Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 73:




Cô có thể làm cho Thanh Hoan rất nhiều chuyện nhưng lại không thể thay thế cô ấy chịu đựng sự dày vò, dằn vặt trong lòng cô ấy được.

Thanh Hoan đã là người trưởng thành, có quyền lựa chọn cuộc sống của bản thân, cũng có thể chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.

Là chị cả, cô chỉ có thể hỗ trợ, nhắc nhở, khuyên nhủ, chỉ duy nhất không thể đưa ra quyết định thay cô ấy.

Thôi, cứ để cô ấy về đi, dù mai sau thế nào thì cô cũng sẽ chăm sóc em gái mình suốt đời.

"Thanh Hoan, nếu như em đã nghĩ xong thì chị cả sẽ không ngăn cản em nữa. Tuy nhiên, dù là ở bất cứ nơi đâu hay bất cứ lúc nào, em cũng phải trân trọng bản thân mình, chú ý giữ gìn sức khỏe. Vĩnh viễn nhớ kỹ, chị cả luôn hy vọng em được bình an hạnh phúc.” Lý Thanh Vận nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể gầy yếu của em gái.

"Chị, em biết rồi, cảm ơn chị." Thanh Hoan cũng ôm chặt lấy chị gái.

Tuy đã đồng ý để Thanh Hoan quay về nhưng Thanh Vận vẫn rất lo lắng, chân của Thanh Hoan không thích hợp để đi trong thời gian dài, vì vậy mà cô đặc biệt nhờ ông Cố đánh xe bò để chở bọn họ về, còn trả năm mươi đồng tiên xe.

Sau đó cô lục tung trong nhà, gói cho Thanh Hoan một bọc quần áo giày dép thật lớn, đây đều là những thứ nguyên chủ không thể mặc được nữa, vừa vặn thích hợp với Thanh Hoan.

Lương thực cũng cho một túi đầy ắp, thế nhưng toàn là các loại hoa màu như khoai lang, khoai tây, bột mì đen, kiêu mạch, bột ngô... thôi.

Cô cũng biết Thanh Hoan mang mấy thứ này vê chắc chắn sẽ bị ba người kia chiếm đoạt hơn nửa nhưng cô hết cách rồi. Nếu không cho, dựa theo tình huống hiện tại của bọn họ, chỉ sợ Thanh Hoan phải ăn cám nuốt tro mất. Cô cho thêm nhiều một ít, Thanh Hoan sẽ ăn no thêm một chút.

Cuối cùng, cô còn len lén dúi cho Thanh Hoan hai mươi đồng tiền riêng, bảo cô ấy giấu đi.

"Thanh Hoan, em quay về rồi thì nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, bọn họ dám bắt nạt em thì em cứ học theo chị cả mắng lại, đánh lại, đừng sợ, chị cả làm chỗ dựa cho em. Em phải tự mình vực dậy thì mới có thể sống tốt được, không nên mong chờ người khác tốt với mình, chỉ có yêu quý bản thân mình mới là sự thật. Hơn nữa vết thương của em, dù đã tốt lên nhiều nhưng vẫn phải chú ý, đừng làm việc quá sức, có chuyện gì gấp thì nhờ người đến báo tin cho chị..."

Mặc dù chỉ mới sống chung với người em gái này hơn một tháng, thế nhưng từ tận đáy lòng cô lại sinh ra cảm giác thân thiết, sắp phải chia tay, Lý Thanh Vận cảm thấy cô có vô số điều muốn nói mà không nói hết được, cứ muốn dặn dò nhiều hơn.

"Chị, em biết rồi. Chị cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, em đã đan xong áo len rồi, chị xem thử có thích không nhé. Thanh Hoan không ngừng lau nước mắt.

Lý Thanh Vận nhìn hai chiếc áo len tinh xảo trên kháng, một chiếc hở cổ màu vàng nhạt, một chiếc chui đầu màu trắng, rõ ràng cả hai đều là kích thước của cô.

Con bé này, kêu cô ấy may cho bản thân hai bộ quần áo để mặc luân phiên, cô ấy lại len lén làm hai bộ đồ cho chị cả, chỉ để lại một bộ cho mình.

"Thanh Hoan, nhớ kỹ, nơi này của chị cả là bến cảng của em, cửa nhà chị vĩnh viễn mở rộng chào đón em." "Chị, em sẽ rất nhớ chị." Thanh Hoan khóc đến mức không thể kiềm chế được.

Cha Lý mẹ Lý nhìn những bao lớn bao nhỏ trên xe bò, sắc mặt ủ dột lúc trước đã biến mất, ngồi trên xe cười ha ha.

"Tôi cảnh cáo các người trước, Thanh Hoan quay về với các người, nếu như các người dám bắt nạt em ấy, sai bảo em ấy, tôi nhất định sẽ cầm dao đến cửa. Đặc biệt là cậu, Lý Đắc Bảo, cẩn thận da thịt của cậu." Lý Thanh Vận đỏ mắt quát.

Cố Đình Chu vỗ lưng an ủi cô, cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu như Thanh Hoan xảy ra chuyện gì bất cứ chuyện gì, chúng tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Cha Lý mẹ Lý nhìn thấy bao lớn bao nhỏ trên xe, cười nói khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.

Đại Bảo đứng sau lưng cha thò cái đầu nhỏ ra, lưu luyến nói: "Dì hai, dì phải chăm sóc bản thân thật tốt, Đại Bảo sẽ nhớ dì."

"Đại Bảo ngoan" Nước mắt của Thanh Hoan cứ rơi mãi.

Nhìn xe bò chậm rãi đi xa, trong lòng Thanh Vận bỗng hơi trống rỗng, ở chung với nhau hơn một tháng, đột nhiên rời đi, cô có chút không thích ứng được.

"Đừng buồn, mỗi người đều có con đường mà bản thân phải đi, tôn trọng lựa chọn của người khác là thứ duy nhất chúng ta có thể làm, ai mà không trưởng thành lên trong từng nghịch cảnh của bản thân chứ?" Cố Đình Chu đau lòng vuốt ve hai mắt sưng đỏ của cô.

"Em biết, em chỉ là có chút không đành lòng. Lý Thanh Vận xoay người ôm chầm lấy anh.

Đại Bảo không đúng lúc níu chân của Cố Đình Chu kêu lên: "Cha mẹ, con cũng muốn ôm một cái."

Hai người dở khóc dở cười, Cố Đình Chu khom lưng ôm lấy con trai lên, ba người ôm chặt lấy nhau, may là đứa thứ hai đang ngủ say trong phòng, nếu không thì cũng đã a a hét lên rồi.

Trên xe bò, Thanh Hoan mang theo nỗi thấp thỏm suốt cả đường về nhà, chẳng qua tâm của cô ấy đã để ở nhà họ Cố rồi.

Cô ấy không biết, còn có một khảo nghiệm còn khắc nghiệt hơn đang đợi cô ấy.

Sau khi đưa tiễn Thanh Hoan, Cố Đình Chu mang theo cả nhà về nhà cũ ăn lễ.

Lý Thanh Vận xách đến một cân thịt mỡ lớn, một cái tai lợn và một chút dưa cải.

Hôm qua đã tặng một giỏ bánh nhân đậu để làm quà trong ngày lễ, ngày hôm nay mang đồ như này cũng đủ rồi.

Cố Đình Chu ôm Nhị Bảo nói chuyện với cha Cố và anh cả Cố ở gian nhà chính, khó lắm mới có được ngày nghỉ, người một nhà tụ tập với nhau, không cân phải làm việc.

Mẹ Cố và hai người con dâu ở trong phòng bếp vừa nấu cơm vừa tán gẫu.

"Vợ thằng hai, sao không dẫn em gái lớn của con đến đây, dù sao hôm nay cũng nghỉ lễ, để con bé ở nhà một mình như vậy thì sao mà được? Lát nữa nấu cơm gần xong rồi thì con về dẫn con bé đến đây nhé."

Tuy mẹ Cố không thích Thanh Hoan ở lại trong nhà của con trai bà khiến người khác bàn tán nhưng bà cũng là một người mềm lòng, dù lời nói có chút khó nghe nhưng tâm lại không xấu.

Lý Thanh Vận kể lại chuyện Thanh Hoan đã được cha Lý mẹ Lý đón đi, chỉ là lược bớt một số chi tiết trong đó.

Thanh Hoan về rồi, mẹ Cố nghe vậy cũng thở phào một hơi, không phải bà máu lạnh, dù sao thì không thể để một người em vợ đã ly hôn ở nhà mình cả đời được.

Bây giờ thì mấy người phụ nữ lắm chuyện trong thôn có thể dừng lại rồi.

Nghe thấy Thanh Hoan đã được nhà mẹ đẻ đón đi, trong lòng chị dâu cả Cố ngổn ngang trăm mối.

Trước đây cô ta cho rằng bản thân giỏi hơn Lý Chiêu Đệ mọi mặt, thế nhưng hôm nay lại thấy đúng là chuyện cười, cha mẹ Lý Chiêu Đệ có thể tự mình đến đón một đứa con gái đã ly hôn về nhà, còn cha mẹ cô ta chỉ xem cô ta là một thứ gì đó rất xui xẻo rồi đuổi ra ngoài thôi.

Cô ta vẫn nhớ buổi sáng hôm đó khi rời khỏi nhà mẹ đẻ, khuôn mặt cha mẹ có bao nhiêu nhẹ nhõm khi được giải thoát.

Lần này ăn Tết, cô ta vẫn chưa về nhà mẹ đẻ, quà cáp ngày lễ thì cũng giống như của Lý Thanh Vận, nhờ người mang về, chỉ có nửa giỏ bánh bột mì do cô ta tự tay làm.

Trước đây mỗi lần ăn Tết, chị dâu cả Cố đều sẽ cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn quà Tết, chú ý đến từng người một, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch.

Sau này cô ta không muốn ôm ấp hi vọng về người khác nữa, tự mình đóng cửa sống thật tốt phần mình thôi. Chỉ khi cuộc sống của cô ta tốt đẹp, những người khác mới không dám coi thường cô ta.

Trung thu năm nay, hiếm khi lắm người trong nhà mới có thể ngồi lại ăn một bữa cơm đoàn viên ấm áp, không ai làm mình làm mẩy, cũng không có ai gặp rắc rối.

Tâm trạng Lý Thanh Vận không tốt nhưng cố gắng ăn cho xong bữa.

Buổi tối khi cô về nhà, chị dâu Thu Cúc đến hỏi cô chuyện ngày hôm nay.

Nghe giọng điệu cô thoáng chút bất đắc dĩ, chị ấy khó hiểu hỏi: "Sao em không giúp em ấy tìm một nhà chồng khác? Đây không phải tốt hơn việc ở nhà chịu đựng bọn họ à?”

Lý Thanh Vận chưa kịp phản ứng.

Chủ yếu vì quan niệm của cô, vẫn còn dừng lại ở đời sau, nghĩ rằng con gái cũng có thể tự mình đứng lên, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện cho Thanh Hoan tái hồn.

Thế nhưng vừa nghĩ lại, tại sao lại không chứ?

Thanh Hoan vẫn còn trẻ như vậy, lẽ nào lại để cho cô ấy một mình sống cô độc cả quãng đời còn lại sao?

Kết hôn hai lần thì sao, lẽ nào phụ nữ ly hôn không thể tái hôn và có cuộc sống riêng của mình sao?

Gặp phải một kẻ cặn bã không có nghĩa là ai cũng là cặn bã, chỉ cần chọn được một người có nhân cách tốt, cho dù không có tình yêu cùng có thể kết nhóm sinh sống, cũng tốt hơn bây giờ nhiều.

Bây giờ người người kết hôn, hầu như đều là hôn nhân mù, chỉ gặp nhau một hai lần liền kết hôn, chẳng phải họ vẫn sống hòa thuận tốt đẹp ngày qua ngày đó sao?

Không nói đến người khác, như cô hiện tại này, không phải cũng là tái giá làm mẹ kế à? Chẳng qua cô dùng gương mặt của vợ cả thôi, thật ra bên trong vẫn là mẹ kế, chuyện này không có gì phải xấu hổ cả.

Tuy rằng cái vị trí mẹ kế này không phải do chính cô lựa chọn, không hiểu sao vừa ngủ một giấc đã trở thành một người phụ nữ có chồng con, dù buồn bực nhưng cô đã chủ động thay đổi cuộc sống và hoàn cảnh của mình, đối với bọn nhỏ càng không thẹn với lương tâm.

Thời đại này, tất cả mọi người đều không dễ dàng gì, có thể sống tốt đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.