chính, anh không thể trơ mắt nhìn người ta đi vào chỗ chết được, Thanh Vận cũng sẽ không đồng ý, cô là người rất lương thiện.

Dù sao đi nữa cũng chỉ nuôi thêm một người, cũng không phải anh không nuôi nổi, hơn nữa khi chân Phán Đệ này, cô ấy cũng có thể giúp đỡ Thanh Vận làm việc nhà, chia sẻ một phần, sau này anh về đơn vị cũng yên tâm hơn.

"Hai đứa ai cũng có chủ ý, mẹ không nói được hai đứa, xảy ra chuyện gì thì đừng tìm mẹ."

Mẹ Cố thật sự rất khổ tâm, bản thân lo lắng cho anh đến nỗi không ngủ được, anh lại không cảm kích, vậy nên bà ấy mới tức giận với con út, giọng nói cũng cao lên, khiến Nhị Bảo bị dọa sợ run rẩy, cậu bé tủi thân khóc ré lên.

Cố Đình Chu nhanh chóng đón lấy con dỗ, Đại Bảo ở bên ngoài cũng đi vào xem em trai.

"Em trai không khóc, không khóc."

"Nhị Bảo ngoan." Cố Đình Chu vỗ nhẹ lên lưng con.

Nhị Bảo mím môi, tủi thân gọi: "Mẹ."

Hai cha con đều ngạc nhiên.

"Em trai biết gọi mẹ rồi, đáng tiếc mẹ không nghe thấy." Đại Bảo tiếc hận nói. Mẹ Cố cũng vui vẻ, bà ấy vừa mới bế Nhị Bảo thấy cậu bé nặng hơn, dạo này nuôi rất tốt, lớn lên mập mạp, giống bảo bối may mắn, khiến người ta nhìn thấy là thích.

Mẹ Cố nhìn hai cháu trai đáng yêu, bà ấy cũng bớt giận hơn rất nhiều.

"Anh cả con nói, ngày mai đến đảo ngói giúp con, hai đứa đã chuẩn bị cỏ khô chưa? Chưa chuẩn bị thì khi nào làm việc mẹ nói với đại đội trưởng một tiếng, đổi một ít cỏ khô cho hai đứa, để lão Cố kéo qua."

"Vất vả cho mẹ rồi, bây giờ chân con bị thương, không làm gì được, chuyện trong nhà, ngoài nhà đều do một mình mẹ Đại Bảo xử lý, thật sự rất bận rộn, làm phiền mẹ giúp đỡ tụi con." Cố Đình Chu yếu thế nói.

Anh đang định buổi chiều sẽ tự đến nhà đại đội trưởng một chuyến, Thanh Vận lại nói chờ cô trở về sẽ xử lý, anh muốn chia sẻ một ít việc với cô. Rất ít khi mẹ Cố nghe thấy con trai bảo vệ mẹ Đại Bảo như vậy, nói đến người ta, trong mắt đều là ý cười, còn nói mọi thứ đều nghe vợ, nghe đã thấy chán ngấy, con trai út đây là đột nhiên nghĩ thông rồi?

À, đàn ông, chỉ khi đặt phụ nữ ở đầu quả tim, mới có thể lo lắng cho người ta như vậy.

Năm đó cha anh cũng như vậy, lúc vừa mới kết hôn thì vô cùng đứng đắn, sau đó thì dần dần thay đổi, thằng hai quả thật giống cha y như đúc.

Bà ấy thấy con trai út hạnh phúc, bà ấy cũng vui vẻ, không nói gì nữa, chỉ giúp đỡ bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.