Chị dâu Thu Cúc đành phải đi tìm một cái sọt tre cho cậu bé, anh cả Trình Kiệt ở nhà phê chữa bài tập nên cũng không có thời gian đi cùng với bọn họ.
Hai người dẫn theo hai đứa bé kéo chân sau xuất phát.
Bọn nhỏ còn nhỏ và chưa từng đi vào trong rừng. Dọc đường đi, bọn nhỏ hễ trông thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ nên không ngừng đặt câu hỏi nên hành trình bị trì hoãn nghiêm trọng.
Cũng may là câu hỏi của bọn nhỏ cũng nhiều, Lý Thanh Vận cũng được chị dâu Thu Cúc chỉ dạy những điều cần lưu ý khi cắt cỏ u-la rồi. Cô cũng chưa từng trông thấy cỏ u-la, đây được xem như cô gái đã trưởng thành mới lên kiệu đi.
Trong rừng có rất nhiều loại cỏ dại có hình dạng tương tự với cỏ u-la, nhưng chỉ có cỏ u-la mới có tính năng giữ ấm tốt nhất, cho nên phải phân biệt thật kỹ, bằng không sẽ dễ dàng cắt nhầm cỏ.
Rất nhanh, mấy người đi tới một bãi đất rộng có rất nhiều cỏ u-la mọc, hai người lớn chịu trách nhiệm thu hoạch cỏ, còn hai đứa nhỏ chịu trách nhiệm cất cỏ đã cắt vào trong sọt.
Chẳng bao lâu sau, hai cái sọt đã được chất đầy cỏ.
Mấy người vừa nói vừa cười đi về, đúng lúc đụng phải Liễu Thúy Hoa dẫn theo con dâu của mình chạy tới đây chặn đường.
Thu Cúc không thể không nể mặt mà chào hỏi một câu: "Thím Thúy Hoa, thím cũng tới đây cắt cỏ u-la sao?"
Liễu Thúy Hoa liếc mắt nhìn cô ấy một cái, bà ta lại thấy gân như toàn bộ cỏ u-la ở đây đều bị bọn họ hái hết nên trong lòng bà ta cực kỳ không vui vì mình đã tới chậm một bước.
"Nhà Trình Kiệt, nhà Đình Chu, với điều kiện của hai nhà mấy người như thế mà hai người còn tranh giành cỏ u-la với những người nghèo khổ như chúng tôi nữa sao? Buổi sáng, tôi xem trọng bãi cỏ u-la, thật vất vả lắm mới đi tới đây cắt. Hiện tại, cái gì cũng không còn nữa. Cô nói xem chuyện này phải tìm ai để nói rõ lý lẽ đây." Liễu Thúy Hoa biết tính cách của Thu Cúc mềm yếu, dễ nói chuyện nên muốn dọa cô ấy, bà ta lười đi tìm bãi cỏ khác.
Buổi sáng, bà ta thật sự có đi ngang qua nơi này và xem trọng bãi cỏ u-la này, chuẩn bị buổi chiều kêu con dâu tới đây cắt cỏ, bà ta mới không chịu bỏ sức ra làm đâu. Ai ngờ đâu lại tới chậm một bước.
Trên mặt của Thu Cúc có chút không vui nói: "Trên núi đều có cỏ u-la này. Thím à, thím lại không có viết tên của mình lên đây.” Lý Thanh Vận nghe vậy, cô cũng sẽ không quản tật xấu của cô ấy.
"Thím Thúy Hoa nói thế là có ý gì? Bãi cỏ u-la này là do nhà của thím trông hay sao? Hiện tại, tôi đi cắt nó đây này!"
"Cô, cô, đây là bãi cỏ mà tôi coi trọng trước." Lần trước, Liễu Thúy Hoa bị cô dạy dỗ nên bây giờ bà ta vẫn còn hơi sợ cô.
Con dâu của Liễu Thúy Hoa cũng hơi sợ, cô ta nhanh chóng kéo Liễu Thúy Hoa để bà ta đừng nói nữa.
"Thím coi trọng chính là của thím hay sao? Thím gọi nó một tiếng thì nó sẽ lên tiếng trả lời hay sao? Đừng có không biết xấu hổ như thế chứ. Tránh ra cho tôi, đợi lát nữa, thím có bị ngộ thương cũng đừng trách tôi.
Nói xong, Lý Thanh Vận dẫn đầu đi thẳng về phía trước, cũng mặc kệ đằng trước có người hay không, bỏ qua việc đấu đá lung tung. Liễu Thúy Hoa thấy cô muốn đụng vào mình, bà ta vội vàng né tránh, bà ta tức muốn hộc máu, không biết ở phía sau đang lầu bâu cái gì nữa.
Sau khi đi thật xa, Đại Bảo như suy tư gì nói: "Mẹ, hình như con đã hiểu ý nghĩa trong câu nói của cha rồi. Khi giúp đỡ người khác, cũng phải phân chia tình huống. Đối với hạng người muốn không làm mà ngồi hưởng như bà Liễu, chúng ta không thể giúp đỡ bà ta được.
Đối với những người chăm chỉ lao động giống như anh Nhị Ngưu, chúng ta cần phải giúp đỡ anh ấy.
"Ồ, đúng rồi, con trai, thế mà con lại học được cách sử dụng thành ngữ, không làm mà ngồi hưởng, cha của con dạy con à?” Lý Thanh Vận không ngờ rằng cậu lại hiểu câu nói này như vậy hiểu được, giải thích cũng không tồi.
"Con nói rất đúng, không thể bởi vì nghèo thì cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên được. Những người thiện lương và chăm chỉ làm việc xứng đáng để chúng ta giúp đỡ họ. Giữa người thân với nhau cũng giống như vậy, không thể xem sự giúp đỡ và lòng tốt của người khác đối với mình là chuyện hiển nhiên được. Chúng ta phải sử dụng lòng tốt của mình ở đúng chỗ. Vì sao mẹ lại không muốn giúp đỡ ông ngoại, bà ngoại và cậu của con, bởi vì bọn họ ham ăn biếng làm, không có chí tiến thủ. Nếu giúp bọn họ một lần, bọn họ sẽ không cảm ơn mình mà ngược lại sẽ trách mình vì sao lại không giúp bọn họ mãi mãi. Mẹ giúp dì hai của con, dì ấy cũng không hề yên tâm thoải mái chấp nhận, ngược lại dì ấy không ngừng giúp mẹ làm việc, muốn báo báo mẹ. Rõ ràng là dì ấy có thể sống thoải mái ở lại nhà của chúng ta, nhưng để tránh gây thêm phiền toái cho chúng ta nên dì ấy mới quay về nhà mẹ đẻ. Mẹ tặng cho anh Nhị Ngưu của con mấy cái bánh nhân đậu, anh ấy kiên trì muốn trả lại hạt thông cho chúng ta. Trước kia, ông bà thường xuyên chăm sóc con và cho con ăn uống, cho nên hiện tại nhà ta có làm món nào ngon, mẹ đều sẽ đem qua một phần cho bọn họ, bày tỏ tấm lòng của chúng ta. Sự quen biết giữa người với người có đôi khi cũng phải có qua có lại, chứ không phải cứ cho đi một cách mù quáng. Cho dù là người nhà hay là bạn bè đều phải đáp lại một cách lịch sự. Như vậy, tình cảm mới có thể bền lâu. Ngoài trừ một loại quan hệ không cần báo đáp, đó chính là tình yêu thương của cha mẹ dành cho con. Chúng ta không cần con báo đáp, chỉ cần con khỏe mạnh hạnh phúc trưởng thành, đó chính là sự báo đáp tốt nhất rồi."
Từ việc giúp đỡ người khác nói đến cách đối nhân xử thế với người khác, cô đã nói rất nhiều và cũng không hy vọng xa vời là hiện tại thằng bé có thể hoàn toàn hiểu hết được. Tóm lại, việc dạy dỗ trẻ con chính là không ngừng nói đi nói lại mãi cho nó nghe. Mãi cho đến một ngày nào đó, thằng bé đang trải qua tình huống tương tự và có thể không thầy dạy cũng hiểu được.
"Thanh Vận à, em cũng rất biết cách dạy trẻ con đó. Chị nghe được mà còn mê mẩn đây này. Những đạo lý mà em nói đều rất đúng. Mỗi lần chị muốn giảng những đạo lý này cho Mao Đầu nghe nhưng chị lại không biết nên nói như thế nào. Rõ ràng là trong lòng mình hiểu rõ nhưng lại nói không ra." Chị dâu Thu Cúc khen ngợi cô.
"Không có đâu, em nào biết cách dạy dỗ trẻ con như anh cả Trình đâu. Em chỉ là nghĩ đến đâu nói đến đó mà thôi."
Trình Kiệt thật sự rất giỏi việc giao tiếp, có lẽ bởi vì anh ấy là thầy giáo thường xuyên giao tiếp với trẻ con.
Trong sách có viết rằng anh ấy nói cái gì thì hai đứa nhỏ đều nghe nấy, nhưng chuyện này không dễ dàng, cần phải có sức thu hút và khả năng giao tiếp với người khác.
"Anh cả Trình của em nói chuyện cứ văn văn vẻ vẻ. Chị nghe không hiểu, huống chi Tiểu Mao Đầu, mỗi lần đem nhân khí không được. Chị thấy vẫn là em nói xuôi tai, em nói bằng cách dễ hiểu. Chị vừa nghe là hiểu được ngay, nói quá có đạo lý.”
"Mẹ nuôi thật lợi hại." Mao Đầu cũng reo lên.
"Vậy sau này mẹ nuôi sẽ dạy cho Tiểu Mao Đầu của chúng ta nhiều hơn. Sau này, con đừng nhìn thấy mẹ nuôi mà sợ hãi là được đó nha? Ha ha.' Lý Thanh Vận trêu đùa nói.