Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 94:







Cố Đình Chu như thường lệ xử lý tốt những con mồi được mang về, những tấm da thỏ này hẳn là đủ cho Lý Thanh Vận may một chiếc váy len thỏ.

Anh nghĩ khi nào có thời gian rảnh rỗi sẽ tìm thêm mấy cái tổ thỏ, đào thêm vài cái bẫy, những cái bẫy trước đó đã bắt được rất nhiều thỏ, nói không chừng là những con thỏ trong cái ổ gần đó đều bị bắt hết, rất khó để lại bắt được chúng.

Lý Thanh Vận đem thịt đã được chế biến vào môi trường giữ tươi, hai người dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đi ngủ.

Nghĩ đến điều gì đó, hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau, ngủ say sưa.

Nửa đêm, đứa con trai và con gái của quả phụ Vương mang hai cái bánh bao hấp đi đến chỗ của hai người đang ngâm trong hố phân.

Người trông coi nhìn thấy hai đứa trẻ đi đến, cũng không ngăn cản mà để bọn chúng đi qua.

Vừa đến gần đã ngửi thấy mùi hôi thối, nơi này là nơi đại đội chăn heo, các hố phần đều đầy phân lợn.

Quả phụ Vương và Cố Đình Võ ở đây ngâm mình trong hố phân, cả cơ thể của hai người đều ngâm mình trong nước bẩn, chỉ để lộ ra một cái đầu, một tay nắm lấy cán đá ở mép hố phân.

Một hố phân lớn có thể sẽ dìm chết người, lúc này hai người cần phải luôn luôn tỉnh táo, nếu chỉ hơi chợp mắt hoặc buông lỏng tay sẽ dễ dàng bị chìm xuống và chết đuối.

Khi Cố Đình Võ vừa mới ngâm mình vào phân còn hùng hổ chửi bới, bây giờ đã không còn sức lực để tìm đường chết nữa, chỉ cố gắng ôm chặt hòn đá để bản thân không bị chìm xuống. Quả phụ Vương thì ngơ ngác không nói gì.

"Mẹ, con và anh đến thăm mẹ." Con gái của quả phụ Vương đến gân, gọi một tiếng.

Hai anh em luôn biết về mối quan hệ không đứng đắn và lén lút của mẹ, trước kia bọn chúng còn nhỏ, biết mẹ không thể một mình nuôi sống gia đình nên cho dù trong lòng có khó chịu cũng không còn cách nào khác.

Hai năm qua, hai anh em đều đã trưởng thành, một ngày cũng có thể kiếm được mấy điểm công, bọn chúng từng nói bóng gió với mẹ là đừng làm chuyện này nữa, gia đình bọn họ làm việc chăm chỉ hơn một chút, được một thời gian cũng sẽ sống tốt hơn.

Nhưng quả phụ Vương đã quen với cuộc sống thoải mái, chỉ cần động ngón tay thì sẽ có người mang đồ ăn ngon đến tận nhà, Đến mức trở thành cục diện như ngày hôm nay.

"Ni nhi, sao các con lại đến đây, mau trở về đi, đừng để ai nhìn thấy." Quả phụ Vương nhìn thấy con gái của mình đến gần thì vội vàng kêu lên.

Trong lòng cô ta mâu thuẫn, nghĩ đến chuyện bọn trẻ không hê từ bỏ cô ta, còn muốn đi đến đây để gặp cô ta, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, nghĩ đến danh tiếng hiện tại của mình, chỉ sợ lại liên lụy đến con cái, muốn bọn trẻ nhanh chóng rời đi.

"Mẹ, con mang bánh bao đến cho mẹ, mẹ ăn hai cái này đi, ngày mai mọi người thức dậy, chúng con không thể mang đồ ăn đến cho mẹ được nữa, mẹ cứ ngâm mình ở đây mấy ngày không chịu ăn uống gì thì cơ thể sẽ không chịu đựng được đâu. Con gái đưa chiếc bánh bao trong tay đến miệng của mẹ.

Quả phụ Vương nghe được những lời nói quan tâm của con gái mình, không khỏi hối hận mà rơi nước mắt, lẽ ra cô ta không nên thiển cận như vậy, mình chịu khổ thì coi như xong, còn làm hại đến bọn nhỏ, sau này bọn chúng biết sống như thế nào đây, người làm mẹ như cô ta đã hủy hoại chúng rồi.

Con trai không nói gì, cậu ta đã lớn, hiểu được rất nhiều chuyện. Trong lòng oán hận mẹ, lại cảm thấy thương xót cho mẹ, không biết nói cái gì.

Cố Đình Võ nghe được tiếng động ở bên này của bọn họ, vội vàng nói: "Ni nhi, nhanh đi lấy bánh bao cho chú Cố."

Con trai của quả phụ Vương nghe vậy, trong mắt hiện lên sự thù hận, đi đến giẫm lên tay của Cố Đình Võ.

Cố Đình Võ bỗng nhiên hét lên một tiếng, bất chấp cơn đau đớn, nhanh chóng nắm chặt lấy tảng đá.

"Thằng nhãi con, thằng súc sinh kia, đợi tao ra ngoài xem tao xử lý mày như thế nào." Anh ta hùng hổ chửi rủa nhìn đứa trẻ, trong lòng có hơi sợ hãi đứa trẻ sẽ đè anh ta xuống dưới.

"Tiểu Hổ, đừng để ý đến anh ta, mẹ nói với các con, tất cả đều là do mẹ sai, mẹ hại các con, đợi sau khi mẹ ra khỏi nơi này nhất định sẽ thay đổi triệt để, cả nhà chúng ta sẽ sống thật tốt." Quả phụ Vương vừa khóc vừa nhìn hai đứa trẻ.

"Đắc ý cái gì, hai cái bánh bao thôi, có gì hiếm lạ, đây là tao cho nhà mày. Trong nhà của tao lát nữa sẽ đưa đồ ăn đến cho tao, tao không thèm." Cố Đình Võ mạnh miệng nói.

"Nhà anh? Anh trông cậy vào con cọp cái và người cha lạnh lùng vô tình của nhà anh sao? Hay là đứa con trai của mình, anh cũng dám giết sao?" Quả phụ Vương trả lời không chút thương tiếc.

Đúng, cô ta biết Thiết Đản cố ý đẩy Đại Bảo xuống giếng, đây là chuyện mà Cố Đình Vũ đã lỡ miệng nói trước mặt cô trong một lần say rượu, những lời nói của anh ta lúc đó đều rất kiêu ngạo, khiến cho người ta phải buồn nôn.

Cố Đình Võ chỉ cảm thấy cô ta không hài lòng với anh ta nên không nói chuyện nữa, tập trung chờ người nhà đến gặp anh ta, nghĩ đến những món ăn ngon sẽ được mang đến, mùi phân dường như không còn khó chịu như vậy nữa.

Ni nhi đút cho mẹ ăn xong hai chiếc bánh bao, quả phụ Vương lại dặn dò thêm mấy câu, hai đứa nhỏ mới rời đi.

"Cứ đợi đi, đợi đến rạng sáng cũng sẽ không có ai đến gặp anh đâu." Quả phụ Vương cười mỉa mai.

Đợi đến rạng sáng, Cố Đình Võ cũng không đợi được người nhà đến, toàn thân anh ta đều đau nhức, khó chịu vô cùng, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Cố Đình Chu không thể bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy được.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Cố Đình Chu đã mượn xe đạp ở trong đội, đi đến báo án ở đồn cảnh sát trên thị trấn, vừa hay đụng phải người cảnh sát xử lý tòa nhà Hàn Quốc lần trước, không cần phải nói, người cảnh sát này đã dẫn theo đồng nghiệp của mình đi cùng với Cố Đình Chu trở về Cố Gia Lĩnh.

Thời gian gần đây, chính quyên đã siết chặt vòng vây, khi xảy ra chuyện như thế này, chỉ cần có bằng chứng xác thực thì đó chính là tội phạm, cho vào cải tạo trong trang trại, không trốn thoát được.

Hai người cảnh sát đi vào trong thôn, thăm hỏi mười mấy hộ gia đình, mọi người đều thống nhất nói là tối hôm qua hai người ngoại tình ở đống cỏ khô, gió thổi qua ngọn đèn dầu, đống cỏ khô bốc cháy, bị vợ của đại đội trưởng Lý Kim Hoa bắt gặp, lúc ấy hai người đó vẫn không tách rời, chuyện yêu đương vụng trộm là có thật.

Hai người cảnh sát biết hai người yêu đương vụng trộm đang bị ngâm trong hố phân, họ biết một số làng trên núi có luật lệ khác nhau, việc xử lý những người mắc lỗi trong thôn là chuyện bình thường, cũng không quá khắc nghiệt.

Chỉ là khi gọi cha Cố và đại đội trưởng đến trước mặt, nói rằng vì bọn họ không hiểu pháp luật nên lần này coi như xong, sau này không thể tự mình xử phạt như vậy, điêu này là không đúng, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng phải báo cảnh sát.

Hai người họ liên tục gật đầu đồng ý.

Quan hệ của đại đội trưởng và cha Cố khá tốt, họ vốn là người cùng dòng họ, quan hệ của tổ tiên rất tốt, trong lòng hai người từ lâu đã bất mãn với Cố Văn Lễ, cho nên khi nhìn thấy kết quả này, bọn họ rất vui, cũng rất tích cực phối hợp với cảnh sát để xử lý những chuyện tiếp theo.

Vợ của đại đội trưởng cũng tường thuật rõ ràng những gì mình nhìn thấy, các đồng chí cảnh sát cũng ghi chép lại toàn bộ.

Khi kế toán Cố biết tin mà chạy đến, quả phụ Vương và Cố Đình Võ đã bị đưa ra khỏi hâm phân, tắm rửa sạch sẽ, hai tay bị còng lại.

Khi Cố Đình Võ nhìn thấy cảnh sát đến và còng tay mình lại, anh ta sợ đến mức tè ra quần, nhưng vì cả người anh ta vừa ướt vừa thối nên không có ai nhìn ra.

"Cha, mau cứu con." Anh ta nắm chặt lấy cánh tay của kế toán Cố, kế toán Cố tàn nhẫn đẩy con trai mình ra, lúc này nếu không nhẫn tâm thì chức vụ này của ông ta khó mà giữ được, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ người thân của mình, bỏ xe giữ tướng.

Quả phụ Vương cũng hoảng sợ nhìn hai đứa trẻ ở trong đám đông.

Cô ta vốn tưởng rằng mình sẽ tự vượt qua được thử thách này, sau khi vượt ải thành công có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, bù đắp cho hai đứa trẻ, không ngờ cô ta thậm chí còn không có cả cơ hội này, lần này đi không biết sẽ như thế nào.

Trong đầu cô ta hiện lên rất nhiều phân đoạn ngắn, cuối cùng trong lòng cô ta cuối cùng cũng có quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.