Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 83:




Hai người bàn bạc với nhau quyết định khoan nói chuyện này cho nhà cũ bên kia biết, có càng ít người biết càng tốt. Đến lúc đó, giải quyết Cố Đình Võ xong xem như cho bọn họ một bất ngờ đáng mừng.

Lân trước, cha Cố và mẹ Cố kìm nén cơn nóng giận vì lấy đại cục làm trọng. Lần này, bọn họ cũng có thể nở mày nở mặt rồi.

Đã ngoại tình thì chắc chắn là không chỉ có một lần. Tiếp theo, chỉ cần thường xuyên theo dõi Cố Đình Võ để biết bọn họ ngoại tình vào lúc nào và địa điểm ở đâu.

Một khi tìm được cơ hội phù hợp, sẽ dẫn người tới bắt quả tang chuyện ngoại tình giữa hai người đó. Đến lúc đó, chẳng có ai trốn thoát được cả.

Nhiệm vụ này giao cho người có kinh nghiệm điều tra như Cố Đình Chu. Kiếp trước, Cố Đình Chu đã ở trong quân đội nửa đời người tỏ vẻ, đối với nhiệm vụ nhỏ như thế rất dễ dàng thực hiện được và không cần tốn nhiều công sức.

Hiện tại, việc ngoại tình được xem như một tội rất nghiêm trọng. Chẳng những người trong thôn sẽ phỉ nhổ đôi gian phu dâm phụ đó, mà bọn họ còn ném đôi nam nữ đã ngoại tình đó vào hố phân để ném phân vào người họ. Nếu có ai đó báo công an thì đôi nam nữ kia còn bị phán hình phạt là mấy năm lao động cải tạo.

Hai người thương lượng với nhau xong, Cố Đình Chu đi tới nhà họ Trình trả xe đạp, cũng thuận tiện tới nhà cũ đón Đại Bảo về nhà.

Lý Thanh Vận cho Nhị Bảo bú sữa và thay tã cho cậu bé xong, cậu bé lại ngủ tiếp.

Đứa bé mới có mấy tháng tuổi ngủ rất nhiều, bởi vì cậu bé bị bệnh nên cứ ngủ hoài. Tuy nhiên, cũng may là cậu bé không bị sốt nữa. Tiếp theo, chỉ cần uống thuốc cho khỏi bệnh là được.

Để đun thuốc cho Nhị Bảo, cô còn lấy cái bếp lò nhỏ ở trong không gian ra ngoài và nguyên bộ nồi sắt và nồi đất ra luôn. Nồi đất có thể dùng để đun thuốc cho cậu bé, mùa đông nấu cái gì bằng nồi sắt cũng rất tiện.

Trong không gian còn rất nhiều bánh bao. Mỗi lần đi lên công xã về, chắc chắn là sẽ lấy một ít bánh bao ra ăn. Món này ăn vừa ngon vừa no lại còn rất bổ dưỡng, người lớn và trẻ em đều yêu thích.

Bữa trưa chính là bánh bao nhân thịt, canh trứng rong biển và thêm một con gà nướng.

Cơm vừa mới dọn lên bàn, hai cha con đã quay về.

Đầu tiên là Đại Bảo đi vào trong phòng thăm em trai, thằng bé biết cậu bé đã hạ sốt và không sao nữa, thằng bé mới yên tâm ra ngoài ăn cơm. Thằng bé vừa ăn, cái miệng nhỏ cứ ríu rít kể chuyện xảy ra ở nhà cũ, cô nhỏ khóc lóc như thế nào. Hôm nay, thằng bé làm bài tập gì và chơi nhảy lò cò với hai người chị Đại Ni và Nhị Ni như thế nào.

Gần đây, đứa nhỏ này càng ngày càng thích nói. Khá tốt, từ sau khi rơi xuống giếng, tinh thân của thằng bé sa sút một khoảng thời gian. Hiện tại, thằng bé đã từ từ khôi phục lại rồi. Trong khoảng thời gian này, Lý Thanh Vận cũng không kiểm soát thằng bé. Sau khi tan học về nhà, thằng bé làm bài tập xong, Mao Đầu sẽ dẫn theo thằng bé và mấy đứa bé ở trong thôn đi chơi một lúc.

Kể từ vụ đuối nước lần trước, mọi người đều tự giác bịt kín miệng giếng của nhà mình và không cho bọn nhỏ chơi đùa ở bên cạnh giếng hay bờ sông. Đại Bảo cũng từ từ có bạn bè, bởi vì mỗi lần Lý Thanh Vận sẽ cho thằng bé một túi kẹo để chia sẻ cho các bạn nên mọi người đều thích chơi chung với nó.

Thiết Đản đã đẩy Đại Bảo rớt xuống giếng thì không có may mắn như vậy. Kể từ ngày đó, chẳng có đứa bé nào ở trong thôn dám tới gần cậu bé cả. Mọi người đều liệt cậu bé vào danh sách những người quan trọng cần phải tránh xa nhất, so với Lý Chiêu Đệ lúc trước thì còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Các bạn nhỏ bị người lớn cảnh báo phải tránh xa cậu bé, hơn nữa sau khi biết chuyện gì đã xảy ra với Đại Bảo, nội tâm của bọn nhỏ cũng thật sự sợ hãi cậu bé, dẫn tới việc cậu bé trở thành người cô độc.

Đối một đứa trẻ thích chơi đùa mà nói, kết quả này không thua gì lăng trì cả, xem như như thu được chút lãi trước đã.

Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận không ăn sáng nổi bởi vì hai người lo lắng cho con trai. Sau khi Nhị Bảo khỏe hơn, trong lòng bọn họ cũng thoải mái hơn rất nhiều, cả hai mới đột nhiên cảm thấy rất đói.

Cố Đình Chu ăn khoảng năm cái bánh bao lớn, Lý Thanh Vận ăn ba cái, Đại Bảo chỉ ăn có nửa cái bánh bao, dư lại nửa cái chưa ăn hết bị Cố Đình Chu cắn mấy cái đã giải quyết xong.

Sức ăn của người đàn ông thật sự không thể tin được, đặc biệt là đàn ông cao lớn và rắn rỏi, dạ dày tựa như một cái động không đáy.

Còn một nồi canh trứng và gà nướng cuối cùng cũng bị ăn sạch sẽ.

Sau khi ăn xong, Cố Đình Chu một mình đi lên núi kiểm tra cái bẫy đã đào vào ngày hôm qua. Vốn dĩ anh dự tính là sáng sớm hôm nay đi, nhưng kết quả bởi vì Nhị Bảo bị bệnh nên mới trì hoãn tới giờ.

Cố Đình Chu vừa rời đi, chị dâu cả Cố đã mang theo một cái túi lớn đựng áo bông và quần bông của bọn nhỏ tới đây.

Tối qua tới nhà cũ ăn cơm, vốn dĩ là cô muốn mang về nhà, kết quả bởi vì chuyện của em chồng nên trì hoãn một lúc xong quên mất. Hôm nay, chị dâu cả Cố đặc biệt mang tới đây.

Lý Thanh Vận lấy áo bông và quần bông ra cho Đại Bảo mặc thử, hơi to rộng, tay áo co giãn nên sang năm vẫn còn có thể mặc tiếp, không thắt eo nên có thể mặc áo lông và áo trong cùng lúc, ống quần khá dài và có kiểu dáng co giãn nên có thể bó sát vào người trong mùa đông, không bị lọt gió vào người.

Bởi vì Lý Thanh Vận được cho bốn cân bông, quần áo của Nhị Bảo quần áo nhỏ nên may cũng không tốn bao nhiêu bông, cho nên số quần áo này được này rất dày và chắc. Bông được nhét cũng rất kỹ càng và đều đặn, đường may mịn màng và bằng phẳng, trông dáng vẻ như lần này chị dâu cả Cố rất thành thật, không có làm bất kỳ việc gì không lên được mặt bàn.

Hai đứa nhỏ đều là một bộ màu đen và một bộ màu lam, tuy rằng kiểu dáng rất đơn giản, nhưng mặc vào người cũng không tệ lắm, so với cô thì đẹp hơn nhiều. Lý Thanh Vận vẫn rất hài lòng, cho cô những vải dệt hoa có giá trị.

Nhị Bảo ngủ rồi, chưa cho cậu bé mặc thử, cô chỉ đơn giản ướm thử vào người cậu bé một chút, đánh giá chỉ có lớn hơn chứ không nhỏ hơn, như vậy là được.

Chị dâu cả Cố tặng áo bông, cô ta hứng thú bừng bừng muốn chia sẻ chuyện phiếm về chị em dâu cho em chồng của mình nghe. Kết quả Lý Thanh Vận lại có dáng vẻ không hề có hứng thú nên cô ta chỉ đành phải đi về.

Một lát sau, chị dâu Thu Cúc cũng tới thăm Nhị Bảo, thấy cậu bé không có việc gì thì cảm thấy an tâm, cô ấy hẹn Lý Thanh Vận buổi chiều lên núi đi cắt cỏ ư-Ìa.

Lý Thanh Vận nghĩ đợi lát nữa Cố Đình Chu về có thể chăm con trai nên cô đồng ý. Hai người đã thống nhất thời gian xuất phát xong, chị dâu Thu Cúc đi về trước.

Vùng Đông Bắc có ba bảo vật: nhân sâm, lông chồn và cỏ u-la.

Nhân sâm và lông chồn cô cũng đừng suy nghĩ tới. Cỏ u-la vẫn có thể có được. Kiếp trước, cô đã nghe bà nói qua về nó. Khi còn nhỏ, cô đã từng mang giày làm từ cỏ u-la, đặc biệt ấm áp.

Cỏ u-la là một loại cỏ dại có thể trông thấy ở khắp mọi nơi và có thể dùng để làm giày rơm, nệm rơm, rèm cửa, bức màn, ... có thể dùng để chống rét lạnh và giữ ấm vào mùa đông.

Nhiệt độ không khí vào mùa đông ở phương bắc rất thấp, cỏ u-la có khả năng ký sinh và chống lại sự xâm nhập của vi khuẩn. Ngoài ra, nó còn có thể chống chịu được cái lạnh khắc nghiệt âm năm mươi độ. Phải biết rằng cho dù là loại bông thông thường cũng rất khó chống chịu được cái lạnh khắc nghiệt như thế.

Cỏ u-la có thể được lót ở trong ủng da lợn hoặc là các loại ủng bằng da khác để làm lớp giữ ấm và cách nước. Như vậy, đôi chân sẽ không bị tê cóng khi tham gia các hoạt động ngoài trời ở vùng Đông Bắc đầy tuyết bay tá lả này.

Đến mùa thu, mọi người sẽ lên núi đi cắt cỏ u-la rồi đem đi phơi khô. Trước khi sử dụng, người ta còn phải dùng gậy gỗ đập cho mềm lại, như vậy sẽ không làm cho chân bị thương. Sau này, những đôi giày này không còn xuất hiện nữa nhưng hiện tại, trên cơ bản là mỗi gia đình đều phải chuẩn bị ít nhất một đôi giày này để tránh bị tê cóng chân khi ra ngoài vào mùa đông.

"Mẹ, con cũng muốn đi theo mẹ cắt cỏ u-la." Đại Bảo kéo ống tay áo của cô xin xỏ.

"Được rồi, đợi lát nữa mẹ sẽ cho con cõng một cái sọt tre. Tuy nhiên, con đã làm xong bài tập chưa? Chờ cha của con về, phát hiện con chưa làm xong bài tập, nhất định sẽ không cho con đi đâu.

Lý Thanh Vận không ngại dẫn thằng bé đi theo. Việc đi hái cỏ u-la cũng không cần phải đi sâu vào trong núi rừng, nó có ở khắp các bìa rừng nên rất an toàn.

Vốn dĩ cũng nên cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi. Từ lúc cô tới đây, Đại Bảo đã hoàn toàn trông giống như một đứa trẻ, vô ưu vô lo, chỉ lo học hành, ăn no mặc ấm, không cần phải lo lắng bất cứ thứ gì cả.

Thỉnh thoảng, cô dẫn thằng bé đi ra ngoài hít thở không khí và làm một ít việc vặt vãnh, cũng có thể rèn luyện cho thằng bé và hỗ trợ phát triển tính cách của thằng bé.

"Con đã làm xong từ lâu rồi." Đại Bảo ngẩng đầu lên nói.

"Vậy con đi thay một bộ quần áo cũ đi, chuẩn bị xuất phát."

Lúc này, Cố Đình Chu cõng sọt đã quay trở lại, liếc mắt nhìn một cái đã thấy nấm phỉ đây một sọt, chúng còn rất tươi mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.