Tần Trí Viễn cũng không phải chất vấn cô, chỉ là vì thắc mắc mà thôi, cho nên anh cũng không cảm thấy có gì bất thường với câu trả lời của cô, anh chỉ dặn cô: “Ở những chỗ khác, em không cần nói quá nhiều, cẩn thận một chút.”
Lúc này cách mạng vẫn chưa kết thúc, nếu như cứ ở bên ngoài nói ngoại ngữ, đặc biệt là với thành phần tư bản như Ôn Như Ý, vẫn là sợ người tâm cơ lấy cái này để viết báo, điều này thì Ôn Như Ý biết.
Chớp mắt đã đầu tháng ba, tài liệu sản phẩm mà lúc trước Ôn Như Ý và Phùng Ngọc Phân chuẩn bị cuối cùng cũng thu thập xong, đợi sau khi đưa tài liệu cho Trần Kim ký xong thì gửi đến xưởng chính, rất nhanh, đơn xin của họ cũng nhận được câu trả lời từ bên xưởng chính.
Lúc trước Phùng Ngọc Phân có xin qua một lần, cho nên lần này xưởng chính cũng cho cô ấy một cơ hội, trực tiếp phê duyệt đơn xin của cô, mà vốn dĩ xưởng chính muốn để Ôn Như Ý qua bên đó một chuyến, nhưng vì Hạ Chí Cương đã gặp qua Ôn Như Ý, cảm thấy ngoại hình của cô không vấn đề gì, cho nên lãnh đạo xưởng chính phụ trách Hội chợ Canton lần này trực tiếp gọi điện thoại cho cô, mở đầu đã bảo cô giới thiệu về bản thân bằng một đoạn tiếng Anh.
Ôn Như Ý có chút mơ hồ, nhưng mà những điều này đối với cô không khó, rất nhanh cô đã dùng tiếng Anh giới thiệu về bản thân theo yêu cầu của đối phương, phần giới thiệu bao gồm những phương diện như tên tuổi, đến từ đâu, sở thích cá nhân, nội dung công việc hiện tại.
Lãnh đạo bên kia nghe xong phần giới thiệu của cô thì rất ngạc nhiên, lần đầu tiên anh ta nghe có người giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh mà lưu loát như vậy, thậm chí nói còn lưu loát hơn cả anh ta, qua một lúc sau, anh ta lại dùng tiếng Anh hỏi Ôn Như Ý mấy vấn đề về giá cả và chất lượng sản phẩm, cô đều đối đáp trôi chảy, thậm chí còn dùng tiếng Anh hỏi ngược lại anh ta nhiều câu hỏi.
Mà không chỉ có lãnh đạo bên kia điện thoại kinh ngạc, Trần Kim và Phùng Ngọc Phân ở văn phòng cũng ngạc nhiên đến ngây người, lúc trước Phùng Ngọc Phân đã từng thảo luận với Ôn Như Ý về nội dung ở phương diện này, cũng nghe cô nói qua vài câu tiếng Anh, không cảm nhận được khẩu ngữ của cô lại lợi hại như vậy, không ngờ hôm nay cô nói tiếng Anh lưu loát như thế, thậm chí cảm giác còn vượt qua cả những đồng chí lúc trước từng tham gia Hội chợ Canton?
Sắc mặt Trần Kim biến sắc, dựa vào biểu hiện bây giờ của Ôn Như Ý, Hội chợ Canton lần này, cô nhất định sẽ được đi mà không nghi ngờ gì, thế không phải vả vào mặt anh ta rồi sao? Anh ta đang nghĩ ngợi, Ôn Như Ý gọi anh ta một tiếng, sau đó đưa điện thoại qua: “Làm phiền anh nghe điện thoại, lãnh đạo bên đó có lời muốn nói.”
Trần Kim đưa tay ra cầm lấy điện thoại alo một tiếng, người bên kia lập tức bật cười: “Người vừa nãy nói chuyện điện thoại với tôi là đồng chí Ôn Như Ý nhỉ, tôi nói chuyện với cô ấy rồi, tôi cảm thấy cô ấy rất được, lần này dẫn cô ấy đi theo đi.”
Trần Kim cúp điện thoại xong, nhìn Ôn Như Ý với vẻ mặt có chút không dám tin: “Thì ra cô thật sự biết nói tiếng Anh.”
Ôn Như Ý khẽ nhún vai: “Đúng vậy, lúc trước tôi đã nói tôi biết nói mà.”
Trần Kim cảm thấy bản thân thật sự xem thường Ôn Như Ý quá rồi, cô vốn dĩ là một tiểu thư nhà tư bản, lúc trước trong nhà có nhiều tiền đấy, nói không chừng trước đại cách mạng đã mời giáo viên gia đình, giáo dục mà cô nhận được còn nhiều hơn họ, chuyện này có lẽ rất rành mới đúng!
Anh ta mím mím môi, nhất thời không biết nói gì, qua một lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Cô cũng không tệ đấy, nhưng mà trong Hội chợ Canton toàn là ngoại thương, đơn hàng của họ không dễ lấy như thế, năm ngoái chúng ta còn không hoàn thành được nhiệm vụ, hi vọng lần này sau khi gia nhập cô vào, có thể thuận lợi lấy được đơn hàng, mang lại danh tiếng tốt cho nhà máy mới chúng ta.”
Nếu như không lấy được đơn hàng, sau này những chuyện như thế này cô cũng đừng chen vào nữa.
Giọng điệu anh ta hình như có hơi cay, dáng vẻ có hơi không phục, Ôn Như Ý cũng không bận tâm, chỉ cười cười gật đầu nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”