Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 80:




Hôm nay Đại Bảo không đi học, ăn sáng đơn giản, Cố Đình Chu đưa con đến nhà cũ, nhờ mẹ Cố trông.

Đại Bảo biết em trai bị ốm cũng rất lo lắng, thằng bé ngoan ngoãn lấy bài tập theo cha đến nhà bà nội.

Cố Đình Chu đến nhà Trình Kiệt mượn xe đạp, hai vợ chồng thu dọn đồ đạc rồi mang đứa nhỏ lên đường.

Lý Thanh Vận lo lắng cho chân của Cố Đình Chu, bởi vì anh từng bị thương, cô bảo anh ngồi sau để cô chở, Cố Đình Chu nhất quyết không chịu.

Cố Đình Chu sao có thể để Lý Thanh Vận vất vả chở anh.

Hai người đến trung tâm y tế công xã, vội vàng đưa con cho bác sĩ khám, miêu tả chỉ tiết tình trạng của đứa nhỏ cho bác sĩ.

Bác sĩ kê đơn thuốc bắc, sắc ngay tại chỗ cho đứa nhỏ uống. Một bác sĩ trung niên còn xoa bóp cho Nhị Bảo, trông rất chuyên nghiệp.

Sau khi xoa bóp và uống thuốc, nhiệt độ cơ thể của Nhị Bảo không tăng nữa, cậu bé lại chìm sau vào giấc ngủ.

Hai vợ chồng quyết định ở lại theo dõi thêm một buổi sáng, đảm bảo không sao mới về nhà.

Cố Đình Chu ôm Nhị Bảo. Lý Thanh Vận nhẹ nhàng tựa vào vai anh, lơ mơ ngủ gật. Đêm qua cô không ngủ ngon, giờ đứa nhỏ đã ổn, cô mới cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.

Một người phụ nữ ôm con chạy vào trung tâm y tế công xã, máu chảy thành dòng theo đường cô ta đi.

"Bác sĩ, bác sĩ, xin hãy cứu con tôi vỚI..

"Lại xảy ra chuyện gì vậy? Sao chảy máu nhiều như thế này, vợ chồng hai người cãi nhau sao đứa trẻ lại thành ra như thế này?" Bác sĩ biết rõ hoàn cảnh của cô ta, vội vàng bế đứa bé từ tay cô ta đặt lên giường điều trị.

Khuôn mặt người phụ nữ đỏ bừng, muốn nói gì đó nhưng lại không mở được miệng.

Cậu bé trông gầy gò, yếu ớt, chân quấn chặt một mảnh vải đã thấm đẫm máu, từng giọt máu nhỏ xuống sàn. Cậu bé im lặng, không kêu một tiếng, ánh mắt đờ đẫn, như thể người bị thương không phải mình, không cảm thấy đau đớn.

Bác sĩ mở mảnh vải ra, chỉ thấy trên chân bé có một vết thương khá sâu và dài. Ông ấy vừa xử lý vết thương vừa hỏi: "Vết thương này cần phải khâu lại, hôm nay cô có mang tiền không?"

"Tôi... tôi, tôi đến vội quá nên không mang theo tiền, lân sau chắc chắn tôi sẽ bù. Xin bác sĩ hãy cứu lấy đứa nhỏ." Người phụ nữ đỏ mặt, không biết phải làm thế nào. Tiền trong nhà đã bị tên khốn nạn kia lấy đi rượu chè cờ bạc, cô ta vất vả cố gắng lấy công điểm, làm đồ thủ công nhưng tiền kiếm được vẫn không đủ để trả cho việc rượu chè cờ bạc của anh ta.

Bác sĩ nhìn cậu bé tội nghiệp, thở dài.

"Thôi lần này bỏ qua, coi như tôi làm việc thiện tích đức, lần sau cô đến trả tiền thuốc là được. Sau này hai vợ chồng đánh nhau bị thương thì đừng đến đây chữa trị nữa, ở đây tôi không làm từ thiện."

"Bác sĩ, thực sự tôi không còn cách nào khác, nhất định tôi sẽ trả đủ tiền thuốc còn thiếu. Chi phí lần này cũng không thiếu của bác sĩ, xin bác sĩ mau cứu con tôi. Nói xong, cô ta định quỳ xuống trước mặt bác sĩ, nhưng bị bác sĩ đỡ dậy.

"Bây giờ mới biết lo lắng, sao lúc hai người đánh nhau không tránh đứa nhỏ ra, không biết hai người làm cha mẹ kiểu gì nữa." Vừa phàn nàn, bác sĩ vừa sát trùng, chuẩn bị khâu vết thương.

Trong lòng người phụ nữ trong lòng đau đớn giằng xé, đứa trẻ là niềm hy vọng duy nhất của cô ta, nhìn thấy con trai bị vật gì đó ném trúng bị thương, lòng cô ta như dao cắt, vội bế đứa con ra khỏi cửa.

Tại sao chồng nhà người ta tốt như vậy, có thể ở bên vợ con, còn mình phải ở cạnh một người chồng như vậy?

Cô ta thẫn thờ nhìn gia đình ba người bên cạnh.

Lý Thanh Vận tỉnh dậy khi người phụ nữ lao vào gọi bác sĩ, cô tò mò nhìn hai mẹ con họ, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cố Đình Chu có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người phụ nữ lao vào, không ngờ lại gặp được cô ta.

Anh kề vào tai vợ thì thầm vài câu.

Lý Thanh Vận kinh ngạc há to miệng.

Không phải chứ, bọn họ thực sự đã gặp nhân vật chính trong cuốn sách, Trân Nghị và mẹ cậu bé Điền Mỹ Tuyết.

Cuốn sách bắt đầu sau khi Điền Mỹ Tuyết sống lại, theo lý thuyết, sang năm Điên Mỹ Tuyết mới có thể sống lại, vì vậy cô không biết Điên Mỹ Tuyết đã sống một cuộc sống khốn khổ như vậy trước khi tái sinh.

Đâu tóc rối bù, má sưng tấy, quần áo rách rưới, chân chỉ có một chiếc giày rơm, không biết là lúc chạy làm rơi hay là chưa từng mang.

Chẳng trách trong sách viết, sau khi chồng cô ta chết, sau này sống lại, cô ta đã cố gắng theo đuổi Cố Đình Chu, người đàn ông độc thân hoàng kim đã mất vợ này, đây không chỉ là phiếu cơm lâu dài thôi, đùi vàng ai mà không thích chứ.

Nhưng không có gì là tuyệt đối, cô xuyên qua, Cố Đình Chu sống lại, có lẽ Điền Mỹ Tuyết cũng đã thay đổi không chừng, Lý Thanh Vận tự nhắc nhở mình phải cẩn thận, không để bất cứ ai nhìn ra sơ hở.

Hai người không còn để ý đến hai mẹ con nữa mà tự nói chuyện với nhau, giống như một cặp vợ chồng hạnh phúc.

Điên Mỹ Tuyết ngơ ngác nhìn đôi vợ chồng trẻ, thậm chí không nghe thấy tiếng bác sĩ gọi mình.

Cô ta nhận ra Cố Đình Chu, tuy anh đã trưởng thành rất nhiều, nhưng vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ của cô ta, anh cao hơn cô ta mấy cấp khi cô còn đi học, anh còn giúp đỡ cô ta khi bị người khác bắt nạt, nên cô ta vẫn nhớ đến anh.

Năm đó cô ta suýt chút nữa đã xem mắt với anh, bà mối giới thiệu cho cô ta một người quân nhân, cô ta nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc trong ảnh, liếc mắt một cái đã nhận ra anh.

Thế là cô ta đồng ý xem mắt, mẹ Cố còn gặp cô ta trước, bà mối nói gia đình thím Cố rất hài lòng với cô ta, đã gửi điện tín bảo Cố Đình Chu quay lại gặp mặt cô ta, thấy được thì lập tức kết hôn.

Cô ta rất mong chờ anh trở về, nhưng sau đó cô ta nghe nói anh đã bị cắt đứt, cô ta còn mất mác rất lâu, vì thế cô ta cũng nhanh chóng lập gia đình, dù sao cũng vì giữ đạo hiếu và tuổi cũng không còn nhỏ nữa.

Không ngờ sẽ gặp anh trong hoàn cảnh như vậy.

Người ta thì vợ chồng ân ái mỹ mãn, còn bản thân mình lại rơi vào ngục tù, không thể tự giải thoát.

Lúc này trong lòng cô ta có chút ác ý, tại sao người đàn ông này không phải của cô ta? Tất cả đều là do người phụ nữ bên cạnh anh, đã cướp đi niềm hạnh phúc lẽ ra phải thuộc về cô ta.

"Được rồi, cô đem đứa nhỏ ngồi ở bên kia quan sát một hồi."

Điên Mỹ Tuyết bỗng nhiên tỉnh táo lại.

"Cảm ơn bác sĩ."

Lý Thanh Vận chú ý đến ánh mắt của Điền Mỹ Tuyết, cảm thấy có chút kỳ quái, cô ta biết bọn họ sao? Không lẽ hiện tại cô ta đã sống lại?

Binh đến tướng ngăn, nước tới đất đỡ, đối với người phụ nữ này, cô không cần phải lo lắng, cô rất hài lòng với phản ứng của Cố Đình Chu, việc anh sẵn sàng chủ động nói cho cô biết, không trốn tránh vấn đề, chứng tỏ trong lòng anh thật sự không có cảm giác gì.

Ngược lại, điều làm cô ngạc nhiên là trong sách, con trai Trân Nghị của Điền Mỹ Tuyết là một đứa nhỏ có tính cách tốt, vui vẻ, hào phóng, thông minh và tốt bụng.

Trong sách có tô điểm cậu bé quá mức hay không? Dáng vẻ này của cậu bé, rõ ràng giống như bị bệnh tâm thần.

Từ lúc bước vào mắt đã không có tiêu cự, vết thương trên đùi nghiêm trọng như vậy, một đứa trẻ bình thường sẽ đau đớn hoặc khóc lóc, nhưng cậu bé dường như không cảm thấy đau, ngoan ngoãn để bác sĩ khâu vết thương cho mình mà không lộn xộn, có hơi... tê liệt, đúng, chính là tê liệt.

Chẳng bao lâu, Điền Mỹ Tuyết ôm con trai ngồi xuống bên cạnh bọn họ.

Cô ta nhìn Cố Đình Chu, đột nhiên kinh ngạc hét lên: "Anh là anh cả của Đình Hoa?”

Cố Đình Chu cùng Lý Thanh Vận đều sửng sốt trong giây lát.

Điên Mỹ Tuyết sao lại biết Cố Đình Hoa?

Cố Đình Chu chỉ lễ phép gật đầu, không nói gì, người biết rõ về anh đều biết ý anh là anh không muốn nói thêm nữa.

Hiển nhiên Điền Mỹ Tuyết không biết, cô ta vẫn tiếp tục nói.

"Em biết Đình Hoa từ lúc còn đi học, em hơn cô ấy vài tuổi, hiện tại kết hôn gần nhau, thường xuyên gặp nhau. Đúng rồi, anh cả Cố, anh đã giúp đỡ em lúc đi học, anh còn nhớ không?”

"Tôi không nhớ." Cố Đình Chu không có hứng thú, liền nắm lấy tay vợ ngắm nghía.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.